Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 88: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Tám)
“Bách Phú, vậy… …cô không phải cũng không đi được nữa hay sao?” Lăng Hạo lo lắng nói, anh ta thật sự không hy vọng lại phải hy sinh thêm một người nữa.
“Không sao cả !”
Bách Phú đem chiếc chìa khóa có hình dạng như chiếc gậy nhỏ giơ lên vẫy vẫy, lập tức xuất hiện một đám sương mù đen, đem ba người quấn vào bên trong màn lốc xoáy màu đen đó.
Rốt cục đã về tới trong căn phòng xảy ra thảm án.
Thúy nhi lại xuất hiện, Anh Đào nhận ra Thúy nhi sợ tới mức cố gắng tối đa để lui về phía sau.
Bách Phú dũng cảm che chở phía trước Anh Đào, nói với Thúy nhi : “Chỉ cần cô làm cho chúng tôi và các bạn được ở cùng một chỗ, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô!”
Thúy nhi gật gật đầu, cánh cửa liền tức khắc được mở ra.
Sáu người họ rốt cục đã được gặp mặt.
Vừa gặp nhau, Kỷ Nhan lập tức bật khóc chui vào lòng Lăng Hạo: “Rốt cục cũng tìm được anh, anh có biết em sợ hãi đến thế nào không, em còn tưởng cả đời cũng không được gặp anh nữa … …”
“Được rồi, đừng khóc nữa, em xem anh không phải đã không việc gì đứng ở chỗ này sao?” Lăng Hạo vỗ nhẹ phía sau lưng Kỷ Nhan, vụng trộm liếc mắt nhìn Bách Phú một cái.
Bách Phú lại chỉ nhìn lướt qua hai người họ một cái, liền xoay người đi toàn tâm toàn ý nhìn vào vết thương của Anh Đào.
“Thế nào, có đau hay không?” Bách Phú nhìn những vết thương chằng chịt trên gương mặt của Anh Đào, lo lắng hỏi han.
Anh Đào không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu cúi xuống. Hóa ra chị họ vẫn còn quan tâm tới mình như vậy … …làm Anh Đào thực cảm thấy được vừa ấm áp mà lại vừa hổ thẹn.
Đối mặt với cảnh tượng xúc động này, Dịch Đạo cùng với Thợ săn lại có chút thừa thãi chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
“Chìa khóa…… ” Ánh mắt tối tăm của Thúy nhi nhìn mấy người họ, lạnh như băng nói.
Bách Phú cũng không nuốt lời, lấy ra chìa khóa không chút do dự giao cho Thúy nhi.
Nhận lấy chìa khóa xong, Thúy nhi lại u sầu hỏi: “Hắn… …thật sự là vẫn luôn mang theo trên người sao?”
Bách Phú khẳng định gật gật đầu.
“Vậy hắn hiện giờ thế nào?”
“Điều này… …”
Đang lúc Bách Phú rầu rĩ không biết trả lời vấn đề này của Thúy nhi như thế nào, đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen ngòm rất to ở trên nóc nhà.
“A
“
Thúy nhi kinh sợ kêu lên một tiếng, liền bị quấn vào cái lỗ đen ngòm đó, trên mặt đất chỉ còn lại chiếc chìa khóa mà nàng ta đến giờ vẫn không từ bỏ được.
Cái lỗ đen đó không chỉ cuốn đi Thúy nhi, ngay cả căn nhà màu đỏ cùng những oán hồn khác trong đó cũng bị cuốn theo !
Không những thế, cái lỗ đen không rõ lai lịch này thậm chí thiếu chút nữa còn cuốn đi cả hồn phách của Lăng Hạo và Anh Đào ! May mà Dịch Đạo cùng với Thợ săn phản ứng rất nhanh, bọn họ một người liều mạng ngăn cản sức hút của lỗ đen, còn một người nhân cơ hội dùng định hồn phiên đem hồn phách của hai người kia kịp thời thu lại. Nếu không, chỉ e hai người này thật sự sẽ không về được nữa !
Lỗ đen này tuy rằng lợi hại, nhưng tựa hồ chỉ nhằm vào hồn phách, Bách Phú và Kỷ Nhan lại không có cảm giác gì, thậm chí ngay cả đến trận gió cũng không hề có cảm giác.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Bách Phú sợ tới mức đến nửa ngày cũng chưa phục hồi lại được tinh thần.
“Không biết nữa … …có điều xem ra là một việc rất nghiêm trọng.” Dịch Đạo thở phì phò nói, vừa rồi vận công quá mau, làm cho sức lực anh ta cũng bị tổn hại không ít.
Thợ săn sắc mặt trầm trọng vô cùng: “Dường như có một tên rất lợi hại nào đó đang đi thu thập linh thể! Chúng ta phải mau đi ra ngoài.”
Đằng sau cánh cửa, hành lang gấp khúc màu đỏ vừa rồi còn mới tinh giờ đã lại trở nên mục nát, khôi phục lại bộ mặt thực sự.
Do bị gió mưa ảnh hưởng, gỗ làm sàn nhà đã mục nát thật sự rất nghiêm trọng, mọi người chỉ đành từng bước một bước về phía trước. Song dù đã cẩn thận đến thế rồi, Kỷ Nhan vẫn là thiếu chút nữa là rơi xuống bên dưới sàn gỗ mục . May mà có Dịch Đạo luôn luôn lưu ý tới cô, ngay lập tức nắm tay cô lại.
Do đã không còn bị ảnh hưởng của quỷ đánh lạc hướng, bốn người họ rất nhanh đã đi được ra khỏi nơi đó.
*
Song cảnh tượng bên ngoài, lại càng làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được!
Những căn nhà tụ tập bên cạnh căn nhà màu đỏ kia tất cả giờ đã trở thành đất bằng phẳng! Mặt đất rất chi sạch sẽ, quả thực làm cho bốn người hoài nghi có phải mình lúc đến đã nhìn nhầm hay không, rằng những căn nhà gỗ đó vốn dĩ đã không hề từng tồn tại!
Chung quanh cũng yên tĩnh đến lạ kì, dường như ngoài bốn người họ ra, thì không còn có bất kỳ sinh mệnh nào khác tồn tại nữa.
Bốn người họ vừa thấy chuyện này, cuống quít chạy đến căn nhà gỗ nhỏ của Từ lão bà. Nhưng, nơi này rõ ràng cũng không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Căn nhà gỗ buổi sáng còn tốt đẹp như vậy, hiện giờ đã bị phá hủy thành những mảnh nhỏ đến nỗi chỉ còn lại có một mảnh đất đầy những tấm gỗ.
Còn Từ lão bà tinh thần quắc thước cũng đã biến thành một cái thây khô với gương mặt nhiều nếp nhăn màu đen, song trên gương mặt của bà lại không có chút vẻ thống khổ nào. Mà ngược lại giống như một sự giải thoát hoàn toàn khuây khoả!
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác nhìn thảm cảnh trước mắt, nói không ra lời!
Bách Phú lại lập tức nghĩ về trong căn cổ mộ quỷ dị, rừng những xác chết phụ nữ mang thai bị biến thành thây khô !
Sau khi sửng sốt trong chốc lát, bốn người vội vàng đi đến mặt Từ lão bà, nhìn đông, nhìn tây một cái, hy vọng có thể phát hiện ra được manh mối gì đó. Nhất là Thợ săn, anh ra đang cuống lên lật tìm ở nơi đầy những mảnh gỗ nát kia, hi vọng có thể tìm được bóng dáng của cuộn da người.
Bận đến nửa ngày, bốn người vẫn không thu hoạch được gì, rốt cục đành phải bất đắc dĩ mà từ bỏ.
Thợ săn biểu tình vô cùng thất vọng, anh ta oán hận nói: “Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ hắn thật sự đến rồi sao?”
Một câu, làm Bách Phú và Kỷ Nhan không hiểu ra sao. Dịch Đạo ngược lại giống như là hiểu được gì đó, nhíu nhíu đầu lông mày, vẻ mặt trầm tư.
“Chúng ta… …đem Từ lão bà chôn đi.” Bách Phú sợ hãi nói, do lúc này tâm tình mọi người đều rất trầm trọng, cô thật sự không biết đề nghị này của mình liệu có được mọi người đồng ý hay không.
Song tất cả mọi người đều đồng ý, đến cả Thợ săn đang vô cùng uể oải cũng không ngoại lệ.
Mai táng Từ lão bà xong, trời đã sắp tối, bốn người họ quay đầu lại nhìn lần cuối, sơn thôn nhỏ từng vui vẻ này, trong lòng chỉ cảm thấy ê ẩm.
*
Khi đến trấn trên, đã sắp hơn chín tối.
Dọc theo đường đi, Kỷ Nhan đều cẩn thận nhìn chằm chằm vào định hồn phiên của Dịch Đạo, nhìn đến nỗi Dịch Đạo trong lòng như có nước sôi đang quay cuồng không thôi vậy. Anh ta vừa vui vẻ vì Kỷ Nhan nhìn mình, lại vừa chua xót vì biết đây không phải là quan tâm đến anh ta, mà là sự quan tâm cho một người con trai khác.
Khi tới trấn rồi, chuyện đầu tiên làm chính là bỏ túi xuống, đi ăn một bữa cho no đã.
Dưới sự yêu cầu không ngừng của Kỷ Nhan , Dịch Đạo đành phải đeo chiếc túi to ở trên lưng, do Kỷ Nhan chỉ sợ anh ta sẽ làm lạc mất Lăng Hạo của mình.
Mọi người thật sự đã đói bụng kinh khủng, bốn người ăn mười đĩa thức ăn, cùng với hơn mười bát cơm! ( bát cơm của cửa hàng TQ thường là những bát ô tô to đựng cơm cho một bàn cùng ăn )
Đương nhiên, đại bộ phận này đều là thợ săn ăn. Ai bảo anh ta là vua đại vệ ( dạ dày to ) chứ ?
Ăn cơm no rồi, bốn người đi tới trà quán lần trước đã gặp Tần lão gia tử, hy vọng có thể lại gặp ông, báo cho ông biết tin Từ lão bà đã mất. Kỳ thật, tất cả mọi người đã đoán được, Tần lão gia tử biết rõ về thôn Nhạn Đề như thế nhất định cũng phải có quan hệ gì đó với Từ lão bà.
Song sau khi đến trà quán, bọn họ mới biết được, hóa ra Tần lão gia tử hôm nay không tới quán trà. Bất đắc dĩ, bốn người đành phải bằng trí nhớ lúc trước, sau khi đi nhầm vài lần, mới tìm tới được căn nhà nhỏ có dáng vẻ không khác biệt lắm với của Tần lão gia tử.