Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 82: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Hai )
Từ lão bà hòa ái nhìn bốn người, nhìn thế nào cũng không giống một người đại gian đại ác.
“Từ lão bà… …bà… …không có cách nào cứu được họ ra sao?” Kỷ Nhan hỏi, cô chỉ muốn dùng cách thức bình an nhất để cứu Lăng Hạo ra, không để cho anh ta phải chịu đựng một tia nguy hiểm nào nữa.
Từ lão bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đám tóc bạc phơ trên đỉnh đầu cũng không ngừng cử động theo : “Ta không có năng lực mạnh như vậy để cứu được họ ra, những quỷ hồn trong đó khi còn sống đều là những kẻ tinh thông pháp thuật, hơn nữa oán khí lại sâu đậm, chấp niệm quá nặng… Là hậu đại của kẻ thù, bọn họ hận ta còn không kịp. Nếu ta ra mặt sẽ chỉ làm cho chúng càng thêm phẫn nộ, càng thêm oán hận, đến lúc đó ngược lại sẽ không dễ làm nữa.”
“Nói đúng lắm.” Dịch Đạo xoay người nói với Kỷ Nhan : “Cô không cần lo lắng, tôi và Thợ săn nhất định sẽ cứu được người ra, cô cùng Bách Phú ở chỗ của Từ lão bà ngồi một chút đi, tin là Từ lão bà nhất định sẽ không làm thương tổn tới các cô đâu.”
“Đúng không?” Dịch Đạo mặt không biểu tình nhìn thẳng vào Từ lão bà.
Kỷ Nhan cảm kích cười cười với Dịch Đạo.
“Không được!” Từ lão thái bình tĩnh nói.
Đối với sát ý hiện lên trong mắt của Dịch Đạo và Thợ săn, bà ta lại coi như chẳng hề nhìn thấy vậy, “Cô ta nhất định phải đi.”
Nhìn thấy, Từ lão bà lại chỉ vào chính là Bách Phú !
“Không có cô ta, các ngươi không thể ra được ! Còn nha đầu kia thì để lại ở chỗ ta đi, yên tâm, cô ta sẽ không thiếu một sợi tóc nào đâu !”
Vừa nghe Từ lão thái nói, mọi người lại đem ánh mắt hướng về phía Bách Phú.
Trần Bách Phú này ! Cô ấy cứ phải đặc biệt, phải vậy truyền kỳ như vậy sao? Làm sao mà ai cũng chọn đúng cô ấy thế, trước là Bạch Long đại sư, giờ lại là nguyền thuật sư thần bí này … …
Vạch đen nhất thời giăng đầy trên đầu mọi người.
Bách Phú mặc dù có chút kỳ quái vì Từ lão bà không hiểu sao lại chỉ định cô đi, nhưng nếu cô cũng có thể đi thì đương nhiên là tốt nhất rồi. Dù sao chỉ ngồi đợi ở chỗ này, thật sự chỉ làm cho người ta nóng lòng! Có điều, lại cần dùng tới máu sao? Ngẫm lại những việc kinh khủng trải qua trước đây, Bách Phú rùng mình nhẹ một cái.
“Không được! Tôi cũng phải đi!” Kỷ Nhan kêu lên, cô ta không muốn Lăng Hạo nhìn thấy trước tiên lại là Bách Phú, tuyệt đối không thể!
Biết Dịch Đạo dễ mềm lòng, Kỷ Nhan vội vàng chạy đến trước mặt anh ta, đáng thương vô cùng khẩn cầu: “Xin anh, để cho tôi đi đi, tôi sẽ không làm chậm chân mọi người đâu. Anh không phải đã cho tôi vòng phật châu sao?” Kỷ Nhan nâng lên cổ tay của mình, “Tôi nhất định sẽ tự bảo hộ mình cho tốt, đưa tôi theo đi… … “
Dịch Đạo khó xử quay đầu lại nhìn nhìn Thợ săn.
Thợ săn không như Dịch Đạo dễ mềm lòng, anh ta không có một tia cảm tình nói: “Nếu anh muốn hỏi ý kiến của tôi, thì tôi cho rằng cô ta vẫn không nên đi vào thì tốt hơn.”
Nghe được câu trả lời kiên định như vậy của thợ săn, Dịch Đạo cũng cảm thấy lời anh ta nói là đúng. Song lần đầu mới nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như vậy của Kỷ Nhan, Dịch Đạo trong lòng vẫn là vô cùng không đành lòng: “Bên trong nguy hiểm lắm … …”
“Tôi không sợ! Lần trước khi đi vào cổ mộ cũng rất nguy hiểm, tôi đâu có sợ… Không tin anh cứ hỏi Bách Phú … …”
Thanh âm Kỷ Nhan đã có chút thay đổi, cô ta nắm chặt lấy cổ tay của Bách Phú, làm cho Bách Phú cảm thấy có chút đau đớn.
“Bách Phú, cô mau nói đi! Tôi còn cứu cô mà ! Có đúng không… …”
“Đúng. ” Bách Phú trả lời.
Chỉ là phản ứng mạnh này của Kỷ Nhan, thực làm cho Bách Phú hoảng sợ. Ngẫm lại bình thường Kỷ Nhan luôn cao quý và quật cường, làm cho cô ấy cúi đầu khẩn cầu như thế này thực không phải là dễ dàng gì !
“Đưa cô ấy theo đi.” Bách Phú nhỏ giọng nói, chính cô cũng không biết làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, liệu có ngược lại làm hại Kỷ Nhan hay không nữa.
Thợ săn quay gương mặt đi, vẫn không hề đồng ý, nhưng Dịch Đạo thì sớm đã không chống cự lại được với sức tấn công đáng thương của Kỷ Nhan rồi.
Hai so với một, cuối cùng vẫn là mang theo Kỷ Nhan.
Đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, bốn người đi tới trước “căn nhà màu đỏ” ở phía đông mà Từ lão bà đã nói.
So với mấy căn phòng quỷ khí dày đặc lúc trước, là một nơi ngược lại chẳng có gì kỳ quái cả.
Căn nhà màu đỏ này chiếm một vùng đất rất lớn, trước cửa còn lát thạch lộ màu đỏ thắm chỉnh tề xinh đẹp.
Cánh cửa lớn màu đỏ thắm vừa khí thế lại tinh xảo, xem ra được làm thủ công vô cùng tốt. Chỉ tiếc là trải qua mấy trăm năm mưa gió xâm nhập, mặt ngoài đã loang lổ không chịu nổi, cơ hồ nhìn không ra màu sắc vốn có. Trước cửa còn có hai cây cột gỗ rất to, những niên vòng chằng chịt trên đó, ít nhất cũng phải đến mấy trăm vòng.
Căn nhà màu đỏ này không hổ khi gọi là căn nhà đỏ, từ nóc nhà đến tường vây, tất cả đều là một mảng màu đỏ. Nói thật, quả thật không phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc, hơn nữa làm cho người ta nhìn trong chốc lát, sẽ cảm thấy toàn bộ mắt vô cùng nhức mỏi mệt nhọc.
“Căn nhà đỏ này … …thực quái dị !”
Những lời Kỷ Nhan nói ra cũng chính là tiếng lòng của mọi người . Quả thật rất quái dị, song lại không nói ra được rốt cuộc quái dị chỗ nào, bởi vì quái dị chỉ là một loại cảm giác. Nếu nói chỉ dùng mắt thườg mà nhìn, nơi này bất quá chỉ là một khu nhà lớn rách nát với tạo hình quái dị. Nhưng là, nó lại quả thật rõ ràng làm cho người ta có suy nghĩ bất an, cứ như không cẩn thận sẽ bị nó nuốt mất vậy.
Để giảm bớt tối đa khả năng xảy ra ngoài ý muốn, bốn người họ trước hết ở trước cửa thương lượng những điểm cần chú ý trong lần hành động này, cùng từ đó mà phân chia công việc.
Cuối cùng xác định: Thợ săn đi thứ nhất, Bách Phú thứ hai, Kỷ Nhan thứ ba, Dịch Đạo vẫn là đi ở cuối cùng cắt đuôi.
Nếu gặp nguy hiểm, thì Thợ săn sẽ phụ trách tấn công, mà Dịch Đạo đương nhiên gánh trọng trách bảo hộ cho hai cô gái. Về phần Bách Phú, sẽ ở lại cuối cùng, làm đòn sát thủ. Tuy rằng không biết có dùng được hay không, nhưng nếu như Từ lão bà đã chỉ định Bách Phú phải đi, thì chắc chắn phải có lý do để cô đi cùng. Bởi vì, cho dù Từ lão bà cũng từng làm điều ác, nhưng cũng không phải người ác độc, ngược lại giống như một nguời đáng thương bị bất hạnh ép tới nỗi không thể đứng thẳng lưng dậy được !
Sau khi thương lượng xong, bốn người xoay người lại vừa nhìn, lại lập tức thấy hoảng sợ.
Căn nhà đỏ vừa rồi còn không có cái gì đặc biệt, trong nháy mắt, trên nóc nhà đã bị mây đen che kín, cứ như căn nhà đã bị một miếng vải đen bọc lại vậy.
Quái dị nhất vẫn không chỉ có điểm này !
Màu sơn đỏ trên cánh cửa lớn đột nhiên trở nên mới tinh! Ngay cả màu tường cùng với ngói lưu ly trên đỉnh đã bị gió mưa ăn mòn mà thay đổi màu sắc giờ lại đều sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, giống như vừa mới được xây xong vậy.
Thậm chí đến ngay cả hai cây cột trước cửa cũng biến thành hai cây đại thụ che trời , hơn nữa còn thân mật ôm lấy nhau tại đỉnh chóp, giống như sự dây dưa triền miên giữa hai kẻ nhân tình vậy, làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Nhìn thấy cây này, Bách Phú chợt nghĩ tới một câu ngạn ngữ: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. ( Ý chỉ vợ chồng cùng nhau chung sống đến già .)
Cánh cửa lớn vô thanh vô thức dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người tự động mở ra.
Từng trận tiếng cười hoặc vui vẻ, hoặc kiều đà, hoặc sang sảng vang lên.
Bên trong cánh cửa cùng với bên ngoài cửa xem ra là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, cũng không biết rốt cuộc là đặt sai thời gian, hay là đặt sai không gian. Bên ngoài như trước ánh mặt trời sáng lạn, ngàn dặm không mây; mà bên trong lại là một mảng đen sẫm, chỉ có một loạt đèn lồng đỏ được sắp xếp chỉnh tề, cao cao treo trên khúc ngoặt của hành lang. ( cảnh này làm ta nhớ tới phim “Đèn lồng đỏ treo cao” , dù không có liên quan… mà vẫn thấy sợ … ~~o(>_