Mười Ba Lời Nguyền

Chương 75: Lần Đầu Tới Tương Tây


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 75: Lần Đầu Tới Tương Tây

Nghe Dịch Đạo nói, cái người lạnh lùng tên gọi là Thợ săn kia có pháp lực rất cao, Kỷ Nhan và Bách Phú lúc đó trong lòng mới được an ủi chút ít. Có điều, cái người này xem ra cũng thực cổ quái.
Trời tháng chín vẫn rất nóng, vậy mà cái người này lại cuốn mình kín mít, đến cả cổ cũng chẳng nhìn thấy đâu. Anh ta cứ một bộ dạng mặt không chút biểu tình, giống như trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình vậy. Điều kỳ quái nhất lại là đôi mắt của anh ta, có lúc, thực sự có ánh sáng ‘vàng’ lóe ra ! Rõ ràng là Tôn Ngộ Không thứ hai !
Có điều, cũng bởi những điều này, Bách Phú và Kỷ Nhan lại không hề có chút nghi ngờ nào mà tin tưởng anh ta, pháp lực của người gọi là Thợ săn này chắc chắn không chỉ là cao tay bình thường. Chỉ người có pháp lực cao,, mới kỳ lạ như vậy thôi ! Cũng giống như Bạch Long đại sư vậy, vừa nhìn, là đã biết không phải người bình thường !
Ngồi vào chiếc xe đã được liên hệ trước, bốn người họ bắt đầu chuyến du lịch Tương Tây ( chính là tỉnh Hồ Nam – TQ )
Tương Tây thực đúng là một nơi rất đẹp, vẻ đẹp nhiều sắc màu, nhân văn cảnh quan đều độc đáo thần kỳ, nơi đây khắp chỗ đều là kỳ sơn dị thủy. Nơi nơi đều là rừng cây lên tận trời, sông ngòi khắp chốn, kỳ diệu thành đoàn.
Nhìn thấy sông Da Qua vô cùng thanh u, giống như một bức họa cuộn tròn, đẹp không sao tả xiết !
Nhưng ở Tương Tây này đẹp nhất, chính là núi !
Mỗi ngọn núi đều có đầy cây cối xanh um tươi tốt, che lấp cả ngày. Nghe nói bên trong còn có rất nhiều những thú vật quý trân dị ! Ai biết được, ở bên trong ngọn núi căn bản là không thể nhìn qua được kia, còn có những thứ gì không tưởng tưởng được chứ ? Điều này cũng tăng thêm ánh quang kỳ bí cho Tương Tây này.
Quê hương của Diêu Diệp nằm ở huyện Phượng Hoàng nổi tiếng nhất ở Tương Tây, nơi này có Phượng Hoàng cổ thành với dáng vẻ cổ xưa thanh nhã, thủy thành kề nhau, tràn ngập phong vị dị tộc. Nơi này cho đến hiện giờ vẫn còn bảo tồn không ít văn hóa hiến tế, hôn tang hay thầy mo… …
Nếu chỉ đi du ngoạn, nơi đây đúng thực là một địa điểm không tệ !

Kỷ Nhan và Bách Phú cho dù đang lo lắng vội vàng, cũng bị cảnh sắc đẹp đẽ của nơi này xua tan đi không ít nỗi lo trong lòng.
Bởi vì khi tới được huyện Phượng Hoàng cũng đã sắp chạng vạng, cho nên, bốn người họ không thể không ở lại nơi đây ngủ một đêm. Quê của Diêu Diệp nằm trên đèo ngọn núi Sùng Minh cách huyện này những 50 cây số, hôm nay đã không thể đến được nữa.
+++ +++ +++ +++ +++
Sau khi buông hành lý xuống, bước đi trên con đường nhỏ lát đá, nhìn những căn nhà cổ hương cổ sắc hai bên đường, bốn người họ đều cảm thấy thoải mái hơn chút ít.
Tùy ý tìm một tiệm cơm, nếm thử những món ăn của Tương Tây. Mặc dù không tinh xảo, nhưng cũng thơm nồng ngon miệng, nếu so sánh với món ăn nhẹ của Quảng Đông, thì hương vị khác hẳn !
Có lẽ là do đói bụng, mà Kỷ Nhan vốn chẳng muốn ăn uống gì cũng ăn được không ít thứ.
Dịch Đạo ở bên cạnh cũng khảng khái gắp rau vào đĩa cho Kỷ Nhan, nói gì mà : “Không ăn cho no thì sao có sức mà làm … …”
Kỷ Nhan cũng chẳng còn biểu hiện ra vẻ lạnh lùng trước đây nữa, cười cười tiếp nhận ý tốt của Dịch Đạo.
Bách Phú nhìn mà trong lòng thấy chua chua, cái anh mập này, uổng công mình ngày nào cũng quét nhà nấu cơm cho anh ta, tới giờ còn chưa bao giờ thấy anh ta gắp một miếng đồ ăn cho mình ! Mỹ nữ quả nhiên là có đặc quyền như vậy sao ? Nếu, mình cũng là mỹ nữ, có phải là cũng sẽ có rất nhiều nam giới ân cần chiếu cố như vậy chăng ?
Thợ săn lại một câu cũng không nói, chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Hơn nữa anh ta lại ăn rất nhiều, chỉ cơm trắng thôi cũng đã ăn tới bảy bát ! Mọi người còn phải gọi riêng cho thêm năm đĩa thức ăn nữa mới đủ cho anh ta ăn.
Ăn cơm xong, Bách Phú vô vị một mình ra đi dạo bên bờ sông giữa huyện.
Kỷ Nhan đã mệt, Dịch Đạo đưa cô về đi nghỉ.
Cái anh Dịch Đạo này, từ lúc nào mà biết chăm sóc như thế chứ ?
Thợ săn trước giờ vẫn luôn thần bí không biết đi đằng nào, vừa ăn xong, đã biến mất.
Khi bước đến bên bờ sông, Bách Phú hoảng hốt vì dường như nghe thấy có người đang kêu tên cô … …
“Bách Phú … …Bách Phú … …tôi ở trong này … …”
Ây, hình như là tiếng của Lăng Hạo !

Bách Phú lập tức chạy về phía hàng rào của bờ sông. Nhưng do trời tối quá, căn bản là không thể nhìn rõ được gì.
Nhìn xung quanh đến nửa ngày, Bách Phú đột nhiên nhìn thấy ở cách đó về bên trái hai mươi thước, có một loạt những bậc thang nối thẳng tới giữa sông. Không nghĩ nhiều, Bách Phú lập tức chạy thẳng về hướng đó.
Đi xuống đến bậc thang ở nơi thấp nhất, Bách Phú lại không nghe được tiếng kêu kia nữa, đang lúc cô lo lắng không biết nên làm thế nào, thì đột nhiên có một bàn tay từ trong lòng sông giơ lên túm lấy mắt cá chân của cô.
“A ~ ~ ~ ” Bách Phú không hề có chuẩn bị trong lòng thất kinh kêu lên một tiếng , mất đi thăng bằng. May mà, cô nhanh chóng nắm được tay vịn bên cạnh. Nhưng cái thứ không rõ nguồn gốc đến từ giữa sông kia cũng quyết không buông tha ý định của mình, ngược lại càng lúc càng muốn kéo cô xuống lòng sông.
Bàn tay Bách Phú dần buông xuôi, đương lúc cô nghĩ mình phen này chết chắc rồi thì có một đôi bàn tay dịu dàng bắt được cô.
Là ai ?
Hóa ra chính là Thợ săn cổ quái kia !
Trong mắt Thợ săn lại hiện lên một tia sáng vàng, bàn tay còn lại hoa trong không khí một cái, từ giữa sông lập tức truyền đến tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
Mắt cá chân Bách Phú cũng lập tức được buông lỏng, rốt cục đã có thể đứng được vững vàng.
Tuy rằng Bách Phú đã qua được cơn nguy hiểm, nhưng, Thợ săn vẫn không hề có ý định buông tha cho thứ gì đó ở giữa sông, ngón trỏ của anh ta phát ra một ánh sáng vàng, thứ trong nước kia bèn biến thành một màn khói nhạt, mờ ảo tan biến đi.
“Cô nhẽ ra phải cẩn thận một chút, trong nước luôn có những thứ oan hồn không cam tâm chuyển kiếp muốn lấy mạng người khác. Cho nên vào lúc trời tối, tốt nhất là đứng xa bờ nước một chút, đặc biệt là người có âm khí nặng như cô đấy !” Thợ săn gương mặt không chút biểu tình nói.
“Cảm ơn.” Bách Phú cúi đầu nói, trong lòng lại hoàn toàn đang lo lắng cho sự an nguy của Anh Đào và Lăng Hạo.

Trong mắt Thợ săn quét qua một tia đồng tình : “Đừng lo lắng, hai người họ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bách Phú kinh ngạc nhìn Thợ săn một cái, lại nghĩ quái lạ sao suy nghĩ của mình lại bị anh ta nhìn ra dễ dàng như vậy chứ.
Thợ săn lạnh lùng kia căn bản lại không hề có ý muốn giải thích, tự mình xoay người rời đi, hơn nữa còn chớp mắt đã không thấy đâu, cứ như ma quỷ vậy.
Bách Phú uể oải đi lên bậc thang, quay lại nhà nghỉ.
Nằm lên trên giường rồi, Bách Phú lại lấy chiếc gương đồng cô không nỡ rời ra, soi mình vào đó.
Chiếc gương đồng này thực sự thần kỳ, mỗi lần soi vào trong đó, tất cả mọi phiền não trong lòng đều tan thành mây khói.
Mà quan trọng hơn, là cứ sau mỗi lần soi vào gương đồng, ngày hôm sau Bách Phú luôn luôn thần thái sáng láng, gương mặt xinh tươi, làm hiện giờ Bách Phú thực sự không muốn rời xa nó. Có chiếc gương đồng này, Bách Phú cảm thấy mỗi ngày mình dường như đều đang biến đổi, chỉ là thay đổi ở đâu thì bản thân cô cũng không thể nói được. Có điều, ít nhất đã không còn như lúc đầu, thiếu tự tin như trước nữa. Nó làm Bách Phú hiểu được, cô cũng có một mặt xinh đẹp.
Ngủ đi … …ngày mai có lẽ là sẽ biết được tung tích của Lăng Hạo và Anh Đào rồi ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Bách Phú ôm lấy gương đồng ngọt ngào ngủ say.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.