Mười Ba Lời Nguyền

Chương 72: Quỷ Ảnh Chập Chờn ( Tám )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 72: Quỷ Ảnh Chập Chờn ( Tám )

Anh Đào quả nhiên nói không sai, hai người họ rõ ràng là đi thẳng về đúng phía trước, nhưng chính là không thể đi ra khỏi căn nhà lớn như cái mê cung này !
Lăng Hạo cười cười với Anh Đào đang bất lực, nói : “Chúng ta có lẽ tạm thời không đi ra được khỏi căn nhà lớn này rồi.”
Anh Đào lại không hề gào khóc như trong tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh nói : “Cám ơn anh! Anh là vì cứu tôi mà đến đúng không ? Kỳ thực, chỉ cần có một người ở bên tôi, là tôi đã không sợ nữa rồi.”
Nhìn thấy Anh Đào giờ bình tĩnh như vậy, Lăng Hạo cảm thấy cô ta nhất thời đã trưởng thành không ít.
Lăng Hạo vỗ vỗ bờ vai của Anh Đào, an ủi nói : “Không phải sợ, mấy người Bách Phú sẽ đến cứu chúng ta !”
“Ừm!” Anh Đào mỉm cười gật gật đầu.
Cứ mãi hi vọng sẽ có cơ hội được một mình gặp gỡ với Lăng Hạo, chỉ không ngờ là lại trong hoàn cảnh này ! Nhưng, nghĩ tới chuyện anh ta bất chấp nguy hiểm đến cứu mình, là trong lòng Anh Đào lại dâng lên sự ngọt ngào chưa từng thấy.
Đến lúc quả thực không thể bước đi được nữa, hai người họ dứt khoát ngồi xuống lan can của hành lang, cùng nói chuyện.
Anh Đào đem chuyện mình gặp phải tất cả đều nói với Lăng Hạo, bao gồm cả chuyện kinh thảm nhìn thấy ở căn phòng lớn. Song, lại giấu đi đoạn về chuyện quan hệ của Tô Vi Tín và cô ta lúc ở nhà.
“Hóa ra là như thế !” Lăng Hạo trầm ngâm nói, phân tích khả năng có thể của từng việc.
“Anh có gặp phải ma quỷ không ?” Anh Đào tò mò hỏi, cảm thấy những gì mà bản thân phải trải qua hình như không giống lắm với Lăng Hạo.

Lăng Hạo lắc lắc đầu, đem chuyện mọi người đi thăm Anh Đào như thế nào cũng kể ra với cô ta.
Anh Đào vừa nghe chuyện cơ thể của mình giờ đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, nhịn không được mà đỏ hết cả mắt lên : “Vậy … …linh hồn của tôi bị nhốt ở đây rồi sao ?”
“Có lẽ là vậy.”
“Vậy anh … …”
“Tôi có lẽ cũng không thể đi ra được … …” Lăng Hạo lại cười lần nữa với Anh Đào, làm cô ta cảm động vô cùng.
“Xin lỗi … …” Anh Đào cúi đầu nỉ non.
“Không sao, đây không liên quan đến cô. Có lẽ là … …có người muốn đối phó với tôi.”
Trong lòng Lăng Hạo đã có đáp án nhất định, nhưng vẫn chưa thể xác định : hi vọng là những gì mình nghĩ, Bách Phú và Ninh Tiêu cũng có thể nghĩ tới được !
+++ +++ +++ +++ +++
Mới sáng sớm, Kỷ Nhan đã như bị điên chạy đến nhà Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu còn chưa kịp rửa mặt bị dọa một trận, bèn chạy xuống dưới lầu.
“Chuyện gì thế ?”
“Lăng Hạo, Lăng Hạo anh ấy hiện giờ hôn mê không tỉnh dậy nữa!” Kỷ Nhan mang theo tiếng khóc nức nở nói , “Tôi làm sao cũng không gọi anh ấy dậy được, anh ấy hiện giờ đang ở bệnh viện, đến bác sỹ cũng không biết là có chuyện gì ! Tôi phải làm sao bây giờ ?”
Nhìn thấy Kỷ Nhan giờ bị kinh sợ đến mức không biết làm sao, Ninh Tiêu có một cảm giác thương xót vô cùng, cô ta đã quá yêu Lăng Hạo rồi ! Song, hai người họ, liệu có kết quả tốt hay không ?
“Đừng sợ, tôi lập tức đến bệnh viện với chị .”
Nói xong, Ninh Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất để làm cho xong mọi việc buổi sáng !
Trên đường đến bệnh viện, Ninh Tiêu gọi một cuộc điện thoại cho Bách Phú, nói cho cô ấy biết sự tình, Bách Phú cũng lo lắng kinh khủng.
Lúc gọi điện thoại, Kỷ Nhan không hề ngăn lại, mặc dù trong nội tâm cô ta không hề hi vọng Bách Phú sẽ nhúng tay vào chuyện này. Nhưng, thêm một người cũng có thể thêm được một phần lực lượng. Hơn nữa chuyện này lại xảy ra sau khi Anh Đào phát điên, rất có thể giữa hai chuyện này có quan hệ gì đó. Mà trên người Bách Phú, cũng quả thực là có một loại sức mạnh không tưởng tượng được. Chỉ cần có thể cứu Lăng Hạo tỉnh lại, để Kỷ Nhan cô hi sinh thứ gì, cô ta cũng đều nguyện ý !
Bách Phú rõ ràng không biết được gút thắt trong tim Kỷ Nhan, nhưng vẫn tôn trọng cô ta như trước.

Điều này cũng làm cho Kỷ Nhan đối với thủ đoạn bỉ ổi của mình lần trước, cảm thấy có chút hối hận. Bách Phú này quả thực là một người đơn thuần, bản thân lại làm chuyện quá đáng như vậy, cũng khó trách Lăng Hạo tức giận.
Nghĩ tới Lăng Hạo, Kỷ Nhan lại đau lòng vô cùng, đau đến nỗi ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Bách Phú ở bên cạnh khi nhìn thấy Kỷ Nhan run rẩy như vậy, bèn vội vàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của cô, nỗ lực để truyền hơi ấm từ mình cho cô ấy.
Kỳ thực, Bách Phú cũng rất buồn, trước tiên là Anh Đào, giờ lại là Lăng Hạo. Trời ơi ! Rốt cuộc là chuyện gì thế này ? Là vì chuyện hôm qua gặp ma quỷ sao ? Nhưng rõ ràng mình và Ninh Tiêu có sao đâu ?
Trước tiên mọi người đi hỏi bác sĩ, nhưng cũng chẳng có kết quả : Phim X quang, CT, kiểm tra máu … …tất cả đều đã kiểm tra, nhưng chẳng ra được là nguyên nhân gì !
Bách Phú vẫn nắm lấy bàn tay của Kỷ Nhan, điều này cũng làm cho Kỷ Nhan được an ủi phần nào.
Cứ như thế, ba người họ quay về trong phòng bệnh.
Lăng Hạo nằm trên giường cứ như đang ngủ vậy, không có bất kỳ nhận thức nào. Bách Phú cũng nhất thời cảm thấy nước mắt dâng lên đầy trong khoang mắt, thật không ngờ, Lăng Hạo của ngày hôm qua còn tức giận, rồi còn giúp đỡ mình vậy mà chỉ qua một đêm đã thành ra thế này!
“Tại sao nằm ở đây lại là anh ta, mà không phải mình chứ ?” Bách Phú thương tâm tự dằn vặt trong lòng.
“Chị dâu, trên người anh họ có dấu vết kỳ lạ nào không ?” Ninh Tiêu trầm giọng hỏi. Vào lúc như thế này nhất định phải thật bình tĩnh, trực giác nói với anh ta, chuyện này nhất định không chỉ là bị bệnh đơn thuần.
“Điều này … …” Kỷ Nhan cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ là một mảng hỗn loạn, “Xin lỗi, tôi không biết nữa … …tôi thực sự là quá hoảng sợ … …tôi … …”
Kỷ Nhan cuối cùng không nhịn được nữa mà bật khóc lên.
Ninh Tiêu nhẹ vỗ vỗ bờ vai Kỷ Nhan, song lại chẳng biết phải mở miệng an ủi thế nào.

“Đừng lo lắng, Lăng Hạo nhất định không có chuyện gì đâu!” Bách Phú mở miệng, trên gương mặt cô có sự kiên định trước giờ chưa từng thấy, giống như một dũng sĩ đang phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng vẫn quyết tiến lên phía trước vậy !
“Ninh Tiêu, anh xem trên người Lăng Hạo có vết thương nào không, tôi cùng Kỷ Nhan đi toilet rửa mặt cái đã .” Bách Phú nói xong, bèn đỡ Kỷ Nhan rời đi.
Ninh Tiêu làm theo lời Bách Phú, cởi bỏ quần áo của Lăng Hạo, cẩn thận kiểm tra.
Sau khi Bách Phú và Kỷ Nhan quay về, Ninh Tiêu thất vọng lắc lắc đầu với hai người họ.
Đang lúc ba người họ trầm ngâm trong sự bi thương và thất vọng không biết nên làm thế nào, thì Dịch Đạo quay về !
Dịch Đạo đến lúc này làm Bách Phú kinh hỉ mà nhẩy cẫng cả lên, ôm lấy cổ anh ta : “Tốt quá rồi, mập mập ! Anh cuối cùng đã về rồi !”
Dịch Đạo ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên, không khách sáo mà đẩy Bách Phú đang hưng phấn ra, bày ra bộ dáng nghiêm túc nói : “Này, Trần Bách Phú ! Cô muốn làm gì thế ? Tôi là người học đạo, không tiếp cận với nữ sắc đâu !”
Khó có khi Bách Phú lại chẳng hề đối đáp lại Dịch Đạo, chỉ dùng ánh mắt sáng như sao của mình chằm chằm nhìn vào anh ta.
Đột nhiên, Kỷ Nhan cũng nắm chặt lấy tay Dịch Đạo, khổ não cầu xin : “Cầu xin anh ! Hãy cứu Lăng Hạo … …cầu xin anh … …”
Nhìn thấy Kỷ Nhan trước giờ luôn là hình tượng nữ nhân mạnh mẽ, mà giờ không hề để ý đến tự tôn cầu xin mình, trong lòng Dịch Đạo vô cùng không nỡ, lập tức trả lời : “Kỷ tiểu thư yên tâm, có Dịch Đạo tôi đây, sẽ không để Lăng thiếu phải vĩnh viễn nằm trên giường đâu !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.