Mười Ba Lời Nguyền

Chương 65: Quỷ Ảnh Chập Chờn ( Một )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 65: Quỷ Ảnh Chập Chờn ( Một )

Anh Đào lười biếng nằm trong bồn tắm to cao cấp, ngâm mình trong lớp bọt thơm mát.
Ngâm mình trong bồn tắm giờ là hoạt động mà Anh Đào thích nhất, nằm ở chỗ này, ưu nhã nghe nhạc, nếu thích, còn có thể xem tivi. Loại cuộc sống hào nhoáng này là thứ mà cô ta đã hướng tới từ rất lâu rồi.
“Loại cuộc sống này vốn dĩ là phải thuộc về mình.” Anh Đào mãn nguyện tự nói với mình, trong tim có bao phần đắc ý thật không nói hết được.
Dàn Hifi cao cấp đang phát bài hát “Crazy in love” … …
Nếu phải dựa vào bản thân, thì đến lúc nào mới có thể có được cuộc sống thế này ? Mua quần áo không cần để ý đến giá cả ; khi ra vào ở hội nghị cao cấp luôn có phục vụ hạ eo cúi chào ; dùng tiền tài đắp lên để bản thân được cao cao tại thượng … …
Anh Đào không hề cảm thấy bản thân là người quá sùng bái tiền bạc, nhưng nếu như có điều kiện để tìm được một người đàn ông có tiền, thì có gì là không tốt chứ ? Điều kiện cuộc sống ưu việt, những ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, thử hỏi có ai lại không khát vọng ? Hơn nữa, Tô Vi Tín lại là một người đàn ông ưu tú, mặc dù đã có gia thất. Chẳng có ai lại có tư cách để cười nhạo cuộc sống kim tiền này của cô ta cả, điều này có gì là không được. Đám người đó chẳng qua chỉ là “không ăn được nho lại chê nho chua” mà thôi, không biết là có bao nhiêu các cô gái trẻ đẹp đang ngưỡng mộ vận may này của cô ta đây !
Có lẽ do ngâm mình trong bồn tắm quá thoải mái, nên Anh Đào ngủ gục mất trong bồn tắm.
Trong giấc mơ, Anh Đào đến trước một căn nhà cổ cũ nát. Căn nhà cổ này có cột chạm khắc cùng hành lang, rất cổ rồi. Xem ra, nó cũng đã từng có thời phồn hoa, nhưng hiện giờ lại thành cũ nát thế này.

Cánh cửa gỗ rộng mở với lớp sơn màu đỏ vẫn treo trên đó, bên trong đen xì xì, giống như muốn nuốt trôi mọi thứ vậy. Trước cửa được phân biệt trồng hai cây hòe to cao, hai cây hòe này trên đỉnh cùng dây dưa lại với nhau, giống như đôi tình nhân gắn kết không rời vậy.
Anh Đào vốn dĩ sợ bóng đêm rất muốn chạy đi, bởi vì cô ta cứ cảm thấy bên trong kia hình như có thứ đáng sợ gì đó đang chờ đợi mình. Nhưng, thân thể lại không tự chủ được mà bước vào trong căn nhà. Do đó , Anh Đào sống chết giãy dụa, muốn thoát khỏi sức hút âm lãnh đang hút lấy mình.
Đang lúc Anh Đào ra sức phản kháng lại, thì trong căn nhà đó đèn bỗng sáng lên, cánh cửa lớn trong chốc lát cũng hiện ra mới mẻ sáng loáng lên. Một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi thân mặc áo xanh ngọc vui vẻ bước từ trong cửa ra chào đón.
“Cô cuối cùng đã đến, Anh Đào. Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi !”
Anh Đào rất miễn cưỡng cười lại một cái với thiếu nữ đó : “Cô … …quen biết tôi sao ?”
“Đương nhiên rồi.” Gương mặt thiếu nữ hiện lên rõ lúm đồng tiền sâu thẳm, mặc dù chỉ có một cái, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào vô cùng, lại lanh lợi đáng yêu.
Anh Đào không hiểu nhìn thiếu nữ áo xanh ngọc đó, thiếu nữ kia chẳng hề khách khí bước lên nắm lấy cổ tay Anh Đào : “Chúng ta đi nào, mọi người đều đang đợi cô đấy !”
Vốn dĩ đang sống chết giãy giụa, dù chết cũng không muốn vào căn nhà kia, giờ Anh Đào lại ngoan ngoãn đi theo thiếu nữ đó bước vào trong căn nhà cũ nát.
Vừa bước vào đến cửa, đột nhiên, có một bàn tay lạnh băng giơ ra, từ đằng sau bóp lấy cổ của Anh Đào, đem đầu cô ta dúi vào trong hồ cá trong vườn. Anh Đào thống khổ giãy giụa không ngừng, muốn thoát khỏi bàn tay to đang miết lấy kia … …
Cảm giác ngạt thở quả thực quá khổ sở, tim phổi đều như muốn vỡ ra vậy. Dù cho bản thân đã cố hết sức để nhịn thở, nhưng nước vẫn theo đường mũi của cô ta mà tiến vào… …
“A ~ ~ ~ ”
Anh Đào cuối cùng cũng tỉnh lại, hóa ra, cô ta lại ngủ gục đến nỗi trượt cả vào trong bồn tắm !
“Khụ khụ khụ … …” Thống khổ ho khan đến nửa ngày, Anh Đào mới có thể thở lại như bình thường được.
Vừa mới dừng lại, Anh Đào bỗng cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ.

Sao nhạc lại dừng lại thế ?
Có điều Anh Đào đã chẳng thể suy nghĩ nhiều đến thế, vẫn đang chìm trong cảm giác hoảng loạn trước cái chết. Lần đầu tiên, cô ta nhớ tới chị họ Bách Phú của mình. Nếu có Bách Phú ở đây, cô ta sẽ không sợ hãi như thế này nữa nhỉ ?
Mặc dù rất không thích bà chị họ chẳng có cá tính, lại cũng chẳng có chút ưu điểm nào để cô ta thán phục này cả, nhưng Anh Đào không thể không thừa nhận, chị họ đối với mình rất tốt, bất luận cô ta có ngang ngạnh ương bướng thế nào, dù người khác có bàn luận về cô ta ra sao, thì chị họ vẫn luôn đối tốt với mình như thế.
Anh Đào mãi vẫn là Anh Đào, sự kiêu ngạo cùng ích kỷ của cô ta không cho phép cô ta cúi đầu trước Bách Phú.
Lắc lắc đầu, đem sự hoảng sợ của bản thân vứt sang một bên, không phải chỉ là ác mộng hay sao ? Lại nghĩ Anh Đào mình là người đã chịu nền giáo dục cao cấp từ những giáo sư nổi tiếng, làm sao lại có thể bị một cơn ác mộng dọa chứ !
Anh Đào mang theo toàn thân đầy khí nóng, bước tới trước tấm gương trong phòng tắm, trên tấm gương đó đang bị một lớp sương mờ mờ che phủ, làm Anh Đào trong mông lung lại càng xinh đẹp hơn ! Thêm vào làn da trắng như ngọc được làn khói bao lấy, rõ ràng giống hệt như tiên hạ phàm. Cô ta say đắm nhìn ngắm bản thân mình, cảm thấy ngắm mãi mà không biết chán.
Không khí xung quanh dần dần lạnh lẽo, Anh Đào cuối cùng cũng phải khoác lên khăn tắm, bọc kỹ tóc lại.
Song, Anh Đào lại chẳng hề nhìn thấy được, sau khi đã vấn tóc lên, đằng sau cổ cô ta có in rõ một dấu tay màu đen xì !
Suốt đêm đó, Anh Đào ngủ không ngon, cô ta dường như cứ nghe thấy bên tai có ai đó đang nhẹ gọi mình, làm cô ta không cách nào ngủ được.
Đến sáng ngày thứ hai đi làm, các đồng sự trong công ty đều bị gương mặt trắng bệch của Anh Đào dọa cho chết khiếp. Anh Đào bình thường vẫn luôn trẻ trung xinh đẹp giờ mang theo hai quầng mắt thâm đen, bờ môi tím tái, đôi mắt trong sáng kia giờ mang theo đầy tơ máu đỏ, hoàn toàn đã mất đi dáng vẻ phong tình vạn chủng trước đây.

Đến cả Tô tổng cũng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ này của Anh Đào.
“Em không sao chứ ? Có cần về nhà nghỉ ngơi không ?” Tô Vi Tín sau khi về trong văn phòng, quan tâm mà hỏi han Anh Đào.
Anh Đào vô lực lắc lắc đầu, khẩn cầu hỏi : “Tối nay … …đến ở với em được không ?”
Tô Vi Tín trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng Anh Đào yếu ớt như thế này bao giờ, trong ấn tượng của ông ta, Anh Đào vẫn luôn là người có cá tính, kiêu ngạo. Lần đầu tiên nhìn thấy một gương mặt khác của Anh Đào, cũng làm cho Tô Vi Tín đột ngột dâng lên cảm giác thương yêu. Ông ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Anh Đào, đau lòng nói : “Tối qua có phải là gặp ác mộng rồi không ? Đừng sợ, tối nay anh sẽ đến với em.”
Nghe thấy lời Tô Vi Tín nói, Anh Đào lập tức lấy lại được không ít tinh thần, gật đầu, vui vẻ mà cười lên.
Nhìn thấy sự hưng phấn được phát ra từ nội tâm của Anh Đào, Tô Vi Tín lại cảm thấy một cảm giác mãn nguyện cực độ. Ông ta chính là rất thích loại phụ nữ mà không có ông ta thì không thể được này. Điều này ngoài việc làm cho ông ta hưởng thụ được sức mạnh của đồng tiền và quyền lực, thì còn có một loại cảm giác tuyệt vời khác, đó là chiếm hữu.
Đàn ông chính là như thế, hận không thể để cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới này điên cuồng mà yêu mình, dù cho có nhiều hơn nữa thì cũng không bao giờ thấy là quá nhiều.
Khi nhận được điện thoại của Tô Vi Tín, Diêu Diệp trước tiên là cúi đầu cắn cắn bờ môi một chút, sau lại lập tức dâng lên ý cười. ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.