Mười Ba Lời Nguyền

Chương 62: Tơ Tình


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 62: Tơ Tình

Sáng ngày hôm sau, Bách Phú đến công ty, việc đầu tiên mà cô làm là mở báo ra xem.
Nhưng, tìm đến nửa ngày, Bách Phú mới nhìn thấy có một bài viết nhỏ bằng miếng đậu phụ in ở góc báo, nói về việc cây hòe già biết mất. Còn hầu hết cả trang báo lại là tin tức về phụ nữ có thai bị mất tích.
Mất tích … …lại đều là phụ nữ mang thai sao ?
Bách Phú đột nhiên lại nghĩ tới lúc trong cổ mộ, tới rừng treo đầy những phụ nữ mang thai làm người ta sởn tóc gáy kia.
Đều là những phụ nữ đang mang thai, hai việc này liệu có liên quan đến nhau hay không ? Bách Phú trong tim lại dâng lên một dự cảm rất không lành.

Đến nay đã mất tích mười tám người rồi, vậy ít nhất không phải là ba mươi sáu mạng sao ?
Trời ơi, cái thế giới này làm sao vậy ? Lẽ nào thực sự không có thái bình thịnh thế chăng ?
Bách Phú thở dài với trang báo, không hề nhìn thấy Lăng Hạo đã từ đằng sau bước lại gần.
Nhìn thấy Bách Phú thở dài với tờ báo, Lăng Hạo cũng cực kỳ tò mò, nhịn không được mà vươn người tới xem ké. Vừa nhìn thấy đề mục trên tờ báo, anh ta cũng ngây ra một chút, sau đó lại tiếp tục đứng đó xem kỹ nội dung bài báo này.
Bách Phú đang phân tâm lại chẳng hề chú ý đến đằng sau mình đã có thêm một người, nhất thời vô ý quay đầu sang, đôi môi đột ngột có một nụ hôn tiếp xúc nhẹ nhàng với Lăng Hạo đang ở đằng sau chăm chú đọc báo.
Sự cố nhỏ nhoi này, làm hai người họ nhất thời vô cùng gượng gạo, Bách Phú thì đến đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, còn Lăng Hạo cũng bỗng dưng đỏ cả mặt. Để che giấu tình cảnh khó xử của mình, hai người họ vội vàng giả vờ như chưa có chuyện gì, cười ha ha mà chào hỏi một cái, sau đó, lại ai đi làm việc của người nấy.
Suốt cả một ngày này, Bách Phú trong lòng đầy tâm sự, chỉ làm một bản thông báo đơn giản mà cũng đánh sai đến mấy chữ. Còn Lăng Hạo cũng chẳng khá hơn Bách Phú được bao nhiêu, bộ dạng hoàn toàn là không yên lòng. Hơn nữa lại còn làm ra việc khó mà tin được là chủ động tự mình đi rót caffe, không hề gọi Bách Phú.
Hai người họ cứ nỗ lực để che giấu gì đó, nhưng cũng chẳng thể ngăn được trái tim đang hoảng loạn lên của mình.
Cuối cùng đến lúc Bách Phú đánh sai chữ đến lần thứ bảy, cô quyết định tạm ngừng công việc lại, đi tìm Đặng Hân nói chuyện phiếm, tránh để bản thân lại có cơ hội suy nghĩ lung tung.

Lăng Hạo vẫn luôn nhìn trộm Bách Phú khi thấy cô đi ra ngoài rồi, mới đứng lên từ chiếc ghế đã ngồi đến tê hết cả người, thả lỏng gân cốt một cái.
Nhìn cảnh sắc con sông mê người ngoài kia, lại nghĩ tới sự tiếp xúc ấm áp mà nhẹ nhàng trên má vừa rồi. Lăng Hạo chạm nhè nhẹ vào nơi còn lưu lại sự ấm áp đó, bên khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào.
Cảm giác này đã lâu lắm rồi mới có, quen biết quá nhiều cô gái, đi lại cũng có quá nhiều người, những cô lên giường cùng anh ta cũng không ít, Lăng Hạo còn cho rằng mình sẽ không thể còn có cái cảm giác tim đập chân run này nữa. Nhưng đến hôm nay, chỉ vì cô gái có tên Bách Phú này vô ý đụng chạm một cái, thì cảm giác tim đập không thể tưởng được này lại xuất hiện. Thật chẳng ngờ được một cái đụng chạm nhẹ như thế lại có thể làm cho người ta hưng phấn đến vậy, chờ mong đến vậy.
Nghĩ tới vừa rồi bản thân còn đỏ cả mặt, Lăng Hạo không đừng được cúi đầu xuống tự cười chính mình, đâu có phải lần đầu nữa đâu, sao lại để ý đến thế cơ chứ ? Hơn nữa, cô ấy lại cũng đâu phải cố ý … …
Lăng Hạo một mình mỉm cười suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không chú ý đến Kỷ Nhan đã đứng được một lúc lâu ở trước cửa văn phòng.
Kỷ Nhan cố nhịn xuống nỗi u sầu đau đớn trong tim, nhìn Lăng Hạo đang đứng tự cười ngây ngốc một mình. Vẻ mặt này cô đã quá quen thuộc, vì lúc vừa mới quen biết với Lăng Hạo, cô cũng thường một mình ngây ngốc cười như vậy.

Hiện giờ nụ cười của Lăng Hạo rõ ràng là không phải vì cô, vậy thì, là vì ai chứ ?
Kỳ thực trong lòng Kỷ Nhan sớm đã có đáp án cho mình, còn có thể là ai nữa ? Chỉ có một người, chính là Trần Bách Phú.
Không biết là tại vì sao, mà Lăng Hạo lại đặc biệt chú ý đến cô gái chẳng hề hợp mắt này chút nào. Trong tim Kỷ Nhan dâng lên sự chua xót khổ sở, cô chính là không thể hiểu được, bản thân rốt cuộc có chỗ nào lại không bằng được Bách Phú ! Bất luận bản thân cô có đối với anh ta dịu dàng đến thế nào, gắn kết đến thế nào, anh ta vẫn chỉ luôn nhớ đến Trần Bách Phú kia !
Kỷ Nhan đã từng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để thua Bách Phú, song lại không biết kỳ thực cô ta sớm đã thua rồi. Bởi vì, dựa vào điều kiện của cô ta, mà vẫn để cho Bách Phú chiếm được một chỗ đứng nhỏ nhoi trong trái tim Lăng Hạo, điều đó cũng đã là thua.
Kỷ Nhan không đi vào chào hỏi Lăng Hạo mà rời đi ngay, ngọn lửa ghen tức trong tim bắt đầu được nhen nhúm lên. Không vì gì khác, chỉ vì Lăng Hạo với nụ cười say mê một mình kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.