Mười Ba Lời Nguyền

Chương 37: Quan Tài Đồng Đen - Bí Mật Thứ Năm Trong Hang ( Thượng)


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 37: Quan Tài Đồng Đen – Bí Mật Thứ Năm Trong Hang ( Thượng)

Con đường trước mắt càng lúc càng tối lại, bốn người họ không thể không chầm chậm tiến từng bước về phía trước. Bốn chiếc đèn pin mặc dù đã bật ánh sáng đến mức lớn nhất, nhưng vẫn bị bóng tối vô biên xung quanh như nuốt lấy hoàn toàn. Bóng tối tĩnh lặng vẫn luôn mang đến cho con người ta cảm giác như bị ép chặt lấy, hiện giờ bốn người họ thần kinh cũng đang căng lên đến mức cao nhất, dù chỉ xuất hiện một tiếng động nhỏ cũng có thể kích thích mạnh đến thần kinh của họ.
Con đường như vậy cũng không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên, Ninh Tiêu vẫn luôn sải bước đầu hưng phấn chỉ về phía trước mặt, hét to lên : “Mau xem ! Phía trước mặt có ánh sáng !”
“Đúng thật !” Bách Phú vui mừng mà cũng hét to lên, “Chúng ta đi mau lên !”
Sức mạnh của ánh sáng quả thực rất mạnh mẽ, vốn dĩ bốn người họ đã mệt mỏi đến mức không còn muốn cất bước lên nữa, nhưng vào lúc này đột nhiên cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh, cũng không còn để tâm đến chuyện dưới chân có nguy hiểm gì hay không, dùng hết sức mà chạy về hướng có ánh sáng ở phía đằng trước.
Vào lúc đã sắp chạy được đến nơi, mọi người đột nhiên cảm thấy dưới chân bị vấp phải thứ gì đó, dùng đèn pin rọi xuống mới phát hiện hóa ra trên mặt đất lại có đầy những mảnh vỡ của đồ gốm màu trắng, hơn nữa còn không hề ít.
Ninh Tiêu quỳ xuống mặt đất nhặt lên một miếng vỡ cẩn thận xem xét, nói : “Loại đồ sứ này tôi biết, trước đây cha tôi có mua về một cái bình không rõ được sản xuất ở đâu nhưng dường như chính là loại này.” ( Chính là bác Ninh Chấn Hoa được nhắc đến ở đầu quyển 2 – ch 28 đấy )
Anh ta lại nhìn kỹ hơn nữa, rồi gật gật đầu xác định : “Ưm, chính là loại này ! Không sai được !”
Sau đó, anh ta lại đột ngột cúi đầu thất vọng nói : “Bị vỡ hết như thế này thật đáng tiếc biết bao, để cha tôi thấy được thì không biết ông sẽ đau lòng đến thế nào !”
“Được rồi, cậu đừng có ở chỗ này mà thương tâm nữa, chúng ta đi mau thôi.” Kỷ Nhan mỉm cười vỗ vỗ vai anh ta.
“Đúng đấy, hơn nữa còn phải chú ý cẩn thận, nơi đây không chừng ngoài chúng ta ra còn có những người khác đã đến đây nữa.” Lăng Hạo nghiêm khắc nhắc nhở.

Bách Phú có chút bất an nhìn nơi này, ngập ngừng nói : “Tôi cũng có một cảm giác không tốt, cứ như là phía trước kia … …có thứ gì đó rất đáng sợ đang đợi chúng ta vậy !”
Nghe thấy Bách Phú nói vậy, mọi người cùng ngây ra, Ninh Tiêu lại nhanh chóng chạy lên nắm lấy tay Bách Phú, ôn nhu đến kỳ lạ nhưng cũng vô cùng nghiêm túc nói : “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho cô.”
Vốn dĩ đây là câu nói quan tâm mà cảm động vô cùng, nhưng trong tình cảnh lúc này, trong không khí như thế này, lại thêm vào biểu tình nghiêm túc trước giờ chưa từng có ở Ninh Tiêu, lại hóa thành hiệu quả như thể hài kịch vậy, làm cho Lăng Hạo và Kỷ Nhan cùng không nhịn được mà cười ầm cả lên, Bách Phú đứng bên cạnh cũng ngượng ngùng xuất hiện đầy những vạch đen bên trên đầu.
“Mau đi thôi.” Bách Phú rất không thoải mái nói, trong tim lại nghĩ, cái anh Ninh Tiêu này, rõ ràng là đang đùa cợt cô.
“Mọi người nói xem là ai đã từng đến nơi này ?” Kỷ Nhan tò mò lên tiếng.
Lăng Hạo suy nghĩ một chút, rồi nói : “Có lẽ là bọn đạo mộ .”
“Vậy … …nơi này có lẽ chính là một cổ mộ rồi.” Ninh Tiêu hưng phấn tiếp lời , “Đồ cổ thì em đã từng nhìn thấy rất nhiều, nhưng cổ mộ thì đây là lần đầu tiên đến. Mọi người nói xem, bên trong liệu sẽ có thứ gì chứ ?”
“Tôi cảm thấy trong đó nhất định là có một thứ rất đáng sợ.” Bách Phú thực thà trả lời.
“Chúng ta cùng đoán xem, người được mai táng ở đây liệu là ai nhỉ ?” Kỷ Nhan lại nhắc đến một vấn đề làm ai ai cũng có hứng thú vô cùng.
“Tôi đoán là một vị hoàng phi hoặc hoàng hậu.” Kỷ Nhan tự mình nói ra suy nghĩ đầu tiên, xem ra mỹ nữ thì vẫn luôn yêu thích mỹ nữ a.

“Anh lại đoán là một võ tướng. ” Lăng Hạo trước giờ luôn có sự yêu thích vô cùng đối với những nhân vật võ tướng trong truyện, cho nên cũng rất hi vọng được tìm hiểu thêm về việc đối đãi với võ tướng sau khi qua đời.
Ninh Tiêu lại bày ra một bộ dạng không hề đồng tình tý nào , “Đương nhiên là không phải rồi, mọi người xem xung quanh nơi này đi. Tôi lại đoán, nhất định là một vị Hoàng đế có quyền có thế ! Tôi nhất định không thể đoán sai được.”
Sự kiên định cùng tin tưởng sắt đá của Ninh Tiêu làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, thực không hiểu được sự tự tin đó của anh ta đối với chuyện này là từ đâu mà có nữa.
“Bất luận đằng trước có là thứ gì, hiện giờ không phải đều là người đã chết sao !” Lời nói này của Bách Phú lại hoàn toàn làm cho mọi người phải gật đầu đồng tình.
Nói mãi nói mãi, mọi người cuối cùng cũng đến được nơi có ánh sáng phía trước đó. Thực ra nơi này không hề sáng quá, chỉ có điều là âm u mà thôi, nhưng đối với những người đã bị bóng tối bao phủ lâu như họ mà nói, thì cũng đã là đủ lắm rồi.
Hóa ra nơi này là một cái động hình tròn rất lớn, ở giữa xuống dốc, còn bốn phía xung quanh là từng bậc cầu thang vòng tròn lên cao dần, trông lại giống như đấu trường La Mã vậy.
Ở giữa do quá sâu, ánh sáng lại quá tăm tối, nên cũng không nhìn được có thứ gì, chỉ nhìn thấy dường như có từng khối màu đen đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn người họ cùng hưng phấn hết cả lên, mặc dù trong tim vẫn ngấm ngầm tồn tại sự bất an, nhưng họ lại càng tò mò hơn rằng nơi đây rốt cuộc là có thứ gì … …
Tìm kiếm đến nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được bậc thang dẫn xuống bên dưới. Mấy người họ cùng hoan hỉ mà tưởng tượng cảnh vật phía dưới, lại vừa phải cẩn thận từng bước vì sợ trượt từ bậc thang xuống phía dưới.
Nhưng hi vọng vẫn chỉ là hi vọng, thực tế bao giờ cũng tàn khốc hơn trong suy nghĩ rất nhiều.

Ai cũng không ngờ đến được, bên dưới kia lại là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào ! Đáng sợ đến mức sau này khi họ đã quay lại cuộc sống bình thường, vẫn thường xuyên bất giác nhớ lại hoặc mơ về cảnh tượng tàn khốc lúc này.
Những ai đã xem qua “Bảng Phong Thần” nhất định vẫn còn nhớ tới sự hoang dâm tàn bạo của Trụ Vương khi thiết lập nên ‘tửu trì nhục lâm ‘ nhỉ ?
( là nơi Trụ Vương giải trí, ông cho đào những cái hồ nhỏ rồi đổ đầy rượu trong đó gọi là Tửu Trì – suối rượu, lại sai người nướng thịt các loại thú rừng rồi treo đầy trên cây trong vườn dầy đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm – rừng thịt . Vua và Đát Kỷ ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài.)
Nơi đây cũng giống như rừng thịt trong câu chuyện đó vậy. Chỉ khác là, thứ được treo ở bên trên không trung cao cao kia không phải là thịt, mà là xác chết. Rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức không thể nhìn thấy hết được.
Mà đáng sợ hơn nữa là, những xác chết này không phải là những nô lệ như lệ thường, mà là những phụ nữ mang thai ! Là những phụ nữ đang mang theo cái bụng to trên người !
Những người phụ nữ này hai tay đều bị bắt giơ lên, rồi sau đó dùng dây thừng để treo lên đó, vẻ mặt của từng xác chết đều kinh khủng vô cùng, thậm chỉ có chút méo mó, với cái miệng đang mở lớn, có lẽ lúc chết đã phải chịu sự đau đớn vô cùng !
Thậm chí cái bụng của họ cũng vẫn dựng đứng cao cao như cũ, cũng không rõ là do nhiệt độ hay là do độ ẩm nơi đây, mà những xác chết này lại vẫn sống động như thật : sắc mặt hồng nhuận, giống như chỉ vừa mới chết vậy.
Kỳ thực như thế này lại càng đáng sợ hơn. Bởi vì nếu như họ đều đã biến thành xương trắng thì mọi người bất quá cũng chỉ lắc lắc đầu, cảm thán sự vô tình tàn khốc của đám người vương triều cổ đại, rồi đồng tình một chút với những con người gặp phải cảnh ngộ thương tâm này.
Nhưng, hiện giờ, thứ mà họ nhìn thấy lại là những xác chết còn nguyên vẹn, thậm chỉ trong mắt họ vẫn còn có thể nhìn thấy sự phẫn nộ – không cam tâm cùng oán khí rõ ràng thế kia. Lại thêm vào cả cơn gió bên trên hơi hơi thổi qua, hình dáng những xác chết kia theo gió mà đong đưa … …
Trời ơi ! Sự chấn động trong tim họ lúc đó không cách nào có thể dùng ngôn từ để hình dung được. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy đầu tóc dựng đứng hết cả lên, từ đầu đến chân đều là một luồng khí lạnh, trong đầu một mảng trắng xóa, căn bản là không còn cách nào để suy nghĩ.
Không biết có phải vì cảnh tượng này quả thực làm cho người ta cảm thấy quá sock và kinh hoàng hay không, mà bốn người họ lúc này cứ như bị ám vậy, ngây ra như gỗ mà tiếp tục tiến về phía trước.

Ở giữa nơi oán khí tập trung nhiều nhất của những xác chết kia, có một cỗ quan tài bằng đồng đen phải rộng đến hai mét cao tầm ba mét. Song chiếc quan tài này lại không có hình chữ nhật giống như những cỗ quan tài khác ở Trung Quốc, trên bề mặt có một đầu to một đầu nhỏ, giống như đặc điểm của các cỗ quan tài bên Tây phương vậy, nhưng cũng không hoàn toàn giống hẳn. Thực đúng là cổ quái đến cực điểm !
Nhưng điều kỳ lạ nhất không hẳn nằm ở hình dạng bên ngoài của cỗ quan tài, mà là cách thức mai táng. Cỗ quan tài này không được đặt bằng phẳng như mọi cách thức mai táng thông thường khác, mà được treo lên trên không trung . Xem ra đây chính là nơi mai táng của chủ nhân nơi này, thực đúng là một tên tà khí vô cùng !
Bốn người họ nhìn vào chiếc quan tài đồng đen kia mà không đừng được trong tim cảm thấy khủng hoảng, bởi vì sự tàn nhẫn của chủ nhân ngôi mộ này quả thực người thường không cách nào có thể tưởng tượng được !
Trên chiếc quan tài đồng đen đó được khắc lên những hoa văn đẹp đẽ mà đặc biệt phức tạp, có bốn sợi dây xích to cỡ cánh tay người ta từ những hướng khác nhau trên đỉnh động cố định chiếc quan tài đồng đen này. Bên trên bề mặt cỗ quan tài này cũng chằng chịt những sợi dây xích vòng quanh, như thể sợ sẽ có thứ đáng sợ gì đó từ bên trong xông ra ngoài vậy.
Nhìn thấy mà khiến cho người ta run lên vì sợ hãi !
Mọi người trước cảnh tượng này lại cùng bị ngây ra vì sợ, cùng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Ưm … … ” Lăng Hạo ho nhẹ một tiếng, xem ra là có lời muốn nói. Lần nào vào lúc mọi người không biết nên phải làm sao, đều là anh ta phá vỡ sự trầm mặc trước tiên, rồi đưa ra ý kiến tốt nhất. Lần này cũng không là ngoại lệ, đại khái đây chính là năng lực của người lãnh đạo trong anh ta.
“Tình hình nơi này chúng ta đều đã rõ cả, xem ra nơi này quả thực không chỉ là một nơi có tà khí thông thường, hơn nữa chúng ta cũng không cách nào giải quyết được. Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi ra thì hơn, sau đó thông báo cho các đơn vị có liên quan của chính phủ đến giải quyết thì hay hơn.”
“Tôi cũng thấy như thế thì tốt hơn.” Kỷ Nhan cũng rất đồng tình với ý kiến này của Lăng Hạo, hiện giờ chỉ dựa vào bốn người họ thì đúng là chẳng làm được gì ở nơi đây.
Ninh Tiêu không hề lên tiếng, giống như một khúc gỗ vậy, bất động mà nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đồng đen, bộ dạng như đang có suy nghĩ vậy.
Còn Bách Phú cũng không hề chú ý mấy mọi người đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào phía đằng sau của cỗ quan tài, sau đó do dự mà chỉ vào một góc rồi nói : “Mọi người nhìn xem, nơi đó không phải có một người đang ngồi sao ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.