Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 30: Truyền Thuyết Về Vương Quốc Thần Bí
Bách Phú không có chút kinh nghiệm nào đem theo quá nhiều đồ ăn cùng vật dụng, làm cho cô em họ Anh Đào cứ liên tục lườm nguýt cô. Bách Phú cũng chỉ đành bày ra gương mặt tươi cười để nịnh cho cô bé ấy vui lên. Nhưng Anh Đào vẫn luôn nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, mang theo cả sự châm biến cùng chế nhạo. Làm cho những người ở xung quanh không thể chịu được mà lắc đầu.
Lúc lên xe, Ninh Tiêu lại đột nhiên đến cướp lấy vị trí bên cạnh của Bách Phú. Anh Đào cũng ngồi ngay bên cạnh sếp Tô tổng, làm cho Diêu Diệp tức đến nghiến răng ken két, chỉ đành một mình ngồi ấm ức cạnh bên.
Bách Phú ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, không ngừng thầm trách Ninh Tiêu. Còn Ninh Tiêu cứ vờ như chẳng nghe thấy, cứ cố gắng để lấy được đồ ăn ngon đưa cho Bách Phú, còn nỗ lực để kể những câu chuyện cười vô vị mà anh ta cho là hay ho nữa.
+++ +++ +++ +++ +++
Đi du lịch quả thực là một công việc rất mệt, mọi người không ngừng ngồi xe, chuyển xe, rồi lại ngồi xe, chẳng dễ dàng gì mới đến được vùng lân cận của Thần Nông Giá ,lúc đó trời cũng đã tối, mọi người ai ai cũng một bộ dạng mệt bơ phờ.
Đến sáng ngày thứ hai, lại phải đi tiếp. Kéo theo không ít tiếng kêu oán thán của các cô chiêu cậu ấm vốn dĩ bình thường luôn được nuông chiều, lại còn mang tất cả bất mãn đó phát tiết lên Bách Phú đáng thương lên kế hoạch đến nơi này. Bách Phú tuy nhiên không hề so đo gì với sự khó chịu này của mọi người.
Ngược lại lãnh đạo cấp cao nhất lại hoàn toàn là một bộ dạng vui vẻ thoải mái, nhất là Lăng Hạo – Kỷ Nhan và Tô tổng. Nhưng điều làm Bách Phú thấy kỳ lạ nhất là trong khi ai ai cũng bất mãn như vậy, thì Diêu Diệp trước giờ luôn khó tính lại chẳng nói lấy một lời nào, chỉ có một bộ dạng đam mê vô cùng.
Tiếng oán than to nhất trong đám này chính là em họ của Bách Phú — Anh Đào. Cô ta cứ một lát nói balo nặng, một lát nói chân đau, làm Bách Phú chỉ đành vác lên người hai cái balo nặng vô cùng, lại còn phải đỡ lấy Anh Đào nữa. Lăng Hạo đứng ở bên cạnh kỳ thực vẫn luôn quan sát tất cả mọi người, mà biểu hiện của Anh Đào làm anh ta cau mày liên tục.
Đang lúc Bách Phú thấy mệt thở không ra hơi nữa, thì đột nhiên trên vai nhẹ hẳn đi, Ninh Tiêu đã đến đem hai cái balo to đeo lên trên vai mình. Bách Phú đang định cự tuyệt, thì thấy Lăng Hạo cũng đi tới, cầm lấy một trong hai chiếc balo, nói với Bách Phú : “Bách Phú, cô an bài không tệ đâu, tôi chính là muốn xem xem biểu hiện của mọi người khi đối mặt với lúc khó khăn như thế nào.”
Lời này vừa được nói ra, quả nhiên không còn ai dám nói thêm gì nữa, tất cả mọi người dù cho có phải đóng kịch cũng cố để bày ra được một bộ dáng vô cùng nhiệt tình. Chỉ có mỗi Anh Đào là vẫn một biểu tình bất mãn đến cực độ như vậy. Bách Phú biết Anh Đào từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ, cho nên một chút cũng không giận, chỉ nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc em họ mà thôi.
Đi theo hướng dẫn viên du lịch, mọi người đến một địa điểm có tên gọi là Tập Tiên Trấn. Nơi này cực kì lạc hậu, nhưng cũng vì thế mà giữ được nét độc đáo của những năm về trước. Nhưng tệ nhất là, nơi này đến một quán trọ cũng không có, điều này lại càng làm cho sự bất mãn của mọi người bị tăng lên. Lăng Hạo thì lại rất vui mừng, bởi vì tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của anh ta cả.
Biểu hiện thực sự bên trong tính cách mỗi người vẫn luôn là đề tài mà anh ta có hứng thú nhất, vì thế nên vừa về phòng, anh ta đã cùng Kỷ Nhan thảo luận về biểu hiện của mọi người ngày hôm nay.
Nơi đây vừa đến buổi tối đã chẳng thấy còn ai cả, Anh Đào lại làm loạn lên, cứ đòi phải được ăn đêm. Chẳng còn cách nào, Bách Phú chỉ đành đi mượn bếp của nhà họ trọ, nấu cho Anh Đào một bát mỳ vậy.
Đến sáng ngày thứ ba, mọi người trong khi đi ăn sáng. Bách Phú lại nhìn thấy một cô bé rất đáng thương, cô bé này có bộ dáng mệt mỏi, dường như đã không ngủ cả đêm, khi nhìn thấy nồi cháo nóng, cô bé liền lập tức không hề có động đậy nào, nghĩ ngợi rất lâu, rồi mới có đủ dũng khí để hỏi : “Một bát cháo bao nhiêu tiền ạ ?”
“Một tệ.” Bà chủ nhiệt tình đáp lại.
“Một tệ ? Đắt vậy sao ạ?” Cô bé do dự nói , “Năm hào có được không ạ ?” Cô bé nhỏ giọng cầu xin.
“Đương nhiên là không được rồi. Một bát cháo có mỗi một tệ , cháu còn kêu đắt sao ! Vậy thì đừng ăn nữa ! Đi mà uống gió Tây Bắc đi.” Bà chủ lập tức trở mặt nói.
“Đây là một tệ, bà đưa cháo cho cô bé đi.” Bách Phú lạnh lùng nói với bà chủ quán, cô thực sự không thể chịu được kiểu chỉ biết đến lợi ích như của bà chủ này.
“Được … … ” Bà chủ không tình nguyện chút nào đáp lại.
Bách Phú mỉm cười đem bát cháo nóng đưa vào tay cô bé, rồi xoay người rời đi, còn cô bé kia cứ dùng ánh mắt để cảm ơn cô mãi.
Vốn dĩ Bách Phú cứ nghĩ chuyện đến đó là xong, nhưng lại không thể ngờ tới, Bách Phú sau này lại gặp lại cô bé kia, hơn nữa lại còn gặp ở một ngội làng nhỏ bị núi cô lập — tên là Bách Linh thôn.
+++ +++ +++ +++ +++
Mục đích Lăng Hạo khi tổ chức chuyến đi này, chính là để những cán bộ ở các bộ phận trước giờ vẫn luôn có thái độ cao cao tại thượng cảm nhận được một chút về cuộc sống khổ cực. Dựa vào lý do này mà quyết định ra đường đi, là con đường mà những vị khách du lịch bình thường sẽ không chọn, cũng là cách khổ cực nhất. Một ngày này, mọi người sau khi leo núi, đều dừng lại nghỉ ngơi ở Bách Linh thôn.
Sơn thôn rất nhỏ, địa thế hiểm trở, người dân cũng ít, cho nên dân trong thôn vốn rất trung thực thiện lương do không hề chịu sự ảnh hưởng của sự phức tạp của thế giới bên ngoài. Hơn nữa nơi đây còn có rất nhiều những truyền thuyết hay nữa.
Bách Phú lại là một người có tính tò mò lớn vô cùng, mà cô vốn cũng là người thích được nghe kể chuyện. Hiện giờ cô đang ngồi nghe Lương lão thái đã một trăm lẻ ba tuổi là người già nhất trong thôn kể chuyện.
Lương lão thái nói Bách Phú chẳng hiểu gì cả, may mà có chắt nữ Tằng ở bên cạnh để phiên dịch. Câu chuyện đó cũng rất mơ hồ, dường như là nói đến ở nơi sâu nhất trong sơn thôn này có một quốc gia thần bí rất đẹp gọi là Hạ Thành Quốc, nơi đó nở đầy những đóa hoa màu đỏ có gương mặt người đẹp rực rỡ, hơn nữa còn là nơi chuyên về làm sứ vô cùng tinh tế, mà về trình độ kỹ thuật công nghệ ( nghệ trong nghệ nhân ) của họ, thì còn trên cả trình độ của các lò triều Tống lúc bấy giờ.
Hạ Thành Quốc cũng dựa vào đó làm sản phẩm giao dịch thông thương chính của mình. Nhưng không biết vì lý do gì, mà Hạ Thành Quốc này lại đột nhiên mất tích, kéo theo những đồ làm bằng sứ kia cũng biến mất theo. Từ đó về sau, không còn ai đến đất nước đó nữa, thậm chí đã quên cả sự tồn tại của nó.
“Sau đó thì sao ? Sau đó thì sao ? Đây là một Quốc gia a, thế thì phải có rất nhiều người chứ, làm sao có thể nói biến mất là biến mất được ? Đã có ai đi đến đó chưa? Còn nữa, những đóa hoa màu đỏ đó có đẹp hay không ? Bây giờ có còn không? Nếu như còn thì cho tôi hạt giống của nó với, tôi rất muốn trồng hoa trong vườn nhà mình.” Bách Phú cấp thiết hỏi, không biết vì sao, mà cô đối với câu chuyện này lại hiếu kỳ đến cực độ như vậy, chỉ hận không thể lập tức chạy đến đất nước đó để nhìn một cái.
“Không có ! Ha ha, cô gái ngốc, đã nói là truyền thuyết, thì làm gì đã có ai đi qua ? Đều là giả thôi ! ” Chắt nữ Tằng của Lương lão thái cười mà đáp.
” . #%* … … #%&*# … … #%##&^** …. >”“Cụ tổ Tằng nói, truyền thuyết đó là thật chứ không phải giả đâu. Vào một nghìn năm về trước, đúng là đã có một Hạ Thành Quốc, hơn nữa chính là nằm sâu bên trong ngọn núi kia. Chỉ cần có bản đồ, là có thể tìm thấy nơi đó rồi. Có điều, nơi đó rất dữ. Tốt nhất là không nên đến đó.”
Đáng tiếc là lời nói này chẳng hề làm biến mất sự hiếu kỳ của Bách Phú, ngược lại lại càng muốn đi tới đó. Thậm chí còn dự định sau khi tiết kiệm đủ tiền, sẽ một mình đến nơi đây đi du lịch, tìm kiếm đất nước thần bí đã bị biến mất kia. Đúng rồi, tên gọi sẽ là : Chuyến du lịch tới đất nước thần bí. Hê hê … …
Haiz, mình cũng lên kế hoạch ghê quá, lại còn đặt cả tên cho chuyến đi du lịch nữa. Đúng thực là , một thói quen xấu !
“Đúng là một câu chuyện thu hút vô cùng. Bách Phú, chúng ta lúc nào đó đi tìm Hạ Thành Quốc kia có được không ?”
Hóa ra người nói là Ninh Tiêu, anh ta vẫn ở bên cạnh nghe lỏm suốt, hơn nữa lại còn cũng vô cùng khao khát được đi tới nơi mơ hồ trong truyền thuyết đó.
“Tôi làm gì có thời gian.” Bách Phú giả vờ không hề quan tâm tí nào, cô chẳng muốn phải đi cùng cái anh chàng công tử bột này tí nào. Những scandal liên quan đến hai người họ đã quá nhiều, cô hiện giờ thậm chí còn như thấy được cả gương mặt cười xấu xa của người đang bàn luận về chuyện cô cùng cậu ta cùng đi du lịch nữa.
Bách Phú nói xong, bèn giả vờ ngắm phong cảnh, rồi đi ra ngoài. Có điều, phong cảnh nơi đây thực sự rất đẹp. Bốn bề đều là những ngọn núi cao xanh như ngọc, trên đỉnh núi phủ đầy sương mù, lại thêm cả cánh đồng rộng lớn bên trong thôn, những cây ăn quả to cao, dòng nước suối trong vắt, những ngôi nhà dân xưa cũ mà gọn gàng, còn có cả những con bò đang nhàn nhã gặm cỏ, rõ ràng chính là cuộc sống thong thả giống như ở cõi thiên thai dưới ngòi bút miêu tả của Đào Uyên Minh.
“Ấy, chị ơi, chị ở đây sao ?” ~
( Đào Uyên Minh : Biệt hiệu là Ngũ Liễu tiên sinh, là người đất Tầm Dương, nay thuộc Cửu Giang – Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc. Thơ Đào Tiềm đương thời ít được chú ý vì lời ông bình dị, trái hẳn với văn các người khác: cầy kỳ, nhiều điển. Nhưng từ đời Đường trở đi, người ta biết thưởng thức tài ông và ai cũng nhận rằng trong khoảng 400 năm, từ Tào Thực tới Lý Bạch, Đỗ Phủ, không ai sánh với ông được. Một học giả đời nay là Hồ Thích, cho ông là “thủy tổ của loại thơ Bạch thoại”. Ảnh hưởng của ông rất lớn. Nhiều người bắt chước làm thơ điền viên, nhưng ít có ai được cái bình thường điềm đạm mà thú vị, đậm đà của ông nữa. Ở nước ta (Việt Nam), thi nhân gần với ông nhất là Nguyễn Khuyến. Đời hai người y như nhau: đều sinh trong cảnh loạn, đều làm quan rồi đều về ở ẩn, đều thích rượu, yêu cúc, giọng thơ đều thoáng đạt. — Theo Google )