Mười Ba Lời Nguyền

Chương 26: Phiên Ngoại Về Tiểu Dạng


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 26: Phiên Ngoại Về Tiểu Dạng

Cha tôi là một lão đại tiếng tăm lẫy lừng của phe hắc đạo ở thành phố G, công việc buôn bán ở nhà cũng làm rất lớn, tôi lại là con trai độc nhất. Cho nên, từ nhỏ tôi chưa từng phải nếm quá cái mùi vị không đạt được là như thế nào.
Từ ánh mắt hoảng sợ trốn tránh của người khác, tôi dần hiểu ra , rằng tôi và những người khác không giống nhau.
Điều đó đương nhiên là có chỗ tốt, vì từ nhỏ chỉ có tôi đi bắt nạt kẻ khác, chứ chưa từng có ai bắt nạt tôi.
Tôi bá đạo, tôi vô độ, tôi chính là nhất !
Nhưng đồng thời, tôi cũng rất cô độc. Không ai hiểu tôi cả, thậm chí không có ai dám thử nghĩ tìm hiểu tôi. Kể cả cha đẻ của tôi cũng như vậy. Điều duy nhất mà họ làm cho tôi, đó là đưa tiền, trước giờ chưa từng hỏi tôi cần tiền làm gì cả. Vì thế cho nên từ nhỏ tôi đã hiểu được tính quan trọng của đồng tiền. Khi có tiền, tôi sẽ có thể mời các bạn ăn bánh ga tô ; khi có tiền tôi sẽ có thể mời các anh em chơi điện tử ; có tiền, tức là người ta sẽ vây lấy tôi, như thế tôi sẽ không còn cô độc nữa.
Sau khi lớn lên, tôi mới hiểu tiền đúng là có thể mua được rất nhiều thứ, song lại không thể mua được tình cảm ! Cái đám bạn thường ngày vẫn hay đến cùng ăn uống với tôi, gọi nhau là anh em, nhưng tất cả đều chỉ là một lũ mờ mắt vì tiền bạc cùng quyền lực. Còn vào lúc tôi thực sự cần đến tình cảm, thì tiền, lại chẳng có chút tác dụng nào.
Tôi vẫn nhớ lúc nhỏ, cha thường về nhà với bộ dạng say khướt, mẹ cũng thường trang điểm rất xinh đẹp để đi ra ngoài.

Cha nói với tôi rằng : ” Con trai, con phải nhớ, nữ nhân là dùng để chơi bời, nữ nhân chỉ dùng để bổ sung vào địa vị của con, không thể tin tưởng vào nữ nhân được. Ngàn vạn làn cũng đừng rung động chân tình của mình với nữ nhân ! Nếu như, con thực sự rung động, vậy khi đó con sẽ có điểm yếu chí mạng của mình.”
Lúc đó, tôi căn bản không thể hiểu được ý nghĩa những lời cha nói, nhưng tôi vẫn kiên định mà gật gật đầu. Cũng không phải do tôi muốn làm vậy để được cha yêu quý, chỉ là tôi cảm thấy, cha chính là thần tượng khi còn nhỏ của mình, cha chính là người đàn ông mạnh nhất trên thế giới này, cho nên những gì cha nói nhất định là đúng !
Cuối cùng đến một ngày, cha đánh mẹ rất đau, hơn nữa còn đuổi mẹ ra khỏi nhà. Từ đầu đến cuối, tôi đều đứng ở bên cạnh lạnh lùng xem tất cả mọi việc đang diễn ra. Dường như người đàn bà đang bị đánh đập tàn nhẫn kia không phải là mẹ tôi, mà là một người xa lạ vậy.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại bà nữa — người mà tôi đã từng gọi là mẹ đó !
+++ +++ +++ +++ +++
Lần đầu tiên tôi gặp tiểu Man, là lúc cô ấy mười ba tuổi, còn tôi đã mười chín tuổi. Thành tích học tập của cô ấy đứng nhất toàn trường, còn thành tích của tôi thì đến cấp 3 cũng không thi lên được. Cô ấy là đóa hoa của trường tôi, còn tôi lại là kẻ hư hỏng nổi tiếng ở trường.
Nhưng, tôi lại cứ thích cô ấy. Tôi thích mái tóc dài của cô ấy khi bị gió thổi tung; tôi thích ánh mắt đĩnh đạm của cô ấy; tôi thích cô ấy vì không bao giờ tâng bốc nịnh nọt ai; tôi thích vẻ mặt khi chăm chú nghiêm túc của cô ấy … … Tất cả những gì thuộc về cô ấy tôi đều thích, thậm chí kể cả ánh nhìn khinh bỉ của cô ấy với tôi. Bởi vì ánh nhìn đó làm tôi hiểu được, có người không hề coi trọng đồng tiền và thế lực, có người chỉ coi trọng cảm xúc chính mình chứ không cần những người khác.
Vì cô ấy, tôi đến cả trường cấp 3 khó khăn lắm mới thi lên nổi cũng không đi. Thực ra, tôi trước giờ đều chưa từng tồn tại ác ý nào với cô ấy cả, chỉ là vì muốn được nhìn thấy cô ấy nhiều hơn mà thôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, đều thấy cô ấy đang đi cùng với cái tên đáng ghét như thằng hề bám sau vậy. Nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ cùng ánh nhìn dịu dàng của tiểu Man, tôi ghen tức đến phát điên lên được. Tôi thực sự không nhìn ra được cái thằng tiểu tử đó có gì tốt đẹp. Tôi cũng có thể giúp cô ấy đeo cặp sách, tôi cũng có thể nguyện ý mỗi ngày đợi cô ấy trước cổng trường rồi cùng cô ấy đi về, tôi cùng nguyện ý dùng tất cả những gì của tôi để đi bảo vệ cô ấy, đưa cho cô ấy những gì cô ấy muốn. Tôi nhất định sẽ giành lấy cô ấy từ tên tiểu tử đó !
Nhưng, mãi đến sau này, tôi mới biết được, đó không phải là yêu, mà chỉ là sự tự ti cố chấp. Thực sự yêu một người, là phải để cho cô ấy được hạnh phúc. Nhưng tôi của lúc đó, lại chẳng hiểu được đạo lý này.
Cuối cùng đến một ngày, tôi không muốn chỉ âm thầm nhìn cô ấy như thế nữa, tôi muốn được đứng ở bên cạnh cô ấy. Nhưng, thật không ngờ là cô ấy lại sợ hãi tôi đến vậy, thậm chí là căm ghét nữa. Còn có thằng nhóc kia, tôi lớn đến thế này, nhưng chưa từng có ai dám như nó đụng vào tôi !

Cuối cùng, thằng nhóc đó cũng đúng như ý nguyện của tôi mà bị đuổi học, thậm chí còn phải chuyển nhà đi nữa !
Nhưng cô ấy, đã hoàn toàn không còn quan tâm đến tôi !
Do sự ảnh hưởng từ cha, kẻ ấu trĩ là tôi lúc đó cho rằng làm một nam nhân thì không nên cứ hàng ngày đi theo sau con gái như vậy. Vì thế , tôi cố ý rời xa cô ấy, cho rằng cô mãi mãi không thể chạy thoát ra khỏi tay tôi được. Tôi hoàn toàn quên mất chuyện phải bảo vệ cô ấy, chỉ điên cuồng muốn đạt được tình yêu.
Trước giờ đều chưa từng nghĩ tới, tình cảm đam mê đó của tôi lại mang đến kiếp nạn cho cô ấy. Khi nhìn thấy cô ấy trắng bệch nằm trên giường bệnh, tôi điên cuồng chỉ muốn đem mấy thằng kia ra chém hết. Cho dù có chặt chúng ra làm mấy khúc, cùng không thể bù đắp lại được sự giày vò mà cô ấy đã phải chịu đựng.
Dạy dỗ cho bọn chúng một trận xong, tôi, còn có thể làm gì được nữa ? Tôi không dám nắm lấy tay cô ấy để nói rằng tôi nguyện ý bảo vệ cô ấy mãi mãi. Điều duy nhất tôi có thể làm, là âm thầm ở bên cô ấy, cũng giống như … …hắn trước đây.
Tình cảm mãnh liệt lần đầu này tự tôi đã phạm vào sai lầm, sai lầm đó không phải vì đã yêu một người, mà là vì không hiểu được cách đi yêu một người. Cứ nghĩ đến cô ấy, trái tim tôi lại đau vô cùng, đau đến không cách nào ngủ được.
Khi nghe được tin cô ấy qua đời, tôi giống như một kẻ điên, lái xe điên cuồng đến để muốn được nghe đó chỉ là một sự hiểu lầm. Nhưng, tôi đã không đi được. Vì gặp tai nạn, tôi bị gãy một chân. Nằm trên giường bệnh, tôi đờ đẫn suốt thời gian một năm. Trong suốt một năm không thể cử động này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Người sai nhiều nhất, chính là tôi. Nếu như tôi không cố chấp dính lấy cô ấy như vậy, nếu như tôi không bức hắn đi mất, nếu như tôi vẫn như trước đây bảo vệ cô ấy. Vậy thì kết quả cuối cùng sẽ không đau khổ thế này.
Khi đã đi lại được, việc đầu tiên tôi làm là đi thăm mộ cô ấy. Sau này, đây cũng biến thành một thói quen của tôi, vì chỉ có như vậy, mới có thể làm dịu bớt phần nào nỗi đau đớn tội lỗi nơi tôi. Một cô gái tốt như tiểu Man … …

+++ +++ +++ +++ +++
Thật không ngờ đến là tôi lại còn có cơ hội để giúp đỡ cô ấy.
Cũng phải cảm ơn nhiều cô gái tên Bách Phú đó, là cô đã cứu tôi lên từ trong đầm lấy sâu thẳm. Cứ mỗi lần nghĩ tới việc tiểu Man lại có thể sống ở trong thế giới này, được hưởng thụ cuộc sống, tôi lại hưng phấn vô cùng.
Cũng không thể ngờ là mẹ tiểu Man lại hận tôi đến vậy, nhưng không việc gì, là lỗi của tôi, nếu không vì tôi thì tiểu Man lúc này vẫn đang sống rất tốt. Bà ấy hận tôi cũng đúng thôi.
Khi nhìn thấy tiểu Man dần biến mất, tôi vui vẻ vô cùng !
Tôi chỉ muốn nói một câu : Tiểu Man, kiếp sau sống tốt nhé !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.