Mười Ba Lời Nguyền

Chương 178: Quỷ Keo Kiệt ( 02 )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 178: Quỷ Keo Kiệt ( 02 )


Sau khi Mậu Ly rời đi, Bách Phú bắt đầu hành động quan sát bí mật của mình. Trong lúc đó Tô Vi Tín cũng không có lúc nào ngồi yên, chạy đông chạy tây hết cả lên. Bách Phú bèn lợi dụng cơ hội này để tìm tìm kiếm kiếm trong văn phòng của ông ta một hồi, đáng tiếc kết quả chẳng thể thu hoạch được gì. Hơn nữa còn đụng trúng phải Lăng Hạo, đúng lúc cô đang chẳng hề vẻ vang gì lén lén lút lút lục lọi trong tủ của ông ta.
Bách Phú ngại ngùng nhìn gương mặt đang kinh ngạc của Lăng Hạo, đành phải kể lại lời Mậu Ly nói.
“Oh, là thế à. Vậy cô đã tìm thấy gì chưa?” Lăng Hạo gương mặt không chút biểu tình nhìn vào Bách Phú, trong mắt đong đầy ý cười.
Bách Phú hai hàng lệ rơi lắc lắc đầu, thầm mắng mình đúng là đồ vô dụng nhất trên đời.
Lăng Hạo cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Thế này đi, cô cứ thử đi theo ông ta trước, xem xem có gì khác thường hay không. Tôi sẽ liên lạc với bà Tô, hỏi xem ông ta gần đây có thu thập hay cất giấu thứ gì đó như đồ cổ không nhé.”

“Được.” Bách Phú đáp lại, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đi theo Tô Vi Tín, Bách Phú phát hiện thêm càng nhiều chuyện khiến cô kinh ngạc. Tô Vi Tín này sau khi khách hàng trả phòng, việc đầu tiên là bắt nhân viên phục vụ phòng đứng sang một bên, sau đó tự mình đi lấy hết những thứ đồ miễn phí của khách sạn như bàn chải đánh răng, dầu tắm gội hoặc dép đi trong phòng mà khách không dùng đến.
Không, không đúng. Bách Phú kinh ngạc nhìn thấy, Tô Vi Tín lại còn lấy cả bàn chải mà khách đã dùng vứt vào sọt rác ra, sau đó đối xử giống như với bảo bối đem cất vào trong túi áo mình.
Mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Bách Phú rơi xuống, thực không dám tưởng tượng ông Tô Vi Tín này còn làm ra được chuyện như vậy.
Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của Tô Vi Tín, mà đến hôm sau, không còn một nhân viên nào trong phòng ăn còn để thừa lại cơm nữa, cũng do tổng giám đốc đã làm một màn biểu diễn quá mức tốt đẹp trước mắt mọi người. Đây liệu có được tính là một việc làm tốt của ông ta hay không?
Nhìn Tô Vi Tín giờ như ông già, lúc nào cũng chắt chắt bóp bóp, Lăng Hạo đột nhiên có cảm hứng, bèn kể cho Bách Phú nghe một câu chuyện cười liên quan đến kẻ keo kiệt, câu chuyện như thế này: “Có hai cha con nhà nọ đều rất keo kiệt, cùng đến biển Đông để đi du lịch. Trên đường đi, hai người họ tới một bến phà. Hai cha con chẳng nỡ bỏ tiền mời người đưa sang, cùng xắn quần xắn áo định lội xuống nước băng qua bờ bên kia. Người cha bỗng bị trượt chân, rơi xuống nước, chớp mắt đã thấy sắp bị chìm xuống. Đứa con trai thấy thế hoảng hốt, vội vã gọi: Này, anh lái phà ơi, mau cứu cha tôi với! Tôi trả anh 30 đồng! Người lái phà lắc lắc đầu. Vậy thì trả 40 đồng, thế nào? Song người lái phà vẫn không chịu. Người cha lúc đó đã bị nước ngập đến sắp chết, vẫn cố giãy dụa vươn lên lần nữa, nói: Súc sinh! Nếu trả trên 50 đồng, thì tao trầm mình tự vẫn còn hơn!”
Bách Phú bị câu chuyện cười này của Lăng Hạo chọc cho cười vang, Kỷ Nhan lại đứng cạnh lạnh lùng quan sát, lúc này cô không bao giờ lại đi làm những chuyện thừa thãi, tự mình ngu xuẩn đẩy mình vào trận chiến cả.
May mà sự việc dưới sự giúp đỡ của Lăng Hạo tiến triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa quả nhiên đúng như lời Mậu Ly đã dự đoán, Tô Vi Tín này đúng là đang sưu tầm những đồng tiền cổ, hơn nữa còn coi chúng như bảo bối mà cất giữ bên trong khung tấm kính của bức ảnh cưới. Nếu như không phải vợ ông ta cảm thấy dạo này ông ta vô cùng khác thường cổ quái, cho nên mới len lén để ý, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm ra được nơi ông ta cất giấu những đồng tiền cổ đó mất.
Nếu như không phải vợ ông ta cảm thấy dạo này ông ta vô cùng khác thường cổ quái, cho nên mới len lén để ý, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm ra được nơi ông ta cất giấu những đồng tiền cổ đó mất. ~
*

Mậu Ly thông qua những đồng tiền cổ này, mà thành công thu phục được chú hồn vừa đáng giận vừa đáng thương kia. Đáng tiếc khi Tô Vi Tín phát hiện ra hình tượng mà ông ta xây dựng bấy lâu nay đã mất hết thì trực tiếp ngất tại chỗ, đương nhiên sau khi được bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện ông ta bị thiếu dinh dưỡng và thiếu máu nghiêm trọng.
Đối với việc thu phục chú hồn này quá mức dễ dàng, khiến Bách Phú tới giờ vẫn có chút không thể tin được. Mậu Ly lại mỉm cười nói với gương mặt đang thất vọng của cô: “Không cần phải cuống lên, còn có nhiều kẻ đáng sợ hơn ở phía sau đợi cô đấy.”
Câu nói này lập tức khiến Bách Phú thay đổi sắc mặt, không biết nên vui mừng, hay nên lo lắng mới đúng.
Sự việc này dù đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng đối với toàn thể khách sạn rõ ràng là khó mà xóa nhòa nhanh thế. “Ngăn chặn lãng phí” giờ đã trở thành câu nói cửa miệng của mỗi nhân viên, các khoản chi của khách sạn cũng nhờ có ý thức tiết kiệm này của nhân viên mà rõ ràng được giảm thiểu hẳn, cũng coi như là trong họa có phúc.
Bị ảnh hưởng vì chuyện này đương nhiên không chỉ có nhân viên khách sạn, mà còn có cả vợ của Tô Vi Tín, bà ta dưới ảnh hưởng của cuộc cách mạng lớn này, mà từ một phu nhân chỉ biết hưởng thụ và yêu thích xa hoa, giờ rõ ràng đã trở thành một bà chủ biết quản lý tài sản và chỉ đạo gia đình.
“Tô tổng, lần này thì được một bài học rồi nhé, sau này nếu có thu thập thứ gì phải cẩn thận đấy.” Lăng Hạo có chút vui mừng khi thấy kẻ khác gặp nạn nói.
Tô Vi Tín lúc lắc gương mặt vàng vọt không chút sức lực đáp lại: “Tôi nào có thu thập thứ gì chứ, tôi cũng chẳng phải là ông Ninh Chấn Hoa chú anh. Là do có người đóng gói cẩn thận tặng tới tận nhà tôi mà… …không biết đã đắc tội với ai nữa, hại tôi tới mức này … … Aiya, dạ dày của tôi, lần này thì có biết bao nhiêu đồ ngon cũng không thể bù đắp được nữa rồi … …”
Lăng Hạo nghe xong kinh ngạc, lập tức truy vấn: “Gì chứ? Có người gói lại tặng cho ông ư? Là ai thế? Bạn bè sao?”

“Không biết nữa.” Tô Vi Tín mơ màng nói. “Là của một người đàn ông tặng, song tôi lại chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó. Đúng rồi, vợ tôi có nhìn thấy đấy, A Nhàn ơi … …”
Bà Tô nghe xong lời chồng nói vội vã ủy khuất kêu lên: “Tôi làm sao mà biết ai kia định hại ông cơ chứ! Cũng hại hết cả nhà ta nữa, cứ nghĩ tới khoảng thời gian đó lại thấy sợ, đến bật đèn xả nước nhà vệ sinh cũng bị ông mắng, đến ăn cũng không cho chúng tôi ăn no, còn cắt cả thẻ ngân hàng của tôi khiến tôi đến mua mớ rau cũng không mua nổi … …sau này chắc phải để ít quỹ đen ra, chứ không thì … …”
“Người đó trông như thế nào hả chị?” Lăng Hạo có chút khẩn cấp ngắt ngang lời oán trách của bà Tô, có quỷ mới biết được bà ta còn cằn nhằn đến lúc nào.
“Tôi, tôi cũng không nhớ nữa. Nói ra cũng lạ lùng, trí nhớ của tôi trước giờ tốt lắm, nhưng chuyện ngày hôm đó sao mà tôi chẳng thể nhớ ra được. Nếu như không phải mấy đồng tiền đó hiện ra trước mắt, thì tôi còn ngỡ mình nằm mơ đấy … …cái thằng cha đó, nếu còn để tôi tóm được … …”
Lời nói lúc sau của bà Tô, Lăng Hạo một chữ cũng không nghe vào được nữa. Bởi cái người đã gửi đồng tiền cổ cho Tô Vi Tín thực khiến anh ta vô cùng bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.