Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 172: Chữ Đỏ ( 12 )
“Cừu Chính Huy! Đồ tiểu nhân đê tiện! Kiếp trước ngươi đã hại cả nhà ta, kiếp này vẫn không chịu tha cho gia đình ta sao!” Theo tiếng kêu gào thống khổ của những quỷ hồn kia, những giọt nước mắt trong vắt như minh châu trên gương mặt Tề Kỳ cũng dần biến thành máu đỏ tươi! ~
*
“Tôi đã hại cả gia đình cô? Không thể nào!” Trình Phong không dám tin hét lên, hiện giờ tất cả những việc đang diễn ra trước mắt thực khiến anh ta không cách nào tin được, nhưng anh ta tuyệt đối không tin mình đã từng làm ra tội ác hại cả một gia đình như vậy.
“Sao? Ngươi đã quên hết rồi sao? Ta sẽ khiến cho ngươi nhớ lại tất cả!” Tề Kỳ cười lạnh nói: “Đợi sau khi ngươi chết đi. Hôm nay ngươi không thoát được đâu!”
Vẻ xảo quyệt của Tề Kỳ lúc này khiến cho Trình Phong không còn nhận ra được nữa, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói: “Có biết ta chết thảm thế nào không? Có biết phụ thân cùng nương ta, và cả gia đình ta chết thảm thế nào không? Là ngươi vong ân bội nghĩa! Phụ thân ta là ân sư của ngươi, mà ngươi cũng không tha cho ông ấy! Vậy mà ta còn một lòng một dạ muốn đem cuộc đời giao phó cho ngươi … …”
Sắc mặt Trình Phong càng lúc càng ảm đạm, chuyện từ kiếp trước đương nhiên anh ta làm sao có thể nhớ được dù chỉ một chút ít, vì thế lúc này nửa câu để biện hộ cũng không có, thực quá không công bằng!
Nhất là khi nhìn vào dòng huyết lệ trên gương mặt Tề Kỳ, Trình Phong lại càng thấy ủy khuất đau khổ. Vết thương bị dao đâm nơi ngực không hề chảy máu, hơn nữa còn không hề cảm thấy đau đớn nữa. Xem ra như thế này, lại giống như mình đã bày trận để Tề Kỳ rơi vào bẫy vậy. Rốt cuộc thế này là thế nào?
“Tề Kỳ, tôi thực sự không hề… …”
Còn chưa đợi Trình Phong nói hết, đã bị cắt ngang: “Đừng gọi ta là Tề Kỳ, ta không phải Tề Kỳ! Ta là Mạn Hà!”
“Mạn Hà?” Trình Phong chỉ có thể ngốc nghếch không ngừng lặp lại lời nói của cô ta.
“Đừng có gọi tên ta! Ngươi không xứng!”
Mạn Hà rơi huyết lệ, điên cuồng xông về phía Trình Phong, còn Trình Phong chỉ biết đứng ngây tại chỗ, không cử động chút nào.
Có điều, Mạn Hà thực không thể ngờ tới được khi muốn đánh Trình Phong, thì lại bị một cỗ hắc quang đánh bật ngược trở lại. Đồng thời, trên đại đường cũng xuất hiện thêm thân ảnh của ba người. Đó là Bách Phú, Dịch Đạo và Mậu Ly.
“Sao mọi người lại đến được đây?” Trình Phong hồ nghi hỏi, trực giác nói với anh ta, có lẽ bản thân nhất định đã để lộ điều gì đó.
“Chúng tôi vẫn đi theo sau anh!” Dịch Đạo bất mãn nhìn Trình Phong một cái: “Anh cho rằng trò vặt kia của anh lừa được chúng tôi hay sao? Nói thực nhé, chúng tôi cố ý để cho anh đi đấy, vừa hay lừa được chúng luôn.”
Bách Phú cũng không nhịn được oán trách: “Trình Phong à, anh đúng là hồ đồ, sao có thể tự mình tìm đến cái chết chứ? Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngay cả bản thân anh còn không lo nổi, nói gì đến cứu ai!”
“Hừm!” Mạn Hà cười lạnh: “Hóa ra là các ngươi! Tốt lắm! Vậy để ta tiễn các ngươi vào cùng một huyệt!” Cô ta bay tít lên trên cao, đồng thời phóng ra những dấu tay huyết sắc đỏ rực, đánh thẳng vào bốn người kia.
“Ngươi? Có được không?” Mậu Ly đáp lại Mạn Hà một nụ cười lạnh, đồng thời để mấy người kia lui về phía sau, bản thân dùng hắc quang đón lấy những dấu tay đỏ rực kia của Mạn Hà.
Dịch Đạo biết sức lực của chú hồn là vô cùng, cho nên cũng tự mình âm thầm vận công, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó cho Mậu Ly. Nhưng khiến anh ta và Bách Phú kinh ngạc, những dấu tay đỏ rực kia dường như không có chút lực kháng cự, tất cả đều bị hắc quang của Mậu Ly hút vào!
Mạn Hà thét thảm một tiếng, rơi từ trên cao xuống, sau đó không ngừng thống khổ vặn vẹo thân mình, dường như đang đau đớn giãy dụa.
“Woa! Mậu Ly thực là lợi hại!” Bách Phú kinh ngạc nói.
Dịch Đạo cũng kinh ngạc tới mức á khẩu, một chú hồn ngàn năm lợi hại như thế khi đối mặt với Mậu Ly mà một chút sức lực kháng cự cũng không hề có sao? Mậu Ly từ lúc nào đã lợi hại đến thế này? Dịch Đạo vẫn nhớ lần trước anh ta nào có nội công thâm hậu như vậy?
Dịch Đạo cũng kinh ngạc tới mức á khẩu, một chú hồn ngàn năm lợi hại như thế khi đối mặt với Mậu Ly mà một chút sức lực kháng cự cũng không hề có sao? Mậu Ly từ lúc nào đã lợi hại đến thế này? Dịch Đạo vẫn nhớ lần trước anh ta nào có nội công thâm hậu như vậy? ~
*
Những quỷ hồn đang bị đám hắc quang kia trói chặt thấy Mạn Hà ngã xuống đất đau khổ như thế, cùng cố gắng muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của ánh hắc quang, có điều hắc quang của Mậu Ly phát ra quá mạnh, khiến chúng căn bản không có cách nào bứt ra được.
Đám quỷ hồn đó gầm gừ kêu thảm, khiến mọi người nghe được mà nổi hết cả da gà, đến cả Dịch Đạo vốn đã quen tiếp xúc với ma quỷ cũng phải nhíu mày, Bách Phú càng hận không thể bịt chặt lỗ tai mình. Ngoài Mậu Ly ra, chỉ có Trình Phong là đang ngây ngốc ngã trên mặt đất, nhìn Mạn Hà đã hoàn toàn thay đổi kia, cố gắng để nén xuống cơn đau âm ỷ trong lòng mình.
“Ngươi có chịu để ta thu phục không?” Mậu Ly lời nói không mang chút cảm tình nào hỏi.
Mạn Hà phẫn nộ hét lên: “Đừng mơ! Ta phải báo thù, ta phải báo thù!”
“Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, ta chẳng còn cách nào mà hạ thủ lưu tình nữa!” Mậu Ly nói xong, đem hắc quang biến thành một thanh kiếm đen dài, đâm thẳng về hướng ngực Mạn Hà.
“Đừng!” Trình Phong kêu lớn, chạy đến chặn trước mặt Mạn Hà, thanh kiếm đen làm từ hắc quang vốn dĩ không chỉ có thể làm bị thương ma quỷ, mà còn có thể gây thương tích cho con người. Lúc này, những giọt máu tươi đang tí tách từ trên vai Trình Phong rơi xuống, khiến Bách Phú khẩn cấp đến mức thét lên.
Mậu Ly nhíu nhíu mày, cứng ngắc thu kiếm lại, sau đó lạnh lùng nói: “Anh tránh ra, đừng quên vừa rồi cô ta còn muốn lấy mạng anh đấy.”
“Không được!” Trình Phong lặp lại hai chữ này, sau đó dùng giọng nói vẫn còn run rẩy nói với Mậu Ly: “Đừng như thế, cô ấy muốn giết tôi cũng chỉ vì cứu người nhà cô ấy mà thôi. Chỉ cần họ được đầu thai chuyển kiếp, cô ấy nhất định sẽ đồng ý chịu để thu phục. Cho nên xin anh đừng làm hại cô ấy, cô ấy không phải là người xấu đâu.”
Máu của Trình Phong từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất, cũng rơi cả xuống trên người Mạn Hà.
Trầm mặc hồi lâu, Mạn Hà nhẹ nhàng dùng tay đón lấy những giọt máu rơi xuống như những bông hoa kia, giọt huyết lệ nơi khóe mắt đã lại trở về màu trong veo, gương mặt giảo quyệt cũng dần biến lại vẻ đáng yêu thanh lệ lúc đầu, cô ta vươn tay, nhẹ chạm lên vết thương nơi vai Trình Phong, dịu dàng hỏi: “Chàng thật ngốc … …tại sao lại phải làm thế này?”
Cùng với chấp niệm đã được giải thoát của Mạn Hà, những quỷ hồn bị trói nhốt trong đám hắc quang cũng dần dần hồi phục lại dung nhan trước khi chết, không còn là những con quỷ đáng sợ không đầu nữa. Dịch Đạo vừa thấy thế, vội vã niệm thần chú giải trừ oán kết, còn đem những quỷ hồn đã thực sự buông xuống chấp niệm thu hết vào trong cờ định hồn của mình.
“Tề Kỳ, không, phải là Mạn Hà mới đúng. Cô yên tâm đi, người nhà của cô tôi sẽ giúp siêu độ, để họ nhanh chóng được đầu thai chuyển kiếp. Kỳ thực, thứ trói buộc họ không phải là sự sống chết của Trình Phong, mà chính là chấp niệm của cô. Là sự thù hận và cố chấp của cô đã khiến họ mãi mãi phải trải qua nỗi thống khổ khi chết đi. Hiện giờ cô đã buông xuống chấp niệm, họ cũng đã được giải thoát rồi.”
Lời nói của Dịch Đạo khiến Mạn Hà u buồn cúi mắt xuống, cô ta nhẹ nhàng nói với Trình Phong: “Ta biết, Chính Huy, ta biết lòng chàng. Nếu như còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ là người vợ tốt nhất trên thế giới này của chàng.”
Bách Phú len lén hỏi Mậu Ly: “Có thể cứ thể này trực tiếp thu hồi cô ấy không?”
Mậu Ly lắc lắc đầu: “Chúng ta phải tìm thấy thứ đồ vật thay thế nào đó mới được.”
“Vậy, vẫn là phải dùng máu của tôi thử xem.”
“Chỉ đành vậy.” Mậu Ly bất đắc dĩ nói, kỳ thực anh ta không hề muốn Bách Phú phải đi chịu đựng những đau khổ kia tí nào, nếu như không phải Trình Phong cố chấp ngăn lại, mà Bách Phú đứng về phía anh ta, thì anh ta sớm đã cứng rắn thu phục được Mạn Hà, chứ còn để Bách Phú phải chịu đựng đau khổ làm gì.