Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 169: Chữ Đỏ ( 09 )
Chuyển ngữ: Bibon
Trình Phong đang ôm chặt lấy Tề Kỳ chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, rồi bị một sức mạnh rất lớn vứt sang bên thân cây. Trên ngực đau nhức tê dại, khiến anh từ trong miệng ho ra một ngụm máu.
“Trình Phong! Trình Phong!” Tề Kỳ thét đến chói tai muốn xông qua chỗ Trình Phong, song lại bị bóng đen bên cạnh giữ chặt lấy, cô gái không cách nào thoát ra được chỉ có thể không ngừng khóc lóc, quay đầu về phía Bách Phú và Dịch Đạo để cầu cứu.
Song cô sao có thể ngờ được, kỳ thực họ đang ở trong một kết giới chắc chắn, cho nên bất luận cô có gào hét thế nào, Bách Phú và Dịch Đạo cũng không thể nghe thấy được.
Trình Phong xui xẻo bị bóng đen kia hết lần này đến lần khác đè chặt giữa mặt đất và thân cây, anh ta uất hận thầm nghĩ: “Chẳng qua chỉ là một bàn tay, lẽ nào mình đến một bàn tay cũng không địch lại được?”
Lúc này, Trình Phong như một con búp bê vải rách nát bị người ta vứt qua vứt lại thực hận mình vô dụng, song sức mạnh vô biên của kẻ kia đúng là khiến anh ta đến khí lực bò dậy cũng gần như không có nữa.
Tề Kỳ đã bị khống chế lại càng không cách nào thoát ra, chỉ có thể ngậm lệ đứng cạnh bên, đôi mắt đong đầy vẻ phức tạp, có thâm tình, có ai oán, còn có … …
Chính vào lúc này, có mấy bóng người không nên xuất hiện ở nơi này lại chạy ra, họ chính là Bách Phú, Dịch Đạo và Mậu Ly đã lâu không lộ diện. Đương nhiên, sự xuất hiện của họ khiến bóng đen kia vô cùng kinh ngạc. Còn chưa đợi ai kịp ra tay, hắn đã mang theo Tề Kỳ chạy mất.
Dịch Đạo vốn muốn định thi pháp để cứu Tề Kỳ, nhưng sau đó lại bị Mậu Ly vươn tay ngăn lại. Mậu Ly nhìn theo bóng đen đang mất hút phía trước, như có suy tính gì đó nhíu nhíu mày.
Nhìn Trình Phong người đầy vết thương nằm trên mặt đất, Bách Phú vội vã chạy tới đỡ anh ta dậy, nhưng Trình Phong chỉ lo cho Tề Kỳ đã biến mất, dùng ánh mắt khẩn cầu mọi người đi cứu cô.
Dịch Đạo và Bách Phú khó xử liếc Mậu Ly một cái, trong lòng biết anh ta hẳn là có lý do của mình mới làm như vậy, cho nên cũng không cách nào mở miệng trách anh ta.
May mà vào lúc này chính Mậu Ly mở miệng nói: “Yên tâm đi, chúng sẽ tự tìm đến thôi.”
*
Sau khi đưa Trình Phong đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành xử lý và băng bó đơn giản vết thương cho anh ta, song anh ta cố chấp không chịu ở lại bệnh viện. Nhìn thấy bộ dạng và gương mặt lo lắng của Bách Phú, Mậu Ly bèn nói: “Để anh ta đến khách sạn ở gian bên cạnh phòng của tôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ai ngờ khi tới khách sạn, Bách Phú lại gặp phải người đã lâu chưa gặp: Lăng Hạo, Kỷ Nhan và còn có nhân vật mới xuất hiện lần thứ hai là Lăng lão gia.
Lúc này Lăng Hạo và Kỷ Nhan hoàn toàn không hề giống như một cặp đôi vừa chia tay, ngược lại còn như một đôi đang yêu đương thắm thiết. Lăng lão gia đứng giữa thoạt nhìn đang được Kỷ Nhan ngoan hiền trêu chọc cười đến không dứt, hoàn toàn là một bộ dáng hưởng thụ, làm sao cũng không nhìn ra được chính ông lại là con người quyết đoán và cương nghị trên thương trường.
Lần không hẹn mà gặp này khiến mấy người họ đều có chút hỗn loạn. Dịch Đạo đối mặt với một Kỷ Nhan tươi cười ngọt ngào chưa từng có, không khỏi nổi lên từng trận chua xót trong lòng, nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với Kỷ Nhan, dù sao đây cũng là một Kỷ Nhan mà anh ta hi vọng được nhìn thấy.
Còn Kỷ Nhan lại chỉ thản nhiên di dời ánh mắt, dường như không hề nhỉn thấy thâm tình thắm thiết của Dịch Đạo.
Bách Phú nhìn thấy Lăng Hạo một nhà mấy người hòa thuận vui vẻ, trong lòng cũng run lên, nhanh chóng cúi đầu, trong lòng có thứ gì đó chưa từng thấy qua đang ngấm ngầm nổi lên.
Còn sắc mặt Lăng Hạo lại cứng ngắc, chỉ chăm chú nhìn vào Bách Phú và Mậu Ly đứng bên cạnh cô, ánh mắt vừa nặng nề vừa bất đắc dĩ. Mậu Ly đáp trả lại Lăng Hạo bằng cái nhìn trực tiếp, vẫn là bộ mặt không biểu cảm như lúc trước, không ai có thể hiểu được anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Trình Phong ngây người đứng tại chỗ, căn bản không thể nhìn ra được sự hoang mang và dây dưa của mấy người trước mắt này. Chỉ có Lăng lão gia là có vẻ mặt tốt nhất, ông dường như chẳng nhìn thấy gì hết, lại giống như đã hiểu hết toàn bộ. Bách Phú dù đang cúi đầu cũng cảm giác được ánh mắt của ông quét về phía mình, điều này càng khiến cho cô đứng ngồi không yên, như đang ngồi trên đống lửa.
Hai bên cùng giằng co hồi lâu, không biết là nên đi qua chào hỏi, hay là dứt khoát coi như không nhìn thấy đối phương. Cuối cùng, vẫn là Lăng lão gia chầm chậm bước lên, đi thẳng đến trước mặt Bách Phú, mỉm cười hỏi: “Cô, chính là Trần Bách Phú hả? …Ừm, cũng không tệ.”
Mặc dù Bách Phú vẫn đang đeo đôi mắt kính to đùng ngốc nghếch, nhưng khí chất đã chuyển biến đằng sau làm thế nào cũng không bị cặp kính kia che đi được.
Lăng lão gia nói xong, lại quay mặt sang phía Kỷ Nhan, hiền lành nói: “Nhan Nhan à, cháu phải trông chừng Lăng Hạo cẩn thận mới được. Nó vốn là đứa phong lưu, đừng có coi thường những người khác là không được đâu.”
Sau đó, ông lại dùng giọng điệu cảnh cáo nghiêm nghị nói với Lăng Hạo: “Cháu phải nhớ kỹ, ta chỉ nhận Nhan Nhan là cháu dâu của ta, không cho phép cháu làm gì có lỗi với nó, nếu không, ta nhất định sẽ đuổi cháu ra khỏi cửa ngay!”
Lăng lão gia dường như đang nói mấy câu nói chuyện đơn giản, song cũng đã trực tiếp nói rõ lập trường của mình. Ông quả nhiên không hề hiền lành trưởng giả như vẻ bên ngoài, ít nhất, đối với tất cả mọi việc về người cháu duy nhất sống cùng ông bấy lâu nay, ông quả nhiên không có gì không biết.
Lăng Hạo tựa hồ cũng không hề ngạc nhiên trước phản ứng của ông mình, anh ta hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng nói, thì lại bị Kỷ Nhan cướp lời: “Ông nội, ông đừng có nghe người khác nói linh tinh, cháu với Lăng Hạo vẫn rất tốt, anh ấy …rất thương yêu cháu.”
Kỷ Nhan chớp hàng mi thẹn thùng cười, thực khiến cho Dịch Đạo kinh ngạc, cô ấy bây giờ, hoàn toàn không còn bộ dạng suốt ngày đêm nước mắt lưng tròng nữa. Nếu như không phải vết sẹo đánh nhau của ngày trước đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, thì Dịch Đạo ắt hẳn đã nghĩ chuyện xảy ra ngày trước có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang tưởng đáng nực cười.
Lúc này, Kỷ Nhan vừa hay đón được ánh mắt thâm trầm của Dịch Đạo. Điều này khiến cho cô có cảm giác toàn thân không được thoải mái, đang lúc muốn tránh sang một bên, thì lại nhìn thấy Dịch Đạo mỉm cười với mình, nụ cười đó bao hàm thấu hiểu cùng lời chúc phúc từ đáy lòng. Kỷ Nhan đột nhiên nhớ lại buổi sáng thức dậy sau trận uống say ngày hôm đó, và bộ dạng Dịch Đạo đầy những vết sẹo trên người.
“Thực xin lỗi.” Kỷ Nhan vụng trộm thầm nói trong lòng với Dịch Đạo.
Kỳ thật, đối mặt với Bách Phú cứ cúi đầu mãi, Lăng Hạo trong lòng cũng đang nói những lời này: Thực xin lỗi!