Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 167: Chữ Đỏ ( 07 )
Chuyển ngữ: Bibon
“Tề Kỳ, cô không sao chứ?” Trình Phong đau lòng đem Tề Kỳ ôm vào trong lòng. Nhưng Tề Kỳ dường như quá hoảng sợ, cứ liên tục dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn Trình Phong, đôi môi run rẩy, đến một chữ cũng không nói nên lời.
Đèn đột nhiên sáng lên, Trình Phong lúc này mới rõ vì sao Tề Kỳ sợ hãi đến như vậy. Trên mặt đất đầy máu tươi, nơi nào cũng có những dấu tay máu. Còn có cả trên cổ tay Tề Kỳ, vẫn còn đang in rõ ràng trên đó một dấu tay to đùng, màu sắc đã gần như biến thành thâm đen, thực không biết kẻ kia đã dùng lực lớn thế nào.
Trình Phong vốn định báo cảnh sát, nhưng lại bị Tề Kỳ không nói nên lời ngăn lại. Trình Phong cảm thấy Tề Kỳ dường như có chuyện gì khó nói, nhưng tình hình hiện tại quả thực không thích hợp để ép buộc cô. Cho nên, sau khi lưỡng lự hết mấy lần, Trình Phong dứt khoát giúp Tề Kỳ thu thập mấy bộ quần áo, rồi kéo cô về nhà mình. Đây có lẽ cũng chính là cách giải quyết tốt nhất hiện giờ, cũng là cách duy nhất mà Trình Phong có thể nghĩ ra. Dù sao khách sạn cũng chẳng đủ an toàn, Trình Phong cảm thấy vẫn nên để Tề Kỳ ở lại bên cạnh mình mới có thể đảm bảo.
Sau khi về nhà, Trình Phong bắt đầu vội vã thu dọn phòng ngủ của mình, thay bộ grap trải giường mới, còn mình thì chuyển đến ngủ ở ghế soffa trong phòng đọc sách bên cạnh.
Trình Phong bận rộn chạy đi chạy lại, khiến Dịch Đạo cũng bị đánh thức, song vừa nhìn thấy Tề Kỳ đang ngây như gỗ ngồi trên soffa, lời oán giận đã tới bên miệng của anh ta cũng được nén nhịn nuốt xuống.
Cuối cùng cũng bận rộn xong xuôi, lúc này cũng đã gần rạng sáng. Trình Phong nhẹ nhàng nói với Tề Kỳ: “Đã thu dọn xong rồi, cô đi ngủ đi.”
Nhìn đôi mắt lo lắng của Trình Phong, Tề Kỳ bỗng khóc ầm lên. Tiếng khóc này, thực khiến cho Trình Phong đau lòng không thôi. Còn Dịch Đạo thì luống cuống hết cả chân tay, không biết nên về phòng mình hay là nên ở lại.
Thấy Tề Kỳ đã khóc kha khá, Trình Phong mới cẩn thận hỏi: “Tại sao vừa nãy cô không cho tôi gọi cảnh sát?”
“Bởi vì … …tôi cảm thấy cảnh sát có lẽ sẽ không tin lời tôi nói đâu.”
“Tức là sao?” Trình Phong nhất thời không phản ứng lại được.
Tề Kỳ ngẩng đầu, bất lực nhìn Trình Phong hỏi: “Anh có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Trình Phong sửng sốt, hôm nay cũng chính câu hỏi này đã được anh ta hỏi Lăng Hạo.
“Tôi tin.” Dịch Đạo xen vào, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Sao thế, cô đã gặp phải thứ gì đó sao?”
Tề Kỳ căng thẳng cắn cắn môi dưới, cố lấy hết dũng khí gật gật đầu, nói: “Hắn nói muốn dẫn tôi đi, đem tôi lôi từ trong phòng ra đến tận ban công, sức lực của hắn rất lớn, tôi làm thế nào cũng không thể dứt ra được …. Tôi còn đụng vào cổ tay của hắn nữa, lạnh lắm, hơn nữa … …còn không thấy có mạch đập…”
“Còn có chỗ nào bất thường nữa hay không?” Dịch Đạo cau mày hỏi tiếp.
Tề Kỳ căng thẳng cúi đầu suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Hắn luôn trùm kín đầu, đến đôi mắt cũng không để lộ ra, cho nên tôi không nhìn rõ được hình dáng của hắn … …quần áo hắn mặc cũng rất kỳ lạ, màu trắng, bên trên còn có rất nhiều máu, nhiều lắm … …”
Cô gái cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói: “Sau đó Trình Phong đến tìm tôi, hắn mới buông tôi ra. Hắn nói gì đó, chuyện chưa đến lúc, đợi hắn báo thù xong sẽ trở lại tìm tôi… …”
Nói tới đây, Tề Kỳ lại khẩn trương dùng hết sức vặn chặt hai tay lại với nhau, trên cổ tay trắng nõn, vẫn còn lưu lại dấu vết màu đen thẫm nhức mắt vô cùng.
“Đây là do hắn tóm bị thương sao?” Trình Phong hỏi.
“Vâng.”
Dịch Đạo nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Trong những người bạn trai của cô, có ai chết oan ức không?”
Tề Kỳ ủy khuất lắc lắc đầu: “Tôi hoàn toàn không quen hắn, hơn nữa tới giờ cũng chưa từng có bạn trai … …thực không biết hắn vì sao lại như vậy.”
“Tôi có thể chạm vào vết thương của cô không?” Dịch Đạo nhìn chăm chú vào vết thương nơi cổ tay Tề Kỳ.
Như sợ Tề Kỳ hiểu lầm, Trình Phong vội vàng giải thích hộ Dịch Đạo: “Bạn của tôi là pháp sư, anh ấy chỉ muốn xem xem vết thương của cô có âm khí gì hay không thôi.”
Thấy Tề Kỳ gật đầu đồng ý, Dịch Đạo mới dùng tay chạm nhẹ vào một chút, sau đó lại dùng lá bùa nhỏ đặt thử lên trên.
“Lạnh quá, có âm khí. Nhưng không nhìn ra được là gì.” Dịch Đạo miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã có suy tính: “Được rồi, đã muộn, nghỉ sớm đi thôi. Dù ngày mai là thứ bảy không cần đi làm, nhưng cũng đừng thức muộn quá.”
“Đúng vậy, đừng suy nghĩ nữa, cứ nghỉ ngơi cho tốt đã. Tôi đi giúp cô lấy nước nóng tắm rửa.”
Sự quan tâm chăm sóc của Trình Phong khiến cho Tề Kỳ bình tĩnh hơi nhiều, cô dịu dàng cười với anh, dù nụ cười vẫn rất miễn cưỡng.
Thừa dịp Tề Kỳ tắm rửa, Trình Phong bèn chui ngay vào phòng Dịch Đạo hỏi han không ngừng: “Anh nói xem rốt cuộc đây là chuyện gì? Liệu có quan hệ với tôi hay không? Có phải là do tôi đã làm liên lụy đến cô ấy không? Cô ấy liệu có như đội trưởng La … …”
Dịch Đạo đến mí mắt cũng không nâng lên được tức giận nói: “Anh một lúc hỏi tôi nhiều như thế, rốt cuộc là muốn tôi trả lời câu nào?”
Nhìn dáng vẻ vừa buồn cười vừa bực mình của Dịch Đạo, Trình Phong có chút ngượng ngùng đứng dậy. Song, sự gượng gạo này đã hoàn toàn bị một tiếng hét chói tai cắt ngang.
Trình Phong và Dịch Đạo nhìn nhau một cái, không chút nghĩ ngợi xông ngay vào phòng tắm.
Tề Kỳ đang ở trong phòng tắm chỉ quấn quanh người một tấm khăn trắng to đùng, bộ dáng vô cùng gợi cảm, khiến Dịch Đạo có chút ngượng ngùng. Anh ta thẹn thùng hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Kỳ chỉ vào tấm gương to trong phòng tắm, một câu cũng không bật ra được.
Dịch Đạo nhìn tấm gương, không khỏi có chút bực mình, từ trong gương, chỉ nhìn thấy có ba người họ, có gì đáng sợ hãi chứ?
Song Trình Phong và Tề Kỳ lại giống hệt nhau, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc gương, trong mắt là vẻ kinh hoàng, còn có cả nghi vấn.
“Hai người… Rốt cuộc nhìn thấy gì thế?” Dịch Đạo cẩn thận hỏi han.
Trình Phong và Tề Kỳ đồng thời quay đầu lại nói: “Chẳng lẽ anh không thấy sao? Trên đó có viết một chữ màu đỏ to đùng kia kìa.”
Chữ đỏ? Dịch Đạo sửng sốt, lại nhìn nhìn chiếc gương, vẫn chỉ thấy có thân ảnh của ba người họ.
“Trình Phong, mấy lần trước anh nhìn thấy cũng là chữ này đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Phong trầm trọng đáp lại.
“Lần này có nhìn ra được là chữ gì không?”
“Lần này có rõ ràng hơn so với hai lần trước, nhưng vẫn mơ hồ lắm … …tôi không nhìn ra được.”
“Là ‘trảm’.” Tề Kỳ đột nhiên mở miệng nói. ( chữ chém )
“Cái gì?” Trình Phong và Dịch Đạo cùng đồng thanh nói.
Tề Kỳ cố lấy dũng khí nói lại: “Là chữ ‘trảm’, ‘trảm’ trong trảm thủ.” (Chữ chém trong từ chém đầu. )
Trình Phong giật mình hỏi lại: “Chữ viết này mơ hồ như vậy, cô có thể nào nhìn ra được?”
Tề Kỳ ngạc nhiên nhìn chiếc gương, nhỏ giọng nói: “Không đâu, chữ này rõ ràng thế kia cơ mà.”
Lời này vừa nói ra, không khí nhất thời cứng đờ. Xem ra,, ba người họ nhìn thấy là ba hình ảnh khác nhau.
Trình Phong đỡ Tề Kỳ ra khỏi phòng tắm trước, còn Dịch Đạo ở lại trong đó xem xét tấm gương, cứ cảm giác có gì đó không thích hợp. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh ta mới nghĩ ra được, trên gương không hề có hơi nước!
Không sai, Dịch Đạo khi tắm dù thời gian rất nhanh, lại chỉ dùng vòi sen, vậy mà lúc nào trên mặt gương cũng có một lớp hơi nước rất dày. Tề Kỳ dùng lâu như vậy, còn dùng bồn tắm, sao một chút hơi nước cũng không có?
Xem ra cái thứ kia đúng là không đơn giản chút nào.