Mười Ba Lời Nguyền

Chương 165: Chữ Đỏ ( 05 )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 165: Chữ Đỏ ( 05 )

Chuyển ngữ: Bibon
Kết quả thực khiến cho người khác thất vọng, bất luận là ở phòng trực ban của bảo vệ hay ở nhà của Trình Phong, bất luận là dùng la bàn hay dùng bùa chú hay gương bát quái, đều không tìm thấy điểm nào có vấn đề. Nhưng vẻ mặt của Dịch Đạo, lại vô cùng trầm trọng.
Vì sự an toàn của bản thân, Trình Phong đành phải chuẩn bị trong nhà mình một phòng cho Dịch Đạo, thuận tiện cho anh ta ở lại đây mấy ngày đêm.
Dịch Đạo chuẩn bị về nhà lấy thêm một vài khí pháp và quần áo, lúc sắp đi ra đến cửa, anh ta nhân lúc Trình Phong không ở bên bèn nói nhỏ với Lăng Hạo một câu: “Có thời gian thì đi thăm Kỷ Nhan, cô ấy rất nhớ anh.”
Lời này của Dịch Đạo khiến Lăng Hạo ngây ra, rồi sau đó bất đắc dĩ cười một cái.
*
Dịch Đạo sau khi quay về nhà thu dọn đồ đạc còn cố gắng chờ Bách Phú về để nói với cô một tiếng.
“Hóa ra Trình Phong cũng gặp phải chuyện rắc rối.” Bách Phú kinh ngạc nói: “Thảm nào mà hôm tôi gặp anh ấy, anh ấy cứ nhất quyết nói trên tường có chữ viết. Tôi thì nhìn đến nửa ngày cũng không thấy đâu.”
“Anh ta nói nhìn thấy, mà cô lại không thấy sao?” Dịch Đạo có chút kỳ quái hỏi. Cũng do Bách Phú chịu ảnh hưởng của mười ba lời nguyền, đối với âm khí hay vật mang linh hồn đều có cảm giác đặc biệt mạnh hơn người thường. Vậy thì vì lý do gì mà lại chỉ có mình Trình Phong mới nhìn thấy được?
“Đúng vậy, tôi chẳng nhìn thấy gì hết.” Bách Phú cũng không hiểu đáp lại.
Dịch Đạo cúi thấp đầu nghĩ một chút, rồi lại hỏi: “Mậu Ly có phải lại vừa giúp cô giải trừ một chú hồn ra không?”
“Đúng thế.” Bách Phú không nghĩ ngợi lập tức trả lời. Nói xong, cô bỗng ngây ra, sau đó mới cẩn thận hỏi lại: “Anh đang nghi ngờ chữ viết kia và chuyện của đội trưởng La có quan hệ với chú hồn sao?”
Dịch Đạo gật đầu: “Đúng.”

Bách Phú có chút đau buồn cúi thấp đầu nói: “Vậy … đội trưởng La không phải đã bị tôi gián tiếp giết chết sao? Bởi vì tôi mà đã quá nhiều người chết rồi…”
Thấy Bách Phú như sắp khóc, Dịch Đạo vội vã an ủi: “Hey hey, cô xem cô, tôi chỉ là đoán thế thôi, làm gì tin chắc như thế. Hơn nữa sự việc xảy ra đều đã do số mệnh an bài, cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Thật sao?” Bách Phú nhìn Dịch Đạo, từ lúc Dịch Đạo quen biết Kỷ Nhan, dường như cũng đã biến thành một người trưởng thành biết quan tâm hơn hẳn. Còn Dịch Đạo trước đây, nào biết gì về chuyện an ủi người khác.
“Đương nhiên!” Dịch Đạo bày ra vẻ mặt khoa trương trả lời, sau đó lại hỏi: “Lần trước mọi người và Mậu Ly giải lời nguyền cho Thôn Cây đa hạ, anh ta có nói mỗi một chú hồn đều có điểm yếu của mình đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Oh, vậy còn những chú hồn bị thu phục đâu, Mậu Ly xử lý thế nào?”
“Mậu Ly đem chúng đều thu hết vào bên trong một chiếc bình sứ.”
Nghe đến đây, Dịch Đạo có chút bực mình: “Chúng đều đã bỏ hết chấp niệm xuống rồi, tại sao không siêu độ cho chúng, để chúng đi đầu thai chuyển thế?”
Bách Phú lắc lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết, Mậu Ly nói sau này còn dùng đến nữa.”
“Vậy sao.” Dịch Đạo gật gật đầu: “Cô hiện giờ có tìm được Mậu Ly không?”
“Điều này … tôi cũng không chắc được, có điều anh ấy đang bị thương, tôi cũng hi vọng anh ấy có thể mau mau bình phục.”
“Biết rồi. Vậy tôi đi trước đây, tôi phải đến nhà Trình Phong trước khi trời tối.”

“Anh Trình Phong là người tốt, anh ấy lúc nào cũng quan tâm chăm sóc đến từng đồng sự trong phòng. Anh nhất định phải giúp anh ấy nhé, nếu có vấn đề gì, đừng quên nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo Mậu Ly tới giúp.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Bách Phú, Dịch Đạo cười cười: “Yên tâm đi, tôi nhất định không để anh ta có chuyện.”
*
Sau khi tạm biệt Bách Phú xong, Dịch Đạo đến nhà Trình Phong, do hai người cùng lười làm cơm, vì thế cùng nhau đến quán ăn quen thuộc mà Trình Phong hay tới để ăn. Lần này anh ta lái xe đi, thậm chí còn hi vọng cái chữ viết màu đỏ đáng ghét kia sẽ xuất hiện lần nữa, để Dịch Đạo có thể tự mình nhìn xem xem.
Tinh thần của Trình Phong hôm nay trước sau vẫn không thể tốt lên được, một mặt đương nhiên là vì cái chết thảm thương của đội trưởng La, mặt khác là vì thân ảnh mà anh ta trông ngóng sáng hôm nay. Vào lúc Dịch Đạo chưa quay về, Trình Phong nhân lúc hết giờ làm, còn cố ý lên chuyến ô tô buýt số 818 mà cô gái kia đã ngồi, hi vọng có thể gặp được cô, và cả mái tóc dài óng mượt như tơ kia nữa. Kỳ thực cũng chẳng có ý định gì, chỉ là muốn nhìn cô gái đó một chút mà thôi. Có điều, Trình Phong đương nhiên không được như ý nguyện.
Do là khách quen, nên chủ cửa hàng đặc biệt chuẩn bị một chỗ còn trống bên cửa sổ cho họ, vừa ăn cơm, vừa có thể ngắm cảnh đêm nơi này. Quán ăn này ở thành phố G rất nổi tiếng, trong đó nổi bật nhất chính là món lẩu cháo, vừa thanh đạm, vừa đủ dinh dưỡng.
Dịch Đạo là một người dễ gần, còn Trình Phong thân làm phó giám đốc bộ phận tiêu thụ đương nhiên cũng có kinh nghiệm trong giao tiếp xã hội. Chính vì thế chỉ một lúc, mà hai người họ đã trở nên thân thiết hơn.
Đang nói chuyện, Trình Phong bỗng nhìn thấy bên vệ đường có hai chiếc xe Mercedes rất đẹp đỗ bên đó, còn có một thân ảnh xinh đẹp đứng gần bên.
Là cô ấy!
Đôi mắt Trình Phong mở lớn sáng ngời, tùy tiện tìm lý do “đi nhà vệ sinh” rồi xông thẳng ra bên ngoài.
“Ý? Anh ta gấp đến thế sao?” Dịch Đạo có chút choáng váng nhìn Trình Phong gấp rút chạy đi.

*
“Cô em, đi chơi với bọn anh đi, tối nay bọn anh làm tiệc bể bơi đấy.”
“Đúng thế, có biết có bao người muốn đi với các anh không, thế mà đâu có được anh nhìn vào mắt.”
“Ha hha ha ….”
“Xin lỗi, tôi không thích.” Cô gái gương mặt lạnh lùng từ chối thẳng.
Tiếc là điều này chẳng làm mấy công tử trong xe kia phiền lòng, họ ngược lại còn bước hẳn xuống xe, muốn kéo cô gái lên xe mình.
“Làm cái gì thế? Buông tay!” Cô gái gắng sức giãy dụa.
“Buông tay!” Trình Phong xông lên gạt mấy bàn tay kia ra khỏi tay cô gái: “Không được đụng vào cô ấy.”
“Liên quan quái gì đến anh?” Mấy anh chàng kia phẫn nộ hò hét với Trình Phong.
Trình Phong cười lạnh một cái, kéo cô gái ra phía sau lưng mình, trực tiếp nói với mấy tên kia: “Vì cô ấy là bạn gái tôi, các anh cứ thử to gan đụng vào thử xem ?”
Có lẽ do lo ngại lời nói này, cũng có thể do cái nhìn kiên định của Trình Phong, mà mấy thanh niên kia đành nhún nhún vai, về thẳng xe mình, rồi hò nhau bỏ đi.
“Cám ơn anh.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái truyền đến từ phía sau lưng Trình Phong.
“Không cần đâu.” Trình Phong giả bộ không để tâm nói.
Cô gái cười cười, rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi vẫn nhớ anh, chúng ta sáng nay đã gặp nhau rồi. Anh ngồi trên taxi, tôi lúc đó ngồi xe buýt. Anh có còn nhớ không?”

“Ừm … À…. Vâng.” Trình Phong trong lòng vui phát điên, hóa ra cô ấy vẫn nhớ đến mình.
“Anh ăn cơm ở đây sao?”
“Đúng vậy, còn cô?”
“Tôi chỉ đi qua nơi này thôi, tôi một lát nữa còn phải đến lớp học buổi tối.”
“Cô còn đi học sao?”
Cô gái cười cười: “Không phải, tôi đã đi làm rồi, chỉ là muốn dùng chút thời gian còn dư để học thêm mấy thứ thôi.”
“Ừm.” Trình Phong gật đầu cười: “Vậy cũng tốt mà. Đúng rồi, cô mấy giờ lên lớp?”
“Bảy giờ rưỡi.”
“Ý, đã sắp đến giờ lên lớp rồi. Xe tôi đỗ ngay bên kia, hay là để tôi đưa cô đi nhé.” Trình Phong nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, có chút gấp gáp hỏi.
“Điều này…”
Thấy cô gái có chút do dự, Trình Phong cũng biết thái độ của mình vừa rồi quá mức đường đột, vì vậy có chút ngại ngùng, cũng có chút thất vọng nói: “Nếu không để tôi gọi cho cô một chiếc taxi.”
Cô gái thấy Trình Phong thất vọng, lập tức cười nói: “Không cần đâu, tôi chỉ sợ làm phiền đến anh thôi.”
“Không sao, dù sao cũng không có gì mà.”
Cứ như thế, Trình Phong đã hoàn toàn quên mất hẳn Dịch Đạo trong kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.