Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 159: Động hẹp ( ba )
Chuyển ngữ: Bibon
“Mọi người nhìn trên kia xem.” Mậu Ly đem chiếc bình trong tay chiếu hướng lên phía trên, một cảnh tượng khiến người ta dựng hết cả lông tơ lạnh đến tận xương, toàn thân lạnh toát xuất hiện.
Phần đỉnh của cái động này tròn tròn giống như cái vòm của bộ lạc Mông Cổ vậy, trên đỉnh sơn động đầy những cái lỗ lớn có nhỏ có, mỗi một cái lỗ đó bên trong lại có bộ xương trắng của một đứa trẻ! Chúng có đứa đang ngồi, có đứa đang nằm, có đứa lại đang gào hét … đủ mọi hình thái, nhưng đều rất hoàn chỉnh, xem ra chưa từng có ai đụng vào.
Thợ săn đếm qua, ít nhất có mười lăm đứa trẻ!
Bách Phú cố gắng can đảm, đi về nơi sâu nhất bên trong. Chỉ một trăm mét mà cô đi hết cả mười phút.
“Cuối cùng đã tìm thấy rồi!” Bách Phú thấp giọng nói, không biết là đang nói với người khác, hay là nói với chính mình.
Ở nơi sâu nhất trong động, bên trong một cái lỗ hình tròn lớn nhất, có một đứa bé mặc quần áo bé gái thời cổ đang dựa vào trên vách đá, hai mắt nhìn về phía trước. Trên chân của đứa bé đó, vẫn còn đi một chiếc giầy vải thô, chỉ là nó đã rách nát lắm rồi. Ở bên cạnh đó còn có một cái bình sứ đẹp đẽ bên trên ghi đầy những bùa chú, giống hệt như của thiếu niên có gương mặt âm dương kia.
Thi thể của đứa bé đã khô quắt, gương mặt vốn dĩ phúng phíng giờ như cây khô quắt queo, đầy nếp nhăn. Đôi mắt to tròn ngày trước giờ biến thành hai cái lỗ sâu hoắm đen ngòm, nơi chỉ còn là cái lỗ đen đó vẫn không ngừng nhìn hướng về phía trước, giống như đang đợi ai đó đến vậy.
Nhìn cô bé, Bách Phú trong lòng đột nhiên cảm thấy thật u ám, cô bé ấy, là đang đợi ca ca đến sao?
Đang ngây ra, đột nhiên Mậu Ly tóm lấy Bách Phú, cắt một đường trên ngón tay cô, lại lần nữa giúp cô làm phép giải trừ chú hồn.
Thợ săn chỉ biết đứng bên cạnh không giúp được việc gì, song trong lòng anh ta hiểu rõ, giờ phút này chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh. Anh ta quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện Từ đại gia đang ngây ra đứng trước một bộ xương trắng mặc bộ đồ xanh nhạt đã cũ nát.
Từ đại gia có gì đó cổ quái, điểm này Thợ săn có thể cảm nhận được, vì anh ta luôn cảm thấy Từ đại gia hình như đang có điều gì đó giấu diếm anh ta.
Lúc thu ánh mắt về, Thợ săn đột nhiên phát hiện thấy một cái váy sợi len đỏ quen thuộc!
Táo nhỏ!
Thợ săn xông qua chỗ bộ xương trắng kia, ngây ra nhìn người bạn thời tuổi thơ đã mất hai mươi năm của mình, trong lòng là sự thương tâm vô hạn. Họ đã từng cùng nhau chơi đùa, cùng nhau vui vẻ. Táo nhỏ lúc nào cũng đóng làm tân nương trong trò chơi với anh ta.
Nhẹ vuốt ve vết thương nơi cánh tay mình, Thợ săn chưa bao giờ trách qua những bạn nhỏ ngày đó, dù sao đó cũng không phải là lỗi của họ.
Lúc này Bách Phú cũng đang trải qua một lần đau đớn của việc giải trừ, song khác với những lần trước đây, lần giải trừ chú hồn này rất nhanh đã giải xong, giống như nó sớm đã bước một chân ra ngoài trước vậy. Khi đau đớn kết thúc, Bách Phú còn không dám tin, thực sự đã xong rồi sao?
Khi lần nữa nhìn kỹ sơn động, Bác Phú mới ngây ra, đây là sơn động sao? Đây không phải chính là nơi thiếu niên có gương mặt âm dương kia lạc mất em gái hay sao? Hóa ra cái động nhỏ trong sơn động này có đường thông ra phía sau núi.
Cùng lúc đó, đứa bé gái khi nãy còn đang dựa trên vách đá cũng không còn là thi thể khoác lên mình bộ áo nữa, mà mang dáng dấp của một tiểu linh hồn xinh đẹp. Cô bé nhìn nhìn Bách Phú, không có chút buồn bã nào: “Tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy ca ca của ta không? Ta đã đợi huynh ấy lâu lắm rồi.” ~