Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 156: Quỷ Lịch Của Bách Phú Về Thiếu Niên Gương Mặt Âm Dương
Chuyển ngữ: Bibon
Chờ đợi hồi lâu, Bách Phú rốt cuộc cũng đợi được, đợi được đến lúc cô hóa thành một phần của thiếu niên kia. Mặc dù lần nào trải qua quỷ lịch cũng khiến cho cô phải chịu đựng tất cả thương tổn, nhưng kinh nghiệm được nếm qua đủ vị nóng lạnh này cũng không phải ai có thể gặp. Cũng như lần này vậy, Bách Phú cũng được trải qua cuộc đời ngắn ngủi của thiếu niên có gương mặt âm dương:
*
Ta tên là Kiều, phụ thân nói đặt cái tên này cho ta vì ngày mà ta ra đời, vừa hay chiếc cầu trước cửa nhà cũng được xây xong. Có cây cầu này, người trong thôn cũng không còn cần phải đi vòng mấy dặm qua con sông này nữa.
Song ngày hôm đó phụ thân và nương ta lại không hề vui vẻ, bởi vì, ta được sinh ra.
Nghe những người trong thôn thì thầm to nhỏ, lúc ta sinh ra, bà đỡ cho nương ta sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi ta xuống mặt đất, phụ thân và nương ta nhìn nửa ngày cũng không nói được gì, bởi vì, ta quả thực là quá xấu xí!
Người khác xấu, nhiều nhất cũng chỉ là mắt bé, mũi tẹt, mặt rỗ. Còn ta thì sao? Có lẽ cũng không thể dùng từ xấu xí để hình dung, trong mắt người khác, ta giống một quái vật hơn.
Ta trước giờ không soi gương, bởi vì không dám soi vào. Bản thân ta cũng sợ hãi khi nhìn thấy màu sắc và dáng vẻ hoàn toàn khác nhau của hai nửa gương mặt mình. Bởi vì gương mặt này, mà người trong thôn vừa nhìn thấy ta là đã tránh xa, có những đứa trẻ thậm chí còn khóc ầm lên, cho nên dù cho ta đi đốn củi hay gánh nước, đều cố gắng chọn buổi tối mà đi.
Mọi người trong thôn đều rất ghét ta, họ nói nhất định là kiếp trước ta đã làm ra tội nghiệt gì đó ác độc lắm nên kiếp này mới chịu sự trừng phạt này.
Kiếp trước có làm chuyện gì xấu hay không thì ta không biết, nhưng kiếp này quả thực đã phải nhận hết mọi sự trừng phạt. Bởi vì khinh ghét ta không chỉ có người trong thôn, mà còn có cả phụ thân và nương ta nữa.
Trong ấn tượng của ta phụ thân và nương chưa từng ôm qua ta, còn thường xuyên đánh chửi ta. Song ta không trách họ, thực vậy. Bởi họ đã vì ta mà phải chịu sự chế nhạo của những người trong thôn. Ai mà không biết Trần gia có một đứa con trai quái vật!
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, ta đã cố gắng hết sức để có thể làm việc nhà giúp đỡ phụ thân và nương vào buổi tối, lúc bảy tuổi đã giúp họ đi đốn củi, những đứa trẻ trong thôn không ai làm được như ta. Dù rằng phụ thân và nương không hay nói chuyện với ta, nhưng cũng làm cho ta quần áo mới, ngày hôm đó là sinh nhật tám tuổi của ta, ta vĩnh viễn nhớ rõ.
Vì nương và phụ thân, ta mỗi đêm đều không ngủ, cố gắng hết sức để làm việc, chỉ hi vọng nương và phụ thân có thể vui vẻ hơn một chút. Sau đó nương và phụ thân thực sự đã vui vẻ trở lại, vì họ đã sinh cho ta thêm một tiểu muội muội nữa.
Khác hẳn với ta, muội muội từ nhỏ đã xinh đẹp đáng yêu, khiến cho người khác đau lòng. Từ sau khi có muội muội, nương và phụ thân càng không để ý đến ta, chỉ một lòng một dạ chăm sóc muội muội. Nhưng ta một chút cũng không hề giận muội muội, ngược lại còn thấy thật may mắn khi muội muội ra đời, bởi nhờ đó nụ cười đã trở lại gương mặt phụ thân và nương.
Phụ thân và nương vui vẻ ôm muội muội, đi khắp nơi khoe với mọi người, trong nhà thêm được một tiểu mỹ nhân. Điều đó cũng khiến cho những hổ thẹn cùng ác khí trước giờ họ có với ra, đột nhiên đã tan thành mây khói.
Ta cũng rất thích muội muội, rất muốn được như phụ thân và nương ôm ôm muội ấy, chơi với muội ấy. Nhưng phụ thân và nương không cho phép, sợ ta sẽ làm muội muội sợ hãi. Vì thế, ta chỉ có thể ngủ ở ngoài sài phòng. Thường xuyên, ta sẽ đợi đến lúc phụ thân và nương cùng muội muội đã ngủ say, len lén vào nhìn muội muội, vụng trộm sờ lên gương mặt nó, còn cả bàn tay nhỏ bé mềm mại như bông nữa.
Một lần phụ thân tỉnh lại, nhìn thấy ra đang đứng trước giường của muội muội, tức giận kéo ta ra ngoài vườn đánh cho một trận. Ông vừa đánh, vừa tức giận quát với ta: “Nếu mà dọa đến muội muội, ta sẽ đánh chết ngươi!”
Phụ thân đánh rất đau, ta cắn chặt hàm răng không dám phát ra tiếng, bởi vì lần này là ta sai. Nhưng ta không hề dọa đến muội muội, là lời chửi mắng lúc giận dữ của phụ thân đã khiến muội muội sợ hãi khóc ầm lên. Phụ thân thấy thế không để ý đến chuyện đánh ta nữa, vội vàng cùng nương đang oán trách quay lại nựng muội muội.
Không biết có phải là do chấn kinh quá độ, mà muội muội khóc mãi không ngừng, mặc phụ thân và nương có nựng đến thế nào cũng vô dụng. Ta khiếp đảm co mình ở cửa nhìn lén vào trong, thực sự sợ hãi nó sẽ cứ khóc mãi như thế kia.
Đột nhiên, muội muội ngừng khóc, bởi vì nhìn thấy ta. Ta cứ nghĩ là vì muội muội sợ hãi, dù sao ta cũng là kẻ ai nhìn thấy cũng sợ hãi như thấy quái vật. Nhưng muội muội không hề sợ hãi, ngượi lại còn cười rồi vươn đôi bàn tay bé nhỏ về phía ta. Ta do dự nhìn phụ thân và nương, thấy bọn họ cũng đang bất đắc dĩ nhìn nhìn ta. Cuối cùng, do muội muội không ngừng khóc nháo khiến phụ thân và nương không cách nào dỗ được, ta lần đầu tiên được bế muội muội. Từ thời khắc đó, ta cũng thề với chính mình, muốn cả đời này chăm sóc cho muội muội, tuyệt đối không để cho nó chịu nửa điểm ủy khuất.
Từ đó trở đi, ta lại thêm một việc nữa — chăm sóc muội muội.
Những lúc ở cùng với muội muội, là lúc ta vui vẻ nhất. Muội muội chưa từng chê ta xấu xí, nó thường xuyên dùng đôi bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt ta, mặc dù móng tay sắc nhọn của nó thường xuyên để lại vết sẹo trên gương mặt ta; muội muội luôn che chở cho ta, mỗi khi phụ thân và nương đánh mắng, nó lại quơ quơ nắm tay nhỏ, bất bình thay cho ta; muội muội rất bám ta, mỗi khi ta phải rời đi, nó lại chu chu cái miệng nhỏ lên như muốn khóc… …
Kể từ sau khi chăm sóc muội muội, ta mới biết hóa ra mình cũng có thể cười, cũng có thể vui vẻ — chỉ cần có muội muội.
Câu đầu tiên muội muội nói không phải là phụ thân, không phải là nương, mà là ca ca.
Muội muội dần dần lớn lên, cũng dần dần hiểu chuyện. Nó nhìn ra được người trong thôn luôn khinh bỉ và phỉ nhổ ta, nhưng chưa bao giờ vì thế mà rời xa ta. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ đi theo sau hát những bài đồng dao cười nhạo ta, là muội muội lại tức giận nhặt những hòn đá lên ném về phía chúng. Bộ dáng tức giận đó, giống như người bị chế nhạo là nó mới đúng.
Muội muội lớn dần, bắt đầu biết thích những thứ xinh đẹp như những cô nương khác. Vì muội muội, ta thậm chí bắt đầu học thêu hoa. Mặc dù không được đẹp lắm, nhưng muội muội vẫn rất vui vẻ, cười khách khách không ngừng gọi ‘ca ca’.
Ta cứ nghĩ ngày tháng sẽ mãi như vậy qua, ta cho rằng bản thân có thể mãi mãi sống với muội muội. Nhưng chỉ vì một sự sơ sảy, mà khiến ta vĩnh viễn không còn gặp lại muội muội của mình nữa.
Ngày hôm đó muội muội đi đôi giày hoa ta đã thuê tặng, bảo ta dẫn nó lên núi đi bắt thỏ hoang. Ta sớm đã đáp ứng sẽ bắt một con thỏ hoang về cho nó chơi, nhưng phụ thân nói trên núi có dã lang, không cho phép ta đưa muội muội lên núi. Song không ngăn cản được lời cầu xin ngọt ngào của muội muội, ta vẫn là không để ý tới nguy hiểm đưa nó lên núi chơi, tự mình cho rằng có thể chăm sóc được cho nó.
Ngày hôm đó muội muội vui vẻ lắm, cứ cười không ngớt, thỏ hoang sớm đã bị tiếng cười chói tai của nó dọa trốn đi hết cả. Ta dùng những bông hoa dại xinh đẹp bên đường làm cho muội muội một vòng hoa đeo cổ xinh đẹp, nó cười đến hai mắt híp lại cong cong như vầng trăng nhỏ trên bầu trời.
Đi được một lúc, muội muội nói với ta nó khát. Do nơi này cách quá xa dòng suối, ta lại thương nó, nên bảo nó ở đó đợi, nhưng khi trở về đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nó.
Đến giờ ta cũng không tin muội muội tự mình chạy lung tung, nó ngoan lắm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mà ta, lại không thể ở bên cạnh nó.
Mang theo tia hi vọng, ta quay về nhà, nhưng muội muội cũng không có ở đây. Biết chuyện ta để lạc mất muội muội, phụ thân tùy ý cầm lên một khúc gỗ, dùng lực lớn nhất đánh xuống người ta. Lần đầu tiên, ta đoạt lại cây gậy trong tay phụ thân, bẻ gãy thành hai đoạn. Đây là lần phản kháng đầu tiên của ta, cũng là lần cuối cùng. Song không phải vì muốn phản kháng lại sự đánh đập của ông, mà kỳ thực ta chỉ mong tiết kiệm được thời gian, sớm đi tìm muội muội mình.
“Tìm không thấy muội muội, ta sẽ không trở về!” Bỏ lại những lời này, ta liền rời khỏi nhà.
Đi từ trên núi xuống dưới núi, từ trong ra ngoài núi. Ta không ngừng tìm kiếm, mãi cho đến khi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Có cần ta giúp hay không?” Một người mặc trường bào tơ lụa hoa lện nói với ta. Thực kỳ quái, hắn luôn đối mặt với ta, nhìn chăm chú vào ta, song ta lại không có cách nào nhìn thấy rõ gương mặt hắn.
“Ngươi có thể giúp ta sao?” Ta phút chốc nhảy dựng lên từ trên mặt đất, những vết phồng rộp rỉ máu dưới chân cũng không còn đau đớn nữa, chỉ cảm thấy trước mắt đây như có sợi rơm cứu mạng.
Giống như muốn chứng minh gì đó, hắn nói ra chính xác ngày sinh tháng đẻ của ta và muội muội, còn ta chỉ biết ngây ra nhìn hắn như cũ.
“Nhưng ngươi sẽ phải trả một cái giá nhất định, ngươi có nguyện ý không?”
“Tính mạng sao?” Ta bĩu môi hỏi, không biết vì sao, nhưng kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy người này, ta đã biết rõ mục đích của hắn, tựa như lúc trước khi rõ được số mệnh của mình vậy. Đối với kẻ trước mắt này, ta đương nhiên không hề thích, nhưng cũng không coi là ghét bỏ. Dù sao sự tồn tại của ta cũng chỉ như một trò đùa, chỉ có muội muội mới là thứ níu chân ta.
“Uống nó, chờ cho tới khi ngươi tỉnh lại, là có thể tìm thấy muội muội.” Người thần bí đưa cho ta một viên thuốc màu đen, “Nhớ lấy phải không ngừng nghĩ tới muội muội của ngươi.”
Ta không chút do dự nuốt viên thuốc xuống, thậm chí còn không nguyện hỏi một chút xem có thực sự có tác dụng hay không. Trong lòng ta, chỉ ôm lấy một hi vọng cũng là hạnh phúc, sống trong thế giới hư ảo luôn khiến cho người ta chờ mong hơn khi sống trong thế giới hiện thực này.