Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 153: Dưới Tàng Cây Đa ( năm )
Chuyển ngữ : Bibon
Đem đứa bé gái giao cho trưởng thôn xong, Thợ săn nghe lời khuyên của ông lão ngủ được bốn giờ đồng hồ, sau đó lại một mình chạy đến thôn Cây đa hạ tìm cái thứ gọi là nhược điểm của chú hồn được ghi trong quyển sổ của cha.
Thôn Cây đa hạ xinh đẹp lúc ban đầu giờ chỉ còn là một tiểu thôn hoang vắng. Đi hết một vòng, Thợ săn cũng không gặp được bất kỳ ai. Thợ săn chỉ đành một mình chạy đằng Đông, ra đằng Tây, đem tất cả những nơi đáng nghi tìm tòi qua một lần, hi vọng bản thân có đủ may mắn mà gặp được.
Chỉ là thôn Cây đa hạ dù là một thôn trang không lớn lắm, song chỉ dựa vào mình Thợ săn cũng khó mà ứng khó được. Bận rộn suốt đến mãi hai giờ chiều, mà anh ta vẫn không thu hoạch được chút gì.
Nhìn nhìn đồng hồ trên tay mình, Thợ săn ngày càng lo lắng, nếu không tìm thấy nhược điểm mà cha đã nói tới, cô bé kia nhất định sẽ bị chú hồn đó bắt đi. Còn có cỗ quan tài đỏ, trời mới biết được bên trong sẽ có thứ quỷ gì nhảy ra.
Từ đại gia nói cho Thợ săn, trong cỗ quan tài đó chỉ có một người rất bình thường tên là A Tam, rơi xuống vực chết trẻ. Nhưng xem xét qua, Thợ săn biết thứ bên trong đó tuyệt đối không tầm thường, cũng có thể là do cậu thiếu niên gương mặt âm dương kia đã làm gì đó. Ông trưởng thôn mê tín còn nói là nghe được lời thần cây nói trong mơ, bắt mọi người phải dùng quan tài đỏ để mai táng lúc trời tối.
Chuyện tối hôm qua cũng dọa đến không ít người, ngày hôm sau vừa mới sáng ra, Thợ săn đã nhìn thấy không ít người trong thôn đang chuẩn bị hành trang, đi đến chỗ người thân ở tạm, ai còn chạy đến cái thôn ma quái này nữa.
Đang lúc cau mày vì suy nghĩ, Từ đại gia và trưởng thôn Dương mang theo bảy tám người thanh niên cường tráng đến giúp sức cho Thợ săn. Trong thôn có không ít người đã đi khỏi, mấy người này cũng chẳng dễ gì mới nhờ vả được họ giúp đỡ. Mặc dù mấy người này không ai hiểu pháp thuật, tuy nhiên cũng chấp nhận được.
Song tìm mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, mà vẫn chẳng phát hiện được thứ gì có giá trị, lại chỉ tìm ra được mấy đồng tiền cổ không biết từ niên đại nào. Thấy sự việc không có tiến triển, Thợ săn không thể không sử dụng biện pháp cuối cùng — bày trận. Hi vọng những trận pháp này có thể kéo dài thêm chút thời gian, đợi Mậu Ly đến giúp đỡ. Thợ săn không nói cho trưởng thôn biết lời nói của cậu thiếu niên có gương mặt âm dương kia, nếu không ông ta nhất định sẽ gửi con gái ra khỏi thôn. Song cách đó cũng chẳng có ích gì, vì chỉ cần hắn muốn thì chẳng có gì không tìm được, cô bé không ở gần anh ta sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn.
Sau khi đã quyết, Thợ săn bảo mọi người cùng rời khỏi thôn Cây đa hạ hoang vắng.
*
Bày biện tất cả trận pháp xong xuôi, hơn nữa còn an bài xong cho gia đình trưởng thôn và cô bé kia, mặt trời cũng vừa hay xuống núi. Thợ săn ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn quyển sổ của cha mình.
“Rốt cuộc là ở đâu chứ?” Thợ săn có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, là ngày quỷ môn quan đại khai, cũng là ngày âm khí nặng nề nhất trong năm. Nhớ tới cỗ quan tài đỏ đâm xuống đất, nhớ tới thiếu niên gương mặt âm dương tối qua, Thợ săn trong lòng bắt đầu không cách nào bình tĩnh lại được.
Song, tâm tình lo lắng này đối với Thợ săn mà nói hiển nhiên càng thêm bất lợi, anh ta lòng càng như lửa đốt, thì lại càng không thể suy nghĩ được thứ gì. Chớp mắt đã qua ba tiếng đồng hồ, đang lúc anh ta đau đầu đến sắp nứt ra, một tin xấu hơn lại truyền đến — cỗ quan tài đỏ cắm trong đất kia bắt đầu có động.
Khi Thợ săn chạy tới nơi, chiếc quan tài đỏ đã đem bùn đất xung quanh văng ra không ít. Nhưng Thợ săn vừa mới tới gần cỗ quan tài đỏ, nó dường như có mắt, đột nhiên ngừng ngay lại.
Thôn dân bên cạnh nhìn thấy việc này đang sợ chết khiếp không khỏi thấy kỳ lạ, không để lỡ thời cơ vội vã chạy về phía Thợ săn mà dựa dẫm, trong miệng còn không ngừng khen ngợi anh ta. Chỉ có Thợ săn vứt bỏ hết thảy trước mắt, cảm giác được thứ ở bên trong cỗ quan tài đỏ đang rục rịch động đậy, như vận sức chờ phát ra.
“Tránh ra đi!” Thợ săn hét lớn một tiếng, cỗ quan tài đỏ rốt cục cũng từ bùn đất lao thẳng về phía Thợ săn !
Thôn dân kinh hô, chạy hết về phía đằng sau, cỗ quan tài đỏ không để ý tới, chỉ chăm chú đuổi theo Thợ săn.
Thợ săn thân thủ nhanh nhẹn né trái né phải, tìm được cơ hội lập tức đem bùa chú đã chuẩn bị sẵn lấy từ trong ngực ra dán lên trên nắp quan tài, còn phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ. Cỗ quan tài đỏ đau khổ rít gào, lại bắt đầu run rẩy, giống như một kẻ địch bị thương đang vì sai sót của mình mà phẫn nộ.
Thợ săn không chút hoang mang tiếp tục dây dưa cùng cỗ quan tài đỏ, tiếp đó bùa chú càng lúc càng dán nhiều thêm, loáng cái đã thấy một bức họa bát quái xuất hiện trên nắp quan tài. Sau khi bức họa bát quái hoàn thành, cỗ quan tài đỏ rốt cục cũng dần dần chậm lại, cuối cùng bắt đầu xoay loạn xạ dưới tán ba cây đa khổng lồ. Thợ săn không hề ngừng lại sự công kích của mình, mà lại tiếp tục từ túi áo lấy ra mấy sợi dây tơ đỏ phát ra màu sắc sáng bạc đặc biệt trong trẻo đem cỗ quan tài bó lại như bó bánh chưng, chắc chắn vô cùng!
Lúc này, cỗ quan tài đỏ đã thực sự yên lặng lần nữa, lại tiếp tục chui vào trong đất. Hình bát quái bên trên và sợi dây tơ đỏ quấn chặt liên tục phát ra ánh sáng đỏ, từ xa xa nhìn lại thấy giống như một chuỗi đèn màu, cực kỳ đẹp đẽ.
“Aiya, cỗ quai tài đỏ đã bị chế trụ rồi!”
“Pháp sư này thực là lợi hại!”
… …
Thôn dân vốn dĩ ban nãy còn chạy tứ tán xung quanh bắt đầu bàn tán ầm ỹ, biểu cảm sùng kính và khâm phục trên gương mặt không cần nói cũng biết.
“Bị chế trụ rồi? Dễ dàng như vậy sao?” Thợ săn trong lòng cười lạnh với chính mình, đồng thời cũng vạn phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào giữa cỗ quan tài đỏ đang không hề nhúc nhích kia.
Cỗ quan tài đỏ im lặng nghĩa là an toàn rồi sao? Không! Đó chỉ mang ý nghĩa sắp có sự uy hiếp lớn hơn xuất hiện! Đây đúng là điểm cẩn thận của Thợ săn. Cũng nhờ tính cẩn thận đó, đã giúp anh ta thoát khỏi không biết bao lần nguy nan.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thợ săn, tình thế lại lần nữa biến hóa, ba cây đa bên cạnh cỗ quan tài đỏ dường như đang có biến hóa. Nhưng chỉ dựa vào mắt thường, Thợ săn cũng không nhìn ra được. Song trực giác trời sinh đã mách với anh ra, chuyện nguy hiểm sắp xảy ra, hơn nữa âm khí xung quanh cỗ quan tài đỏ cũng đang ngày càng mạnh mẽ hơn.
Chuyện gì thế này?
Lực chú ý của Thợ săn đề cao hơn mười lần. Âm khí vẫn không ngừng tăng lên, mạnh đến mức Thợ săn dù đã vận nội công chống cự vẫn không thể âm thầm run rẩy. Mà tệ nhất là, Thợ săn căn bản không thể nghĩ ra được âm khí nhiều như vậy rốt cuộc làm thế nào lại đột nhiên sinh ra.
Để không khiến ai bị thương, Thợ săn cố ý trấn định bảo thôn dân ai về nhà nấy, nơi này anh ta còn phải làm phép. Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng thôn dẫn vẫn không chút do dự đi về nhà mình. Bọn họ sớm cũng đã bị dọa đến suýt chết, nếu như không phải do sự uy hiếp của trưởng thôn, quỷ mới đến đây! Còn cái ông trưởng thôn gan thỏ kia không biết giờ trốn ở đâu, để mặc cho họ chịu chết thế này!
Sau khi thôn dân đi rồi, Thợ săn mở thiên nhãn ( mắt trời —chính là khi mắt anh ý phát ra ánh sáng vàng như Tôn ngộ không đấy ) của mình. Quan sát hồi lâu, Thợ săn mới biết thứ âm khí liên tục khiến anh ta mơ hồ đến từ đâu. Hóa ra đến từ ba cây đa to xung quanh kia!
Mấy cây đa to như đang truyền máu, dùng bộ rễ đang giăng ra khắp nơi của chính mình đem âm khí cuồn cuộn truyền tới cho cỗ quan tài đỏ. Tất cả mọi luồng âm khí đều dần ngưng tự vào trong cỗ quan tài kia, hơn nữa còn bao lấy nó, đến những lá bùa chú và dây tơ đỏ lúc trước được Thợ săn bày bố lên cũng đã bị che kín mít. Thợ săn sau khi mở thiên nhãn cảm thấy cỗ quan tài đỏ trước mắt này, rõ ràng giống như một cái kén tằm đang vận sức lực. Chỉ là, lát nữa thứ bay ra, tuyệt đối không phải là bươm bướm đẹp đẽ.
Ở đâu ra mà nhiều âm khí tới mức này? Thợ săn sắc mặt ngày càng ngưng trọng hơn. Dưới tàng cây kia rốt cuộc đã có bao nhiêu vong hồn, mà có thể khiến cho cây đa lớn này có thể truyền được sức mạnh cho cỗ quan tài đỏ kia? Mà cỗ quan tài kỳ dị kia thu biết bao nhiêu âm khí như vậy, lại sẽ sản sinh ra thứ quỷ thai nguy hiểm gì đây?
Nghĩ tới những thứ này, Thợ săn nhịn không được mà toát hết mồ hôi lạnh. Dù sao xem tình huống lúc này, chỉ e bản thân có dốc hết tính mạng, cũng không cách nào bảo vệ cho thôn dân nơi này, nhất là cô bé có gương mặt giống táo nhỏ.
Ra tay trước là thượng sách, Thợ săn chuẩn bị lên cắt đứt đám mạch truyền âm khí cho cỗ quan tài đỏ.