Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 144: Hồn Bất Tử ( Mười Hai )
Lúc hai người họ về đến nhà Bách Phú đã là mười một giờ, túi lớn túi nhỏ đựng đồ chất đầy cả taxi.
Kỳ thật có một vài chuyện mà Bách Phú không nói với Đặng Hân, đó chính là Bách Phú lại vừa nghe thấy tiếng chửi rủa của nữ quỷ kia, hơn nữa còn rất rõ ràng là nhằm vào Đặng Hân. Cho nên vừa rồi cô mới mượn cớ gọi Đặng Hân về nhà mình, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bách Phú còn đặc biệt dặn dò Thợ săn lưu ý động tĩnh trên phòng cô, vì vậy Thợ săn đã làm riêng một kết giới trên đó.
Nữ quỷ đó không phải muốn giết mình sao? Vậy làm sao mà cứ nhắm vào Đặng Hân không chịu buông tha? Bách Phú có chút nghĩ không thông, chỉ đành bỏ đấy không nghĩ đến nữa. Ngày mai cô dự định sẽ đến tìm Mậu Ly bàn bạc một chút, chuyện về nữ quỷ này đúng là không thể kéo dài hơn được nữa, nếu không ai mà biết được cô ta sẽ còn hại thêm bao nhiêu người?
Có lẽ cũng vì mệt mỏi quá, hai cô gái mới nói chuyện được khoảng năm phút, Đặng Hân đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, bên khóe miệng còn lưu lại một nụ cười vui vẻ.
Bách Phú vội vã tắt đèn, nghe tiếng gió sàn sạt thổi bên ngoài cửa sổ, bản thân cũng đi vào trong mộng. Nhưng, những cảnh trong mơ của cô lại không hề tốt đẹp như của Đặng Hân.
Trong mộng luôn là một màu đen kịt, gương mặt người phụ nữ miệng dài và gương mặt trắng bệch của Tống Tuyết Phi trên khung ảnh không ngừng thay đổi, tiếng thóa mạ sắc nhọn, tiếng khóc ủy khuất rấm rứt, tiếng thét cao giọng, tiếng kêu la thảm thiết … …
Những cảnh tượng đáng sợ đó tràn ngập trong giấc mộng, trên gương mặt của Bách Phú không ngừng xuất hiện biểu tình thống khổ. Một bóng đen nhìn chăm chú vào cô, từ bên cửa sổ lóe lên rồi rời đi, giống như đang chờ đợi điều gì.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Đặng Hân thần thái sáng láng, không biết có phải vì tư vị của tình yêu hay không, mà hiện ra vô cùng xinh đẹp, giống như một cọng cỏ của buổi sớm mai còn mang theo giọt sương khiến lòng người tươi mát.
Còn Bách Phú lại vừa hay tương phản, tâm tình ỉu xìu, còn mang theo hai vầng đen quanh mắt. Nếu như lúc này cô mà trở lại bộ dáng mập mạp trước đây, nhất định sẽ là một con gấu trúc chính hiệu.
Sau khi đến công ty, Bách Phú lắc lắc chiếc lục lặc trên vòng cổ, nhìn thấy lục lặc đã rung rung, bèn ngừng lại.
Haiz, đến mình còn chẳng nghe thấy âm thanh gì từ đây, lẽ nào Mậu Ly có thể nghe thấy sao?
Còn chẳng đợi cho Bách Phú có thời gian suy nghĩ lung tung, Mậu Ly đã xuất hiện bên cạnh cô.
“Woa! Anh đến lúc nào thế?” Bách Phú bị dọa đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên từ trên ghế.
“Vừa mới!”
“Sao anh lại đến tìm tôi thế này?”
“Cô không phải vừa mới lắc lục lặc sao?”
“Vậy thì cũng không nhanh đến thế này chứ?” Bách Phú miệng giờ mở lớn đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.
Mậu Ly chỉ dùng nụ cười mỉm đáp lại vấn đề này của Bách Phú.
“Hê hê, anh đúng là xuất quỷ nhập thần.” Bách Phú ngượng ngùng cười, đem những lo lắng của mình kể ra với Mậu Ly.
“Hôm nay là mùng bảy, cũng đã đến lúc rồi. Tối nay Đặng Hân sẽ tới đâu?”
“Nhà Ninh Tiêu.”
“Vậy thì chúng ta cũng đi đi.”
“Hả?”
*
Hình tượng mới của Đặng Hân nhận được vô số lời tán dương của đồng sự. Ngay cả Ninh Tiêu cũng nói, hôm nay cô rất đặc biệt.
Suốt một ngày căng thẳng, Đặng Hân cuối cùng cũng đã đến lúc ‘con dâu xấu xí tới gặp gia ông’, Ninh Tiêu lái xe đi vào trong cánh cửa rộng mở của căn nhà thanh tĩnh.
“Nhà anh đẹp quá.” Đặng Hân nhỏ giọng nói, trong lòng lại càng thêm căng thẳng. Cô gắt gao nắm chặt lấy tay Ninh Tiêu, trong lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi.
Ninh Tiêu cười đem cô kéo vào trong cửa, miệng hét lớn: “Cha, vú Từ, con và Hân Hân đã về rồi.”
Ninh Chấn Hoa vội vã từ ghế sofa phòng khách đứng lên, đến vú Từ mập mạp cũng vui vẻ ha ha từ trong bếp đi ra: “Aiya, Đặng tiểu thư đến rồi, thức ăn tôi đã sắp chuẩn bị xong, đợi một chút nữa nhé.”
Có lẽ cũng vì đồng bệnh thương cảm, nên vú Từ đối với Đặng Hân thái độ có vẻ nhiệt tình vô cùng.
“Vị này chính là Đặng tiểu thư sao? Ừm, không tệ, vừa nhìn đã thấy là một cô gái ngoan.” Ninh Chấn Hoa không ngừng gật gật đầu, tươi cười hòa ái dễ gần.
“Cảm ơn bác.” Đặng Hân vui vẻ lại vừa thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
Ninh Tiêu lắc lắc cánh tay nhỏ của Đặng Hân, trêu đùa thấp giọng nói: “Anh đã nói cha sẽ thích em mà, em còn không tin, căng thẳng đến thế này.”
Đặng Hân gương mặt lại đỏ đến tận cổ, may mà hương thơm thức ăn vú Từ làm đã giải cứu cho cô.
Tay nghề của vú Từ quả thực không phải chỉ là đồn thổi, một bàn đầy thức ăn phong phú hấp dẫn chẳng kém gì của khách sạn năm sao, mùi vị món ăn thì lại càng không chê vào đâu được.
Đặng Hân vừa ăn uống, vừa kinh ngạc thán phục tài nghệ vú Từ, khiến vú Từ cười đến không khép miệng lại được, bà đã sống đến mấy chục năm, chưa từng có ai khen nức nở bà như thế này.
Bữa cơm này mọi người ăn uống vui vẻ vô cùng. Kỳ thực, Ninh Chấn Hoa đã biết chuyện Đặng Hân không còn người thân, thân thiết như người nhà muốn kéo cô đến ở cùng. Nói gì mà ở nhà vẫn còn nhiều phòng thừa, để như vậy cũng lãng phí. Khiến Đặng Hân vừa mừng rỡ, vừa ngại ngùng.
Chậm rãi nếm món canh giải nhiệt vú Từ nấu, Đặng Hân trong tim mãn nguyện không thể tưởng được. Song uống rồi uống, Đặng Hân càng lúc càng thấy có gì đó bất thường. Cô ngẩng đầu lên mơ hồ nhìn những người đang ngồi ăn cùng với mình, do chiếc bàn quá lớn, nên vú Từ và Ninh Chấn Hoa đều ngồi cách rất xa, chỉ có Ninh Tiêu là ngồi gần với cô nhất. Song Ninh Tiêu lại đang chăm chú vào ăn ăn uống uống, hoàn toàn chỉ để ý đến thức ăn trên mặt bàn.
Gương mặt của Đặng Hân càng lúc càng trắng bệch, bởi vì cô đã cảm nhận được có một đôi tay đầy xương lạnh buốt đang chầm chậm đặt lên trên đôi vai gầy của mình. Không dám cử động, đến cả lỗ chân lông trên cơ thể cũng không thể tự chủ được dựng hết cả lên, giờ tất cả những gì Đặng Hân làm được, đó là dùng hết sức mở miệng để cầu cứu.
Ninh Tiêu đang cùng cha mình là Ninh Chấn Hoa nói gì đó, vú Từ cũng không ngừng nói thêm vào, chỉ là, hình như chẳng có ai chú ý đến Đặng Hân cả, giống như cô đã hoàn toàn bị cách ly ra một nơi không ai nhìn thấy nữa vậy. Đặng Hân liều mạng muốn hét lên, nhưng đến cả việc này cũng không làm được.
“Vô ích thôi … …” Một giọng nữ bên tai Đặng Hân âm u vang lên, “Không có ai nhìn thấy cả, cũng không có ai nghe thấy đâu … …chỉ trừ ngươi … …”
Giọng nói trống rỗng, mờ ảo, tựa hồ như từ nơi rất xa bay đến vậy, nhưng khí lạnh đang nhẹ nhàng thổi tới bên tai Đặng Hân khiến cô không cách nào không sợ hãi đến cực điểm, bởi vì ‘nó’ đã ở ngay bên cạnh lúc này.
Từ sau lần nằm viện trước, Đặng Hân cứ cảm thấy như mình bị mất đi một phần ký ức, hiện giờ cô đã hoàn toàn nhớ lại được. Lúc đó, cũng chính ‘nó’ đã ở bên cạnh cô, giống hệt như lúc này.
Đặng Hân cố sức đảo mắt, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu ở bên cạnh, nhưng Ninh Tiêu hoàn toàn không nhìn đến cô, chỉ đang cùng nói chuyện rôm rả với cha mình và vú Từ.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, trong cái nhà này không có vị trí dành cho ngươi đâu … ..” Giọng nói của ‘nó’ lại lần nữa vang lên, rất đúng lúc, cứ như thể biết được Đặng Hân đang nghĩ tới gì, ‘nó’ đều biết rất rõ ràng vậy.
Làm sao đây? Làm sao đây? Đặng Hân cuống đến mức sắp chảy nước mắt, ‘nó’ rốt cuộc muốn gì? Muốn giết cô sao? Nhưng bản thân cô hiện đang hạnh phúc đến nhường này sao có thể cam tâm cứ thể này mà chết đi ?
“Cầu xin cô, đừng hại tôi.” Đặng Hân trong lòng thầm nói, hi vọng ‘nó’ có thể nghe được.
“Ha ha ha ha … …” ‘Nó’ cười vang lên, giống như thực sự nghe thấy Đặng Hân nói gì vậy, đắc ý mà cười lớn, “Ngươi là của ta, ngươi chỉ thuộc về ta … …thứ mà ta nhìn trúng, nhất định sẽ phải có được.”
“Cô muốn tôi làm gì chứ?”
“Hừ, không chỉ có ngươi, còn có con tiện nhân Ức Liên kia, còn có rất nhiều rất nhiều những kẻ tiện nhân trên thế gian này … …các ngươi đều chỉ đáng bị ta dẫm dưới chân… …ta muốn ngươi cũng phải cô đơn đau khổ như ta, cũng vĩnh viễn không thể có ngày thoát được, ha ha ha ha … …các ngươi chỉ đáng bị ta dẫm đạp dưới chân, giống như đất sét trên mặt đất vậy, để cho ta dẫm lên … …”
Đặng Hân không ngừng đảo tròn con mắt, muốn liếc nhìn một cái ‘nó’ ở phía đằng sau.
” Muốn nhìn thấy ta sao?” ‘Nó’ âm u hỏi, “Được thôi, ta sẽ cho ngươi nhìn ta.”