Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 137: Hồn Bất Tử ( Năm )
Sau khi đi ra khỏi linh đường, Bách Phú cứ luôn lo sợ bất an, lúc này cô đã xác định cái chết của Tống Tuyết Phi kia rõ ràng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Cứ như thế này, vậy thì hồn thể của cô ấy ở đâu ? Có được bình an hay không ?
Bách Phú không nhịn được thở dài một hơi, Đặng Hân đã về, khi về nhà vẫn là bộ dáng thất hồn lạc phách, đã là bạn bè biết bao năm như vậy, cũng thật khó cho cô ấy. Có điều, sự tình lẽ nào cứ như vậy là xong ư ? Con quỷ đó hại chết Tuyết Phi, xem ra lệ khí rất mạnh, rốt cuộc nó sao lại phải làm vậy chứ ?
Do vừa đi vừa nghĩ, lúc Bách Phú đi qua đường, suýt chút nữa thì bị một chiếc xe Toyota màu xám bạc đụng phải, khiến cho chiếc xe đó đâm thẳng vào rào chắn phía bên cạnh. Người con trai lái xe vừa mắng chửi vừa xuống xe, song nhìn thấy Bách Phú gương mặt nhỏ đang vì áy náy mà đỏ bừng lên, hai con mắt trong suốt giao động, trong lòng lại mềm xuống nén bớt tức giận, chỉ nhỏ giọng than thở : “Qua đường cũng không cẩn thận một tí, may mà đã mua bảo hiểm … …”
Tuy rằng người thanh niên đó không nói gì thêm, nhưng cô gái khoảng hai mươi tuổi ăn mặc rất mốt ngồi trên xe lại không vừa lòng. Cô ta dùng lực đóng mạnh cửa xe lại, bước đến trước mặt Bách Phú, mái tóc xoăn tít như vừa nổ boom xù lên theo từng bước chân tức giận, khiêu khích nhìn Bách Phú, lớn tiếng mắng mỏ : “Cô không có mắt à ? Mắt của cô mọc ra là để huýt sáo hay sao thế ? … …”
“Thực xin lỗi.” Bách Phú bình tĩnh nói lời xin lỗi.
“Đầu nổ boom” lại không chịu buông tha tiếp tục mắng : “Nói một câu xin lỗi là xong chuyện à ? Cô nghĩ mình là ai thế ? Nói cho cô biết, không quỳ xuống xin lỗi bà nội đây, thì chuyện này còn lâu mới xong được ! … …”
Bách Phú dần dần mất đi sự áy náy lúc trước, thay vào đó, là sự kiêu ngạo cùng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt, cặp kính to gọng đen kia cũng được cô gỡ xuống.
“Đầu nổ boom” đang mắng xối xả đương nhiên chẳng thể chú ý đến những điều này, ngược lại chỉ có anh chàng đứng bên cạnh càng nhìn càng thấy không ổn, không ngừng muốn kéo cô ta về lại trong xe, sau đó dùng ánh mắt xin lỗi để nhìn Bách Phú.
“Đầu nổ boom” làm sao dễ dàng chịu đi, chỉ cảm thấy rõ ràng anh chàng này thấy Bách Phú xinh đẹp nên mới bỏ qua như thế, lại càng cố xông lên phía trước lôi kéo động thủ với Bách Phú.
Chỉ nghe thấy ‘chát’ một tiếng, một cái tát rơi xuống, song không phải trên gương mặt Bách Phú, mà là trên mặt của ‘đầu nổ boom’ !
“Cô … …cô dám đánh tôi sao ?” — “Đầu nổ boom” như phát điên, xông thẳng vào Bách Phú.
Bách Phú lại không thèm cử động nhiều, một tay nắm ngay lấy cổ cô ta, nở nụ cười kiểu diễm nói : “Ngươi không nên nói với ta như thế.”
Anh chàng bên cạnh thấy “đầu nổ boom” bị bắt nạt, vốn định lên giúp, nhưng lại bị ánh sáng khiếp người trong đôi mắt Bách Phú dọa cho không dám cử động. Bởi vì lúc này, Bách Phú giống như ma quỷ, hai con mắt đang phóng ra ánh sáng đỏ rực, bất cứ ai nhìn thấy, cũng bị dọa cho sợ hãi.
Phải đến nửa ngày sau khi Bách Phú rời đi, hai người này mới hồi phục lại được tinh thần. “Đầu nổ boom” rõ ràng ủy khuất khóc ầm cả lên. Anh chàng kia lại chỉ liên tục nhủ thầm may mà đã xong chuyện, nếu không, chỉ e bản thân anh ta cũng không thể đối phó lại được cô gái vừa xinh đẹp, lại vừa đáng sợ kia.
*
Sau khi về đến nhà, Bách Phú mới dần dần hồi phục lại như cũ, lại đeo kính lên, cô cũng cuối cùng đã hiểu vì sao người khác lại sợ hãi mình đến vậy.
“Mình từ lúc nào biến thành ra thế này ?” Bách Phú trở lại phòng, ủ rũ tự hỏi : “Vừa rồi ngọn lửa trong lòng đó là sao ? Giống như có thứ gì đó bị đè nén quá lâu sắp bùng phát lên vậy, vừa nãy mới chỉ là một chút bùng phát lên. Chỉ là một chút … …nếu bùng phát lớn hơn, không biết sẽ có chuyện gì ?”
Nhớ tới “đầu nổ boom” vừa nãy chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất, trong lòng lại có chút áy náy, lúc nãy bản thân cô tư thế đó giống như muốn bóp chết cô ta. Dù là cái cô “đầu nổ boom” này đúng là đáng giận, nhưng cũng không đến nỗi phải giết như thế chứ ? Vậy mà vừa rồi bản thân cô lại có ý nghĩ muốn giết chết cô ta, giống như … …bản thân cô đột nhiên đã biến thành một người khác hoàn toàn.
Bách Phú dùng chăn phủ kín đầu mình, không muốn lại phải đối mặt với một bản thân như vậy nữa. Đến câu chuyện ở linh đường định kể cho Thợ săn và Dịch Đạo, cô cũng quên mất luôn.
Có điều, chỉ yên tĩnh được năm phút, Bách Phú đã nhận được điện thoại của Ninh Tiêu — không thấy Đặng Hân đâu nữa.
Hóa ra, sau khi tham gia tang lễ của Tuyết Phi, Đặng Hân không về thẳng nhà, mà đến công ty tìm Ninh Tiêu. Cô bỗng nhiên vô cùng bất thường nói tiếng yêu với Ninh Tiêu, còn muốn Ninh Tiêu nhất định phải cho cô một đáp án.
Sau khi suy nghĩ mấy lần, Ninh Tiêu vẫn vô cùng khó xử, lấy lý do ‘còn bận công việc, không có thời gian cho tư tình nam nữ’ làm lời từ chối Đặng Hân. Nào ngờ Đặng Hân bỗng nhiên mất bình tĩnh khóc cười ầm ỹ hết cả lên, còn không ngừng chỉ vào Ninh Tiêu chửi mắng.
“Không thể như thế !” Nghe đến đây, Bách Phú tức giận phản bác lại.
“Tôi biết là khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật.”
Vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng của Ninh Tiêu khiến Bách Phú không thể không thừa nhận chuyện này là thật. Đầu tiên là chuyện Tống Tuyết Phi tự dưng nhảy lầu tự sát, giờ lại đến Đặng Hân tự dưng phát điên. Bách Phú u ám cắn chặt cánh môi, chỉ sợ Đặng Hân rồi cũng giống như Tống Tuyêt Phi kia.
Thấy bộ dạng lo lắng của Bách Phú, người bên cạnh cũng cuống hết cả lên, Trương Dương, Dịch Đạo , Thợ săn, thậm chí ngay cả Anh Đào cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếp Đặng Hân.
Đúng lúc mọi người đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ra cửa, thì Mậu Ly bỗng xuất hiện.
“Anh đúng là xuất quỷ nhập thần.” Trương Dương gương mặt không chút biểu tình nói.
Mậu Ly ngay cả khóe mắt cũng không nhìn Trương Dương một cái, dịu dàng nói với Bách Phú : “Đi theo tôi, tôi giúp cô tìm cô ấy.”
“Anh biết chúng tôi đang tìm ai sao ?” Thợ săn nhíu mày hỏi.
Bách Phú đang lòng nóng như lửa đốt nào còn để ý đến chuyện này, sống chết gật đầu. Mậu Ly khóe miệng khẽ động, đi phía trước dẫn đường.
Theo chân Mậu Ly, mấy người Bách Phú phân làm hai xe đến một công viên ở nơi ngoại ô hẻo lánh. Rẽ đến bảy tám lần, hơn mười mấy phút lái xe, bọn họ mới dưới một gốc cây to như eo con voi tìm thấy Đặng Hân.
Còn Đặng Hân lúc này đang mất ý thức nằm dưới tán cây, trên cổ là một vòng dây nhựa to đùng quấn quanh.
Trương Dương xem thử hơi thở của Đặng Hân, sau đó vui vẻ hét lớn lên : “Bách Phú đừng lo nữa, cô ấy chưa chết, chúng ta mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi thôi, sẽ không sao đâu.”
Sau khi mang Đặng Hân lên xe, Trương Dương lái xe một mạch đến bệnh viện gần nhất, còn không may bị camera trên đường chụp lại do phóng quá tốc độ.
Cũng may, bác sỹ nói với mọi người, Đặng Hân chỉ là bị ngất đi, chứ không có gì đáng ngại, còn bảo mọi người cứ về nghỉ ngơi, hai ngày sau hẵng đến thăm cô.
Đối với ý kiến này của bác sỹ, Bách Phú kiên quyết phản đối. Cô đau khổ cầu xin bác sỹ cho cô được ở lại chăm sóc bệnh nhân, vì thực sự cô không hề muốn sự việc của Tống Tuyết Phi lại tái diễn.
Vị bác sỹ trẻ tuổi này quá dễ mềm lòng, nhìn thấy Bách Phú khẩn cấp đến vậy, hơn nữa bệnh nhân kia lại là tự sát, có lẽ bên trong còn có nội tình, bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Mấy người ở bên cạnh không hiểu được sự lo lắng này của Bách Phú, chỉ xem là cô do quá lo lắng, cũng không nói gì hơn. Bởi vì chỉ được một người ở lại chăm bệnh nhân, nên đương nhiên cũng chỉ mình Bách Phú ở lại.
Bách Phú thầm hạ quyết tâm, dù cho có mệt bao nhiêu, có buồn ngủ đến thế nào, cũng không được ngủ quên ! Nhất định phải chăm sóc Đặng Hân cho tốt, không thể để cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhớ lại, Bách Phú vừa đến khách sạn đã quen Đặng Hân. Đặng Hân cũng ngoài Trương Dương ra, thì Bách Phú chính là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn đã giúp đỡ cô nhiều nhất. Đối với Bách Phú mà nói, Đặng Hân sớm đã không chỉ là một người bạn, mà còn là người thân, người trong nhà !
Đặng Hân cũng như Bách Phú, cũng sớm đã không có người thân ở bên cạnh, một mình cô đơn sống ở trên thế giới bận rộn này. Không có ai quan tâm lúc cô ốm đau, ngoài Bách Phú.
Chính vì thế, mà hai người họ mới thường xuyên quan tâm chăm sóc lẫn nhau, tình bạn trong đó cũng chỉ có hai người họ mới hiểu được.