Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 117: Hồng Nguyệt Tái Hiện ( Thượng)
“Cuộn da người !” Bách Phú kinh hoảng nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay Sở Phương, liều mạng hướng thân mình lùi về phía sau.
“Đúng vậy, đây chính là cuộn da người. Ngươi xem nó mới mềm mại làm sao … …”
Sở Phương đem cuộn da người kia vuốt nhẹ lên gương mặt của Bách Phú, khiến cô lập tức cảm thấy được sự khác biệt của da người và giấy bình thường. Cuộn da người này đích xác mềm mại hơn rất nhiều so với những tờ giấy không mang trong mình sinh mệnh kia, hơn nữa còn lạnh đến đáng sợ, giống như đang có một tảng băng lạnh lướt qua má cô vậy. Ngoài ra Bách Phú còn có thể cảm nhận rất rõ ràng những oán hận, phẫn nộ, day dứt, tuyệt vọng , sợ hãi … …tất cả những biểu hiện tình cảm của nhân loại ở bên trong cuộn da người này.
Những thứ đáng sợ đó dường như đang cố gắng muốn chui vào bên trong thân thể Bách Phú, dọa cô sợ tới mức sợ hãi kêu lên, nhưng Sở Phương lại không hề có chút nhân tính nào mà cười vang.
“Đây có lẽ chính là cuộn da người hoàn chỉnh nhất. Ngươi có biết cuộn da người được chế tác như thế nào không ?”
Bách Phú không ngừng lắc đầu, không cô biết, hơn nữa cũng không hề muốn biết.
Song, Sở Phương lại không hề có ý muốn ngừng lại, hắn cầm cuộn da người đó tàn khốc cười nói :
“Kỳ thật có mấy cách để lột da người. Có một loại, là bắt đầu từ nơi cột sống, trước tiên dùng dao để phân phần da ở lưng thành hai nửa, sau đó mới từ từ dùng lưỡi dao để phân tách thịt với da ra, giống như loài bướm mọc cánh mà xé ra vậy.”
“Còn một cách khác, đó là đem người đó chôn xuống dưới đất, chỉ để lộ phần đầu. Sau khi đã gọt hết tóc trên đầu đi, trước tiên dùng dao cắt một hình chữ thập ở trên đỉnh đầu, sau khi đã tách da đầu ra, thì đổ thủy ngân vào bên trong đó. Ngươi cũng biết đấy, tỉ trọng của thủy ngân rất nặng, nó sẽ làm cho cơ thịt và da phân tách ra. Làm cách này để lột da người có thể lấy được bộ da hoàn chỉnh nhất, nhưng người đó sẽ vô cùng đau khổ. Nghe nói, người bị chôn trong đất kia sẽ đau đớn không ngừng vặn vẹo, song lại không cách nào để giãy giụa, cuối cùng thân thể sẽ từ từ ‘trơn chảy’ từ bên trong da mà ra, chỉ còn lại bộ da người hoàn chỉnh ở trong đất.”
“Ha ha, ngươi thử nói xem bộ da người này là dùng cách nào để lột xuống ?”
Những lời nói này khiến Bách Phú sợ tới mức suýt chút nữa là rơi lệ, cứ nghĩ tới cảnh tượng kinh dị kia, là bên tại lại như vang lên tiếng người kêu gào thảm thiết. Cô thật hận không thể lập tức chết đi, để khỏi phải chịu đựng sự tra tấn này của Sở Phương.
Nhưng Sở Phương cũng không dọa Bách Phú thêm nữa, hắn lại nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, trong miệng không ngừng thì thào nói : “Cuối cùng cũng đến lúc rồi.”
Nói xong, liền nắm lấy tóc Bách Phú kéo cô ra phía ngoài.
Bách Phú đáng thương không hiểu đây là vì sao, toàn thân bủn rủn, căn bản không thể dùng được chút sức lực nào, chỉ đành thống khổ để mặc cho Sở Phương kéo mình đi.
Sở Phương đem Bách Phú kéo ra phía ngoài căn nhà, lúc đó cô mới nhìn thấy rõ, hóa ra mình đang ở trên đỉnh một ngọn núi. Sở Phương trước tiên đem cô trói vào một cây thập tự giá đã được cố định chắc chắn trước đó, sau mới xoay người đi vào bên trong căn nhà rách nát kia.
Bách Phú bị trói quá chặt, cổ tay rất nhanh đã tê dại đến không còn cảm giác. Hơn nữa, chân của cô lại không thể chạm được đến mặt đất, thực là một cảm giác thống khổ đến cùng cực, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Sở Phương lấy ra một đống đồ đen gì đó đen tuyền, đem rắc một vòng xung quanh chỗ của cô. Bách Phú trong lòng run sợ nhìn hành động này của Sở Phương, thực sự có cảm giác khóc không ra nước mắt. Bởi vì, cho dù có không hiểu Sở Phương này rốt cuộc đang muốn làm cái gì, nhưng cô biết đây tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp.
Bách Phú đáng thương giờ giống như một con sơn dương đang đợi bị làm thịt, chỉ có thể nhìn Sở Phương đang bận rộn không ngừng bày ra một đống những chiếc bình lọ kỳ quái.
Cuối cùng hắn cũng bận rộn xong xuôi, Sở Phương nhìn nhìn bầu trời, dường như đang muốn xác định điều gì đó. Sau đó nhẹ thở dài một hơi, bước đến bên cạnh Bách Phú, nói với con sơn dương đang bất lực lúc này : “Không còn cách nào cả, ủy khuất ngươi rồi !”
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc chủy thủ, lưỡi dao mỏng sắc nhọn dưới ánh trăng chiếu vào đặc biệt lóe sáng.
Bách Phú sợ tới mức vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng thầm nghĩ : Thôi rồi, dù sao cũng chẳng thoát được, chết thì chết đi vậy !
“Sợ sao?”
Bách Phú giờ đã như kẻ thấy chết không sờn không còn e ngại khiến Sở Phương tức giận nữa, cô trực tiếp quay ngoắt mặt đi, không muốn đáp lại. Cứ nghĩ tới việc vừa nãy trong phút chốc mình còn có chút đồng tình với tên ma đầu này, Bách Phú thực oán hận sự ngây thơ quá mức của chính mình.
“Ha ha … …” Sở Phương âm trầm cười, “Chẳng còn cách nào cả, đây là mệnh của ngươi, muốn trốn cũng chẳng thể trốn được nữa.”
Mệnh ? Đây là mệnh của tôi sao ? Bách Phú nghe thấy lời này của Sở Phương, cứ cảm thấy như có chút quen thuộc, giống như đã từng được nghe ai đó từng nói vậy.
Còn chưa kịp nhớ ra lời này là của ai nói, Sở Phương đã rạch một đường trên trán Bách Phú.
Bách Phú trong lòng lập tức nghĩ tới một khả năng : ” Chẳng lẽ hắn muốn đem mình lột da sống hay sao ? “. Cứ nghĩ tới đó, đến cả khóe miệng của cô cũng không ngừng run rẩy theo. ~
Bách Phú trong lòng lập tức nghĩ tới một khả năng : ” Chẳng lẽ hắn muốn đem mình lột da sống hay sao ? “. Cứ nghĩ tới đó, đến cả khóe miệng của cô cũng không ngừng run rẩy theo. ~
*
Thế nhưng, Sở Phương chỉ rạch một đường nhỏ trên trán cô rồi ngừng lại, sau đó lấy ra một chiếc bình nhỏ hứng lấy dòng máu đang chảy ra.
Bách Phú bị dọa khiến toàn thân ra mồ hôi lạnh cuối cùng cũng được thở dài nhẹ nhõm một hơi, song thực chẳng ngờ được cô vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy cái tên trời đánh Sở Phương kia lại đang nhóm lửa lên xung quanh mình.
Bách Phú tức khắc trợn tròn mắt, không phải chứ, cái tên này định thiêu chết mình thật sao ? Giống như … …giống như cô gái đã từng xuất hiện trong ảo ảnh trước kia hay sao ? Trời ơi, bản thân cô sao lại có thể xui xẻo đến mức thế này chứ, còn bị thiêu sống chết thảm nữa!
Sự sợ hãi trong lòng này hóa thành sức lực khiến Bách Phú mắng ầm lên với Sở Phương : “Ông đúng là đồ khốn nạn đáng chết ! Thực đáng đời ông phải chịu một kiếp cô độc như vậy !”
Lời nói này của Bách Phú đã chạm đúng vào nỗi đau trong lòng Sở Phương, hắn phẫn nộ nhìn Bách Phú, nắm chặt lấy thanh chủy thủ, trong một khắc, Bách Phú thậm chí cho rằng Sở Phương sẽ xuống tay với mình. Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất có thể chết thoải mái hơn một chút.
Có điều, khiến Bách Phú thất vọng vô cùng, Sở Phương chỉ “hừm” một tiếng rồi xoay người rời đi, không hề trúng chiêu khích tướng này của cô, mà tiếp tục công việc châm lửa.
Bách Phú chán nản nhìn vòng lửa xung quanh mình, trong lòng hối hận muốn chết, vừa rồi lẽ ra phải chửi mắng ghê gớm hơn chút nữa, không một lát nữa nhất định sẽ phải chịu đựng thống khổ vô cùng.
Sở Phương đem đủ loại chai lọ lớn nhỏ xếp vào những vị trí nhất định, nhìn qua lại thấy giống như đang bày trận pháp vậy. Chỉ là Bách Phú lúc này đã không còn có tâm tình nào mà để ý đến nữa, bởi vì ngọn lửa bên cạnh giờ đang ‘đốt’ cô khiến không còn cách nào để nói nữa.
Càng lúc càng nóng hơn, Bách Phú vô lực liếm liếm bờ môi khô nứt của mình, đến sức lực để than thở cũng đã không còn.
Sở Phương không biết là dùng cách gì, làm ra từng trận gió âm, mấy lần suýt nữa thì khiến cho ngọn lửa kia đốt đến được bên vạt áo của Bách Phú. Cô không ngừng nhúc nhích lết thân thể mỏi mệt của mình trốn tránh, với tình trạng hiện giờ, chỉ có thể trốn được bị ngọn lửa thiêu đốt lúc nào hay lúc đấy.
Chợt vang lên tiếng kêu khóc ở xung quanh đã khiến cho Bách Phú thanh tỉnh lại. Tiếng khóc kia thập phần thê lương, Bách Phú vừa nghe đã biết, nhất định là Sở Phương đang thả oan hồn lệ quỷ nào đó ra, hơn nữa hình như lại chính là Diêu Diệp.
Tập trung nhìn kỹ, quả nhiên là cô ta. Bụng của cô ta vẫn thủng một lỗ lớn khủng khiếp như cũ, bên trong như một cái lỗ đen ngòm, dường như có thể cắn nuốt hết thảy vào trong đó vậy.
Bách Phú trước đây vẫn không thể hiểu Sở Phương này vì sao lại muốn bắt Diêu Diệp, giờ cuối cùng đã hiểu được nguyên do, song nguyên nhân này lại khiến cho cô cực kỳ ủy khuất.
Hóa ra Sở Phương là cố ý muốn lợi dụng Bách Phú để khiêu khích lòng đố kỵ ghen tuông của Diêu Diệp. Cứ như thế này, giống như Bách Phú cùng với ông Tô Vi Tín trăng hoa kia có gì dây dưa với nhau vậy, làm Bách Phú tức đến suýt nữa thì nghẹn cả lại.
“Tôi nhớ rõ, tôi đã ngửi thấy mùi của anh ấy trên người cô.” Diêu Diệp trực tiếp nhìn chằm chằm vào Bách Phú.
Bách Phú cũng nhớ lại, khó trách Diêu Diệp này lúc đó lại không ngừng hít hà trên người cô, hóa ra là vì ngửi thấy có mùi của Tô Vi Tín. Nghĩ đến đây, mấy giọt mồ hôi lạnh từ trên trán cô rơi xuống, lắp bắp giải thích : “Không, không, không phải đâu, tôi tôi tôi với Tô tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng chúng tôi không có gì hết … …”
“Anh ấy đã ở lại nhà cô qua đêm nhỉ ?” Diêu Diệp căn bản là không hề để ý tới lời giải thích của Bách Phú, tự mình hỏi mình.
“A … …vâng, nhưng … …” Bách Phú còn chưa nói xong, hai mắt Diêu Diệp đã vằn đỏ lên, hung mãnh hướng về phía cô đánh tới, hoàn toàn không thèm để ý đến ngọn lửa đang rừng rực xung quanh.
Đúng vào lúc hai bàn tay của Diêu Diệp sắp tóm được Bách Phú, Sở Phương lại dùng một lực đạo ánh sáng xanh thu Diêu Diệp trở về. Diêu Diệp chịu sự ảnh hưởng của đạo ánh sáng xanh trong tay Sở Phương dần dần thu nhỏ lại rồi biến thành một quả cầu nho nhỏ màu đỏ rực.
“Là ông cố ý muốn kích động cô ta có đúng không ? Ông rốt cuộc muốn làm gì chứ ?” Bách Phú dùng hết sức trong người hét lên hỏi.
Sở Phương rất phối hợp trả lời : “Đúng vậy, ta là cố ý kích động cô ta. Bởi vì ta cần trái tim ghen tuông của cô ta, để mở ra mười ba lời nguyền trên người ngươi.”