Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 115: Bách Phú Mất Tích ( ba )
Không còn để ý đến chuyện cơm nước nữa, ba người họ vội vàng hỏi kỹ càng mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hóa ra, sự tình là như thế ~
“Đã tìm được Bách Phú chưa ?” Thợ săn lo lắng hỏi han.
Ba người họ đồng loại lắc đầu.
“Vậy còn không mau đi tìm đi !” Thợ săn trợn tròn mắt, không dám tin là mấy người này đã biết rõ Bách Phú gặp nguy hiểm mà còn có thể vững vàng ngồi ở nơi này ăn cơm được !
“Hix … …” Trương Dương bị Thợ săn trừng đến có chút khó thở, nhưng cứ nghĩ tới gương mặt lạnh lùng và kiên định của Mậu Ly, những bất an cùng hoảng sợ trong lòng lại dần bình tĩnh lại.
“Chị họ sẽ không có việc gì đâu.” Anh Đào nhỏ giọng nói, nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn chết người của Thợ săn.
“Haiz … …” Lăng Hạo thở dài một hơi, đem chuyện của Mậu Ly kể lại, bao gồm cả việc anh ta đã cứu Thợ săn và định thân hai người họ như thế nào.
Thợ săn nghi hoặc hỏi : “Mậu Ly … …ai thế ? Nếu như hắn ta thực sự có pháp lực cao cường như thế, vậy nhất định không phải là người bình thường.”
Ừm, bà người còn lại gật đồng biểu thị đồng tình.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Vừa hay, Mậu Ly lúc này xuất hiện.
Vừa mới bước vào cửa phòng, Mậu Ly đã nhíu nhíu đầu lông mày xinh đẹp, che lấy mũi, giống như là đang ngửi thấy một mùi vô cùng khó chịu vậy, điều này khiến Anh Đào đang tràn ngập nhiệt tình tức giận không thôi.
“Là anh !” Ánh mắt Thợ săn rùng mình, trước mắt hiện ra bóng đen trong đêm tối, “Tại sao anh không cứu Bách Phú? Đêm đó anh cũng ở đấy cơ mà, không phải sao ?”
Vừa nghe Thợ săn nói thế, ba người còn lại kinh ngạc và hồ nghi chuyển mắt nhìn sang phía Mậu Ly, trong lòng có một cảm giác như bị lừa gạt vô cùng mãnh liệt.
Nhắc đến Bách Phú, ánh mắt Mậu Ly lập tức ảm đạm xuống, nhưng cũng chỉ là lướt qua. Anh ta từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì hết.
Trương Dương tức giận hỏi : “Cái gì cũng không chịu nói, vậy anh đến đây làm cái gì ?”
“Tôi tới lấy quỷ diện linh hoa.”
“Anh đừng có mơ !” Ba người con trai cùng đồng loạt đứng dậy, nhưng chỉ sau một nụ cười tà của Mậu Ly, ba người họ lại không cách nào cử động.
Chính vào lúc này, Ninh Tiêu cũng đến, nhìn thấy ba người trước mắt như những bức tượng, anh ta mơ hổ hỏi : “Các anh sao thế ?”
*
Không biết đã trải qua bao lâu, Bách Phú rốt cuộc cũng tỉnh lại, trong cơn mơ màng, cô chỉ nhìn thấy ngọn đèn u ám trước mắt cùng với một bóng đen lờ mờ. Nhìn ra khắp bốn phía, thấy bản thân hiện giờ đang ở trong một căn phòng rách nát.
“Ngươi tỉnh rồi ?” Một âm thanh lạnh như băng truyền tới.
“Sở Phương ?” Bách Phú suy yếu đứng thẳng dậy, gương mặt cảnh giác nhìn hắn ta, “Sao ông lại bắt tôi?”
“Hừ.” Sở Phương hừ lạnh một tiếng, mang theo hận ý địa tà nhìn Bách Phú một cái.
Bách Phú có chút tức giận : “Ông trừng tôi làm gì chứ ? Tôi đâu có chọc vào ông đâu !”
“Nếu không phải do ngươi, nếu không phải cái Hạ Thành Quốc kia, nếu như không có mười ba lời nguyền hung ác và cuộn da người … …ta có thành thế này không ?” Giọng nói của Sở Phương có chút khàn khàn, giống như có biết bao nỗi thống khổ đã bị ông ta chôn chặt trong đáy lòng vậy.
Nhìn thấy sự thống khổ của Sở Phương, Bách Phú nhất thời nhớ lại những tộc nhân chết thảm ở thôn Nhạn Đề, cũng như Thúy nhi, cô tức giận hét lên: “Sao ông lại cứ luôn oán trời oán đất thế ? ! Nếu không phải ông đã cô phụ tình cảm thắm thiết của Thúy nhi, nếu như không phải ông hại chết bao nhiêu tộc nhân trong thôn Nhạn Đề như thế, làm sao lại có bất hạnh sau này ! Tất cả đều là do ông tự mình tạo ra !”
“Câm miệng !” Sở Phương hung tợn trừng mắt nhìn Bách Phú : “Ngươi làm thế nào mà biết được những việc này ?”
“Thúy nhi nói cho tôi biết ! Tôi … …đã từng đi qua căn nhà gỗ đỏ ở thôn Nhạn Đề.” Bách Phú dũng cảm quay đầu lại trừng mắt với Sở Phương.
Nhắc tới Thúy nhi và các tộc nhân khác, trong mắt Sở Phương quét qua một tia áy náy và đau đớn, hắn chậm rãi cúi thấp đầu xuống, giống như đang nhớ lại điều gì đó vậy.
“Ta … …ta cũng không biết bản thân làm sao nữa, giống như là bị ma nhập vậy … …ta không hề muốn hại chết bọn họ chút nào… …” Sở Phương ôm lấy đầu, giống như đang cực kỳ đau khổ vậy, đến âm thanh cũng có chút nghẹn ngào.
“Rõ ràng chính ông cầm cuộn da người ra, mới hại chết bọn họ, còn khiến họ chết thảm đến như vậy !” Bách Phú trong lòng không có lấy một tia đồng tình, bởi vì hình ảnh máu me trong căn phòng gỗ đỏ kia quả thực quá kinh người, khiến cô không cách nào quên được.
Sở Phương như thể không thở được, vô lực mà nói : “Là ta đã hại chết bọn họ, là ta đã lấy cuộn da người ra… …”
Rất nhanh, bỗng dưng, hắn xoay người nhìn trực diện vào Bách Phú rồi âm trầm cười lên, “Có biết không ? Cuộn da người đó hận nhất, chính là ngươi !”
Bách Phú nghe vậy sửng sốt : Không phải chứ, cô lúc nào đã đắc tội với cuộn da người đó ? Cứ nghĩ tới đôi tay khổng lồ màu đen dễ dàng xé nát cơ thể người ta, Bách Phú lại nhịn không được mà rùng mình một cái, cô kinh sợ hỏi : “Tại sao chứ ?”
“Bởi vì, nếu không phải vì ngươi, sẽ không có nhiều người gặp phải cảnh thê thảm như vậy.”
Tôi ư ? Bách Phú cảm thấy vô cùng ủy khuất, tuy rằng không rõ bản thân cô rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, nhưng trực giác nói với cô rằng, Sở Phương có lẽ nói đúng, vì quả thực có quá nhiều quá nhiều chuyện trước đây mà bản thân cô chẳng thể biết tới được.
“Diêu Diệp đâu ?” Bách Phú lo lắng nhỏ giọng hỏi, dù trước kia thực sự rất ghét cô ta, nhưng kết cục hiện tại của cô ta quả thực quá mức thê thảm, đã bị biến thành quỷ, mà Sở Phương còn không tha cho cô ta, cũng không biết hắn ta rốt cuộc còn muốn làm cái gì.
“Cô ta còn có chỗ hữu dụng! Ta sẽ không làm gì cô ta đâu.” Sở Phương lại hồi phục trạng thái bình tĩnh trước đó.
Hữu dụng ? Bách Phú kêu lên : “Ông muốn bắt cô ấy để làm gì ? Cô ấy đã chết rồi, ông cũng không thể để cho cô ấy được đi đầu thai yên ổn hay sao ?”
“Cô ta đã không thể đầu thai được nữa rồi, ngươi không nhìn thấy bụng của cô ta sao ? Đã bị xé rách bụng ra như thế, mà còn đi lại cử động được. Cô cảm thấy cô ta chỉ là loại quỷ bình thường sao ?”
“Vậy thì cô ta là thứ gì chứ ?”
Bách Phú có phần choáng váng, Diêu Diệp quả thực không phải là thứ quỷ bình thường, điều này bản thân cô cũng đã cảm nhận thấy. Quỷ đúng là cô đã từng gặp, như nữ quỷ không gương mặt và tiểu quỷ trong bình sứ trắng … …bọn họ nếu đem so sánh với Diêu Diệp, đúng là rõ ràng khác hẳn. Quỷ đúng là có thể nhìn thấy được, nhưng lại không hề có thân thể. Còn Diêu Diệp lại vẫn giữ được thân thể của mình, dù cho nó có hư thối bốc mùi, nhưng vẫn tuân theo sự chi phối của cô ta mà hành động.
“Cô ta là oán thi. Chính là do vẫn còn tâm nguyện, ngưng tụ thành một cỗ khí, khiến cô ta dù chết rồi vẫn có thể cử động được. ” Sở Phương không mang theo chút cảm tình nào trả lời, song điều đó cũng không hề sai, Bách Phú từng tưởng rằng Sở Phương muốn giết cô nữa !
Chuyện của Diêu Diệp quả thực quỷ dị ! Bụng của cô ta làm thế nào mà trở thành như vậy ? Có ai hận cô ta đến vậy, còn mổ cả bụng của cô ta ra ! Bách Phú trong lòng lại lần nữa trào lên sự đồng tình vô hạn : Lại còn chuyện gì khiến cho cô ta lưu luyến đến vậy, để chết rồi mà vẫn không thể ngừng lại ? Là … …vì Tô Vi Tín sao ?
Bách Phú không ngừng suy nghĩ hỗn loạn, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến mức khiến cô chẳng còn thời gian để ngừng lại suy nghĩ thấu đáo nữa. Tất cả những việc xảy ra quanh cô : trước tiên là cha của Ninh Tiêu, sau đó là Anh Đào và Lăng Hạo, sau đó nữa là thảm án diệt môn ở Tiếu gia và cái chết của Tiếu Ích Triết, giờ lại đến Diêu Diệp … …giống như tất cả những việc bất hạnh đều đang bao quanh cô mà phát sinh vậy. Nếu đúng là như thế, sự bất hạnh của những người này, liệu có thể nào là do sự tồn tại của cô mà đem đến hay không ?
Nghĩ đến đây, khiến tim của Bách Phú hoảng loạn vô cùng.
Đột nhiên, một ý niệm manh nha trong lòng Bách Phú, cô vừa khẩn trương vừa nghi hoặc nhìn về phía Sở Phương, có chút do dự hỏi : “Chuyện nhà Tiếu gia, là do ông làm sao ?”
“Đúng.” Sở Phương sảng khoái thừa nhận.
“Vậy Tiếu Ích Triết kia cũng là do ông giết sao ?”
“Đúng.”
“Vì sao chứ ?” Bách Phú phẫn nộ hỏi, thảm án thiêu hủy Tiếu gia, mùi máu tanh nồng trong căn phòng của Tiếu Ích Triết, nhất thời tất cả đồng loạt hiện lên trong đầu Bách Phú : “Ông đúng là đại ma đầu giết người không chớp mắt !”
Sở Phương sửng sốt, sau đó lại vô duyên vô cớ cười cười, dường như chuyện mà hắn ta đã làm chỉ là chuyện dẫm chết mấy con kiến vậy, căn bản không đáng để nhắc tới , nói : “Bởi vì, bọn chúng đều đáng chết !”