Bạn đang đọc Mùi Hương Mê Hoặc – Chương 13: Không Phải Chuyện Đó!
Mai từ đằng sau đi tới vỗ vào vai Thảo làm cố giật mình đánh rơi cây bút đang xoay trên tay.
– Làm gì mà suy tư vậy? Có vấn đề gì khó giải quyết à?
– Không có gì, mình chỉ đang nghĩ linh tinh thôi, Mai đi đâu đấy?
– Đang chuẩn bị nộp báo cáo cho giám đốc đây, thấy cậu ngẫn ngờ ra đấy coi chừng sếp mắng nhé!
– À…!Đưa mình đi, để mình đem vào cho, mình cũng có vài vấn đề cần hỏi giám đốc.
– Thảo vội đứng dậy, cầm lấy tập tài liệu từ tay Mai.
– Được thôi, vậy…!nhờ…!cậu…!nhé! Mai chỉ kịp trả lời theo sau bóng lưng của Thảo đang bước vội về phía phòng giám đốc.
Thảo đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật bản thân lại quá khờ khạo như vậy, đã được tham gia bao nhiều buổi giáo dục giới tính rồi mà vẫn có thể quên được việc phải xử lý vấn đề sau đêm xảy ra
sự cố ấy.
Cô không thể chuyên tâm tiếp tục làm việc được, cứ mạnh dạn đi hỏi Mẫn thử xem, cô nghĩ nếu anh có dùng biện pháp nào đó thì sẽ tốt cho cả hai, tinh thần mới có thể thoải mái, chuyên tâm vào công việc hơn được.
“Cốc Cốc Cốc” – Giám đốc, em vào được không ạ? – Vào đi!
Giọng nói trầm ấm của Mẫn vang ra, không hiểu sao Thảo lại cảm thấy hồi hộp đến nỗi tay toát cả mồ hôi hột, Thảo hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh mở cửa bước vào.
Mẫn vẫn đang chăm chú xem tài liệu, không hề nhìn lên.Thảo nhìn dáng vẻ làm việc của anh cũng bị đứng hình mất vài giây, ánh sáng từ của kính chiếu rọi sau lưng làm Mẫn đẹp như một bức tranh, từ tóc tai, mắt, mũi, miệng đều vô cùng hoàn mỹ, hàng lông mày đen nhánh lâu lâu chau lại khiến gương mặt nhăn nhó cũng toát ra một sức hút chết người, hai môi Thảo bất giác mở ra mà cảm thán “Wow”.
– Đẹp đến thế sao?”
La Thái Mẫn sau một hồi bị cô nhìn đến ngây dại mới lên tiếng châm chọc, anh ngẩng mặt lên, dựa lưng ra sau ghế, nói rồi khẽ cười.
Thảo xấu hổ, lấy lại ngay khuôn mặt nghiêm túc, bước đến đặt tập tài liệu xuống bàn
– Đây là báo cáo tuần này của phòng Marketing ạ.
– Sao hôm nay ngoan ngoãn vậy? – Mẫn khá ngạc nhiên với bộ dạng dặt dè như chú thỏ con của Thảo, anh vẫn ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của cô, chỉ cần nhìn thấy cô là Mẫn lại nổi hứng trêu chọc.
Mẫn cầm tập tài liệu lên và bắt đầu lật xem, thấy Thảo vẫn chưa rời đi, anh ngước lên hỏi.
– Sao vậy?Vẫn muốn ngắm tôi sao?
Mẫn nở một nụ cười tự mãn, không phải cô đã say mê gương mặt đẹp trai không góc chết này của anh chứ, cũng phải thôi, chuyện này là thường tình mà, ai mà không phải ngẩn người ra một lúc khi bắt gặp anh chứ, Mẫn cũng đã quá quen rồi.
– À…!chuyện đó…!- Thảo vừa muốn nói lại vừa có chút ngại ngùng.
– Chuyện đó? – La Thái Mẫn buông tập tài liệu xuống, đứng dậy tiến về phía Thảo, ghé sát vào tai cô thì thầm – Em muốn làm chuyện đó ở đây sao?
– Không phải chuyện đó!
Thảo lo sợ lùi về sau tránh xa gương mặt của anh, cô cau mày khó chịu
– Giám đốc đừng có làm những hành động như vậy, mọi người thấy sẽ hiểu nhầm đó ạ!
La Thái Mẫn nghiêng đầu thắc mắc – Vậy chuyện đó?
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.