Bạn đang đọc Mùi Hương Mê Hoặc – Chương 11: Anh Đừng Có Được Nước Làm Tới!
Thảo lúc này cảm thấy khá xấu hổ, bèn đáp lại
– Cảm ơn anh, tôi tự làm được – Cô đưa tay lên vuốt vuốt lại những sợi tóc rối.
– Nhà em ở đâu?
– Chung cư Hà An.
– Thảo đáp – Nhưng mà có tiện đường anh không? Tôi tự đi taxi về cũng được.
– Tiện!
Mẫn nổ máy và lăn bánh rơi đi, thật ra anh phải chạy ngược chiều với hướng về nhà mình nhưng chỉ cần trong tâm muốn thì đường nào cũng là tiện, suốt dọc đường cả hai đều không nói gì, thi thoảng vẫn có liếc mắt qua nhìn Thảo một chút rồi khẽ mỉm cười, anh tự hỏi không biết trong tâm trí cô đang chất chứa điều gì, không lẽ cái đêm đó với cô, nói quên là có thể quên dễ dàng vậy sao.
Mẫn thì ngược lại, cô đã cho anh một cảm giác không thể xoá đi được nữa rồi.
khi xe gần đến nhà, còn khoảng 200 mét nữa, Thảo vội vàng lên tiếng
– Anh cho tôi xuống đây được rồi, tôi tự đi bộ vào nhà.
– Sao vậy?Tôi chở em tới dưới sảnh luôn.
– Không được! – Tại sao lại không?- Mẫn tỏ vẻ nghi hoặc nhìn
Thảo – Sợ bạn trai em bắt gặp à?
– Tôi muốn đi bộ một chút cho tỉnh táo.
Cám ơn anh!
Thật ra thì Thảo không muốn mọi người trong chung cư thấy mình bước xuống từ một chiếc xe sang, cô sợ sẽ phải nghe những lời bàn tán không hay về mình,
– Tôi không nhận lời cám ơn xuống, hãy cám ơn tôi bằng cái khác! Anh quay qua nhìn Thảo nói rồi mỉm cười.
Thảo thật sự không biết phải nói gì tiếp, rõ ràng mình là người bị bắt ép lên xe giờ lại thành người mang nợ, mới có chút cảm tình giờ lại trở nên khá đáng ghét rồi.
– Được! Vậy anh muốn gì? – Vừa nói dứt câu thì Thảo cảm thấy dường như mình đã lỡ lời rồi chăng.
Chẳng phải anh đang gài cô, sao lại tự bước vào bẫy thế này, ánh mắt chợt lúng túng nhìn ra ngoài cửa kính.
La Thái Mẫn phanh xe lại bên đường, cởi bỏ dây an toàn của mình rồi đưa tay tháo dây an toàn cho Thảo, anh luồn qua những sợi tóc vào sau gáy, quay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
– Em! – Rồi đưa gương mặt tiến sát lại gần, chuẩn bị đặt lên môi có một nụ hôn.
Thảo rùng mình đẩy Mẫn ra
– Anh đừng có được nước làm tới!
Nói rồi Thảo mở cửa vội xuống xe, bước nhanh qua đường.
La Thái Mẫn nhìn theo bóng lưng hấp tấp của cô thì chỉ biết mỉm cười, anh không chắc có phải sự xuất hiện của Thảo làm cuộc sống mệt mỏi của mình có một chút thú vị hơn không, đêm định mệnh ấy tính ra cũng không tồi, Thảo làm ham muốn chiếm hữu của anh lại nổi lên, muốn đặt người con gái đó bên mình.
Thảo cứ như một chú mèo con gồng mình làm hổ, cô không biết được bộ dạng như vậy của mình rất có sức hút sao.
Mùi hương dịu nhẹ của cô vẫn còn thoang thoảng trong xe, Mẫn ngã ghế ra sau nằm thả lỏng người, anh đoán có vẻ đây là mùi hương của hoa trà, hoặc một loại hoa gì đấy được điều chế thủ công, nó khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ.
Giữa dòng đời vội vã này, Thảo đã cho anh cảm – giác vừa muốn trêu đùa lại vừa muốn ôm vào lòng thật chặt.
Đã lâu rồi Mẫn mới có cảm giác lạ như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, anh không rõ cảm xúc này là gì? Là sự hứng thú hay là đã lỡ say mê mất rồi.
– Sao bảo hôm nay có tiệc mà về sớm vậy? Nga đang nằm xem phim nghe được tiếng mở
cửa, liền bật dậy hỏi thăm một chút, Thảo ủ rũ bước về phía tủ lạnh rót một ly nước mát
– Ừ tại tạo hơi mệt nên ăn xong về thôi.
Hôm nay mày không đi chơi à?
– Tao đang đến ngày, một chỉ muốn nằm.
Nghe câu trả lời của Nga, Thảo bất giác mở điện thoại ra xem ngày của mình sắp tới chưa, cô chợt hoảng hồn quên mất việc phải uống thuốc thuốc tránh thai sau hôm ấy, lịch của cô thường vào 25 26 hàng tháng, hôm nay đã là 20 rồi, vậy thì hai tuần trước không phải là nguy cơ cao sẽ mang thai chứ,Thảo vội kéo Nga ngồi dậy.