Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 1: Đêm Định Mệnh


Bạn đang đọc Mùi Hương Mê Hoặc – Chương 1: Đêm Định Mệnh


Hôm nay là một ngày đẹp trời, tâm hồn thơ mộng của cô gái 22 tuổi bay bổng như trên mây, vừa ngân nga câu hát vừa chọn quần áo, phải vui thôi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Thảo sau hai tháng chạy ngược xuôi phỏng vấn, cuối cùng cô cũng đậu vào phòng marketing của công ty Cổ Phần Kim Nhất, công ty chuyên sản xuất các loại trang sức cao cấp.

Đáng lẽ ra đây sẽ là một ngày vui đáng ăn mừng nếu cô không gặp phải người đàn ông đấy, người mà cô mong cả đời sẽ không bao giờ gặp lại.
[Quay lại thời gian một tuần trước]
Thảo được Lan, bạn gái của Phúc (Phúc là bạn thân từ nhỏ của Thảo) giới thiệu cho một chàng trai để xem mắt, vì nể tình bạn thân nên Thảo cũng nhận lời cho vui nhưng không ngờ đó lại là cái bẫy mà Lan sắp đặt dành cho cô.

Vì Thảo và Phúc rất hợp tính, đi đâu mọi người cũng nghĩ hai người là một đôi nên Lan luôn xem Thảo như cái gai trong mắt, là kì đà cản mũi trong cuộc tình của hai người, Lan còn cãi nhau với Phúc rất nhiều lần vì cho rằng anh xem trọng Thảo hơn mình, vì vậy acô đã giả vờ xem Thảo như chị em thân thiết, giới thiệu cho Thảo một người đàn ông nhằm làm nhục, để Thảo sẽ phải xấu hổ trước Phúc và mọi người.

Tại Nhà của Lan:
– Alo? Anh Nhã đã đến nơi chưa? chị ấy xinh lắm anh ạ, anh cứ từ từ mà thưởng thức nhé, em sẽ chuyển khoản phần còn lại sau khi xong việc, nhớ gửi ảnh cho em đấy.
Thảo vẫn chưa hay biết gì, cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, bên trên có những bông hoa thạch thảo màu trắng, vừa tôn được vóc dáng thanh mảnh cùng làn da trắng mịn lại không quá phô trương, mái tóc chấm lưng uốn hờ được cặp một nửa lên trên bởi một chiếc kẹp nơ màu trắng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mặc dù Thảo chỉ nhận buổi hẹn này cho lịch sự nhưng cô vẫn nên tôn trọng buổi xem mắt này.
Thảo đọc tin nhắn ghi địa chỉ buổi hẹn mà thầm nghĩ, buổi xem mắt này có khoa trương quá không vậy, địa chỉ được đặt tại một Khách Sạn và Nhà Hàng Nhật Bản, nơi có các phòng riêng dành cho hội họp, cho các cặp đôi hoặc là một vài người muốn có không gian riêng để tận hưởng những phút giây thư giãn một mình.
Phòng 206, Thảo bước vào, cô hơi sượng người vì phòng ăn riêng này đúng là kiểu dành cho tình nhân, có bàn ăn được bày trí nến và rượu vang rất sang trọng, bên trong còn phòng nghỉ và nhà tắm, tuy hơi e ngại nhưng vì tin tưởng Lan nên cô đã mạnh dạn đi vào, người đàn ông đã ngồi sẵn đợi Thảo, thấy cô bước vào, hắn hơi bất ngờ đứng hình mất vài giây, như kiểu lần đầu tiên gặp được người đẹp như vậy.

Anh ta cũng tầm 28-30 tuổi rồi, mặc một bộ vest trông cũng có vẻ lịch lãm, hắn ngồi vắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ cũng đã 7 giờ tối, ánh đèn đường ngoài kia trông thật rực rỡ, đèn trong phòng tỏa ánh vàng lại làm con người ta trở nên thanh tịnh hơn bao giờ hết.
Thảo cất tiếng.
– Anh Nhã phải không ạ? Em Là Thảo bạn của Lan!
– Ừ chào em, em xinh thật đấy không ngờ gặp ngoài còn xinh hơn trong hình!
Nhã luống cuống chào lại, hắn kéo ghế mời Thảo ngồi nhưng đôi mắt không thể rời khỏi bờ vai trắng nõn của cô, thầm nở một nụ cười đắc ý, Nhã nói:
– Em đi có xa không? em uống nước đi rồi chúng ta gọi món nhé!
– Dạ chỗ này cũng hơi xa chỗ em, em đi mất gần 30 phút.


– Thảo lịch sự trả lời sau đó cầm ly nước uống một ngụm, cô không thể ngờ chính ly nước này đã làm cho cuộc đời mình trở nên đầy biến động sau này.
Ly nước đã được bỏ sẵn thuốc kích thích liều cao, tuy chỉ uống một ngụm nhưng người cô cũng đang dần nóng lên, Thảo lại nghĩ do mình đi xa nên có hơi nóng, cô lại uống thêm một ngụm nữa, Nhã ngồi đối diện đã nở một nụ cười đầy gian xảo, lúc này Thảo đã cảm nhận được có gì đó không ổn, đầu có chút đau, chóng mặt, có chút hoa mắt và người trở nên bỏng rát, Nhã thấy Thảo chống tay lên đầu liền bước tới hỏi thăm, bàn tay của hắn khoác lên vai cô.
-Em không sao chứ?
Tuy chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy nhưng cô cũng đã đủ tuổi để nhận biết được rằng trong nước có vấn đề và người đàn ông này đang có ý xấu với mình.

Thảo gồng hết sức để đứng dậy nhưng bàn tay to lớn cứ đè chặt lên vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích nổi, Nhã cúi xuống sát lại gần mặt cô, môi hắn khẽ mơn mởn lên má rồi lên tai khiến cả cơ thể Thảo bị kích thích không ngừng run rẩy, thấy có vẻ thuốc đã ngấm, hắn liền nhấc cô lên bế vào trong phòng ngủ, mặc cho cô cố gắng giãy giụa, hắn ném cô xuống giường và bắt đầu cởi áo vest, Thảo biết giờ nếu càng cố chống đối thì chỉ càng làm hắn nổi thú tính thêm, cô giả vờ ngoan ngoãn nằm im, khi hắn tiến sát lại gần, cô giả vờ thuận theo ý hắn vuốt ve tóc hắn.
– Cô bé ngoan, như vậy thì anh sẽ không làm em đau, nghe nói đây là lần đầu của em phải không?
Nghe hơi chua chát, chắc chắn Thảo không muốn mất đi lần đầu tiên của người con gái một cách nhục nhã như vậy, lúc Nhã cúi xuống hôn lên tai cô, mặc dù cảm giác ấy kì lạ lại kiến cơn nóng ran trong người trở nên dễ chịu nhưng Thảo vẫn còn tỉnh táo để nhân lúc Nhã đang đắm chìm trong dục vọng, không chút đề phòng mà co gối vào đúng hạ bộ của hắn, Nhã bị đánh bất ngờ, hắn đau đến chảy nước mắt nằm co qoắt trên giường, nhận thấy đây là cơ hội tốt Thảo liền chạy vội ra ngoài vừa kịp nhặt lấy túi sách tìm điện thoại gọi cầu cứu, vì thuốc liều khá cao, đã bắt đầu ngấm dần nên những bước đi của Thảo trở nên khó nhọc và nặng nề, mắt thì hoa đến mức không nhìn rõ để mở danh bạ gọi điện, đi được một đoạn thì thấy tên Nhã đang gào lên và đuổi theo, lúc này nghĩ chắc khó thoát được rồi, cô liền thấy một căn phòng riêng gần đó đang mở cửa hờ, cô lao công đang lau dọn bên trong chuẩn bị đi ra ngoài.

Thảo liền chạy vội vào trong phòng và khóa cửa.

Nhã chạy ra ngoài không thấy bóng Thảo đâu, nghĩ cô đã chạy ra ngoài sảnh nên vội truy theo hướng thang máy.

Cô lao công thấy Thảo đi vào nghĩ là khách của phòng này chỉ lịch sự cúi chào rồi đi ra, Thảo từ trong ngó qua ống nhòm ở cửa thấy Nhã đã quay lại, cô giật mình ngồi sụp xuống, hai tay che lên miệng, không dám lên tiếng.
– Alo, Con Thảo nó thoát rồi.

Mẹ kiếp, cô tự lo liệu đi, nếu không chuyển nốt phần còn lại sẽ không xong với tôi đâu nhé, nghe rõ chưa Nguyễn Phương Lan.
Tiếng Nhã quát qua điện thoại vang vọng ngoài hành lang, vậy là đúng như cô nghĩ, cô đã quá thật thà, dễ dàng tin tưởng mọi người, nên mới bị hại cho thê thảm thế này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.