Bạn đang đọc Mũi Đao Liếm Mật FULL – Chương 14
Thứ sáu, Lục Trường Đình nhận điện thoại của Trình Chiêu, bà hỏi hai ngày cuối tuần này có thời gian rảnh không qua nhà ăn bữa cơm.
Hẹn chiều thứ bảy xong, cả buổi sáng hôm ấy hắn nghĩ mãi xem nên mua quà gì đến thăm nhà mới lịch sự và lễ phép.
Hắn không biết sở thích của Trình Chiêu và Thẩm Lệ, cuối cùng đành làm một lựa chọn an toàn – mua chút hoa quả tươi.
Hắn cũng chẳng ăn mặc quá chính thức, sơ mi trắng với áo khoác bò, quần đen thường ngày, đi đôi sneaker trắng.
Chắc các bậc phụ huynh sẽ mến lớp trẻ ăn mặc thế này nhỉ, trông đủ nghiêm chỉnh.
Trông hắn mua hoa quả đến, lúc đón hắn vào nhà, khuôn cười của Trình Chiêu càng dịu dàng: “Mau vào ngồi, đừng câu nệ, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Dù đang ở nhà, Trình Chiêu vẫn trang điểm rất đẹp, mặc bộ sườn xám cắt may vừa vặn, khí chất hơn người.
Trình Chiêu rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, bày biện trong nhà rất phong cách mà vẫn đầy cảm giác ấm áp của sinh hoạt thường ngày.
Nhà kiểu lệch tầng, phòng khách rộng rãi, sáng sủa, cửa sổ sát đất để mở một nửa, thấy được đủ loại chậu hoa và cây lá xanh mượt, sum xuê.
Lục Trường Đình ngồi xuống ghế sofa, tầm mắt lượn theo cầu thang xoắn ốc lên trên.
Thẩm Lệ không ở nhà ư…
Trình Chiêu rửa sạch hoa quả tươi, lấy thêm chút kẹo và quả hạch trong tủ chạn bày lên khay đựng trái cây, bưng ra ngoài.
Lục Trường Đình liếc chocolate trong khay trái cây, từ từ thẳng lưng dậy.
Hắn sắp ăn hết sạch chocolate rồi.
“Cháu uống gì, trà hay nước ngọt?”
Lục Trường Đình nhìn chằm chằm chocolate trong khay trái cây, trả lời lễ phép: “Cháu uống trà ạ.”
“Thế cháu ngồi đợi cô chút nhé.” Trình Chiêu nói, “Cô đi pha trà.”
Lục Trường Đình gật đầu: “Cháu cảm ơn cô ạ.”
Đợi Trình Chiêu đi vào, Lục Trường Đình nhìn quanh phòng khách bốn bề im lặng, thò tay lấy vài viên chocolate.
Hắn vừa lấy vừa đếm, thó sáu viên rồi bỏ vào túi, sau đấy gảy gảy đám kẹo trên khay, nhìn thoáng qua cũng không đến nỗi vơi bớt bao nhiêu.
Thế rồi hắn mới mãn nguyện lấy thêm viên chocolate nữa, bóc giấy gói, bỏ vào miệng.
Trình Chiêu bưng trà ra, ngồi xuống ghế sofa, cũng rót cho mình một chén, chầm chậm nhấp uống.
“Mấy lần trước gặp cháu, cứ nghĩ cháu rất trưởng thành và trầm tính, giờ đổi phong cách, thành ra trông tuổi tác sêm sêm Tiểu Lệ.”
Lục Trường Đình luôn cảm giác Thẩm Lệ nhỏ hơn mình, nghe lời Trình Chiêu nói, chỉ nghĩ bà khen hôm nay mình ăn mặc trẻ trung: “Cũng không nhỏ nữa ạ, tháng trước cháu vừa tròn hai bảy.”
“Thế bằng tuổi Thẩm Lệ này.” Trình Chiêu cười, “Có điều Tiểu Lệ sinh nhật vào cuối năm cơ.”
Giờ đổi thành Lục Trường Đình ngạc nhiên.
Hắn không ngờ Thẩm Lệ bằng tuổi mình, ngây ra một chốc.
Trình Chiêu dẫn câu chuyện đến Thẩm Lệ, như chợt nhớ ra điều gì: “Cô đi gọi thằng bé xuống, mấy đứa thanh niên với nhau, dễ nói chuyện hơn.”
Vốn tưởng Thẩm Lệ không ở nhà, lòng còn thấy hơi hụt hẫng; giờ cả trái tim Lục Trường Đình tràn đầy cảm giác mừng thầm.
Hắn tự hỏi sao chocolate hôm nay ngọt thế nhỉ, chẳng nghĩ nhiều tại sao cảm xúc của mình cứ xuống rồi lại lên như vầy: “Cậu ấy ở nhà ạ?”
“Có chứ.” Trình Chiêu cất lời, “Đang ngủ ấy mà.”
“Sáng sớm năm giờ mới say khướt về nhà, ngủ đến giữa trưa dậy ăn cơm xong làm cu li siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn với cô, về đến nhà là lên tầng ngủ bù luôn.”
Nhắc đến chữ say này, đột nhiên khiến Lục Trường Đình nhớ tới đêm Thẩm Lệ túy lúy ấy.
Hắn hơi mất tự nhiên, nâng chén trà uống một ngụm.
“Hay là cháu gọi nó hộ cô, lên gác rẽ tay phải, phòng thứ hai nhé.” Trình Chiêu tiếp, “Cô đang hầm nồi canh, phải trông lửa.”
Lục Trường Đình cứ thế lên tầng, đẩy cửa phòng Thẩm Lệ.
Phòng Thẩm Lệ rất rộng, trang trí khác hẳn với tưởng tượng của hắn.
Hắn luôn nghĩ ông chủ Thẩm nói cười rôm rả với người sẽ thích những sắc màu rực rỡ, hoặc chăng bày tủ đựng rượu ngầu đét.
Nhưng phòng Thẩm Lệ chỉ chủ đạo màu xám và trắng đơn giản, trông phong cách rất lạnh và tĩnh lặng.
Trong phòng thoang thoảng hương gỗ mộc mạc, mùi vừa ấm áp, vừa thanh sạch.
Ngược lại, tủ đầu giường bày đầy đám mèo con trang trí, biểu cảm rất chi là phong phú, này úp sấp, này nằm bò, cả người chẳng dính tí bụi nào, cỏ vẻ được chủ nhân cưng lắm.
Chàng trai nằm trên giường tự bọc mình thành cái kén, trông như chú nhộng to kềnh, chỉ để cái đầu chòi ra, gối lên gối đầu mềm mại.
Lục Trường Đình khom người xuống, như bị ma xui quỷ khiến, vươn tay ra chọt chọt khuôn mặt Thẩm Lệ.
Đêm say rượu ấy Thẩm Lệ quên sạch sành sanh, để mình hắn canh cánh mãi trong lòng.
Ngẫm lại đúng là bực ghê.
Khuôn mặt chàng trai rất mềm, mà đôi môi kia còn mềm hơn nữa… Lục Trường Đình ngừng ngay đống suy nghĩ kỳ quái trong đầu, đưa tay vỗ vỗ chú tằm cưng – Thẩm Lệ – đang cuộn tròn một cục.
Chú tằm cưng hình như đang mơ giấc đẹp, bị người ta kéo ra, lại thành ông lớn mất hứng nhăn tít cả mày, cọ cọ mặt vào gối đầu hai cái, mới vén rèm mi.
Mở mắt ra thấy Lục Trường Đình, Thẩm Lệ còn tưởng mình đang mơ.
Y lại nhắm mắt, vùi đầu vào trong chăn, mãi sau mới ngó đầu ra lần nữa.
Hệt như lần ngâm bể suối nước nóng bị hắn bắt gặp ấy, phản ứng đầu tiên là trốn tiệt mất, sau đó mới cẩn thận từng tí một, len lén mà nhìn về phía hắn.
Lục Trường Đình hơi buồn cười: “Cô bảo tôi lên gọi cậu dậy đấy.”
Thẩm Lệ nghe chữ nào cũng hiểu, mà hợp thành cả câu, y đơ luôn.
Giọng nói mới tỉnh giấc hơi khàn khàn và lơ mơ: “Sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Lục Trường Đình cong môi, cười: “Cô mời tôi đến nhà ăn cơm.”
Mặt Thẩm Lệ hơi nóng lên, y rụt người xuống, giấu cả nửa khuôn mặt vào chăn, thì thà thì thào: “Sao mẹ tôi chẳng báo gì với tôi nhỉ.”
Mái tóc chàng trai chớm dài, lọn tóc rủ trước trán che khuất đôi mắt quá đỗi sáng ngời kia.
Lục Trường Đình đưa tay vén tóc rủ trên trán y, giọng ấm áp và điềm nhiên: “Nên dậy thôi chứ nhỉ?”
Động tác gần gũi của Lục Trường Đình làm Thẩm Lệ ngơ ngẩn.
Còn hơi căng thẳng nữa.
Y luôn biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng nhẫn nhịn lâu dần rất dễ biến chất: hay có xung động muốn ngả bài thổ lộ không hề lý trí này; đêm khuya, say rượu, tỉnh giấc từ cơn mơ viển vông này… Cơ man là khoảnh khắc thử thách khả năng kiềm chế của y.
Giờ Lục Trường Đình còn đổ thêm dầu vào lửa, ghé gần như thế, làm ra hành động khiến người ta dễ hiểu lầm đến vậy.
Y nhắm chặt mắt, kéo chăn chùm kín cả người, sau đó rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Chưa nghe tiếng bước chân, chắc mẩm Lục Trường Đình vẫn chưa đi, Thẩm Lệ cũng không cử động, yên lòng yên dạ trốn trong cái vỏ ốc sên của mình.
Nhưng y bị bí khí đến mức hơi khó thở à nha.
Qua vài giây tiếp, y nghe Lục Trường Đình hỏi: “Chuyện đêm ấy, cậu thật sự không nhớ gì à?”
Đêm ấy là đêm nào? Cảm giác thiếu không khí làm Thẩm Lệ hơi đơ, y hết trốn nổi, đành xốc chăn lên, giả vờ ngồi dậy một cách tự nhiên, xuống giường, chứ thực tế trong tim cuống phát hoảng: “Gì cơ?”
Lục Trường Đình trông y cùng chân cùng tay đi về hướng tủ quần áo, nhướng mày.
Hắn hơi nghi Thẩm Lệ làm bộ như quên mất, dọa hắn chơi.
Chỉ là cứ hỏi mãi chuyện này hình như cũng chẳng có nghĩa lý gì, ngược lại dễ khiến quan hệ của cả hai thêm phần ngượng ngùng.
Hắn thở dài: “Thôi, không có gì đâu.”
Trong vài phút thay quần áo, Thẩm Lệ từ từ chấn chỉnh lại suy nghĩ.
Nếu phải chọn đêm nào đấy lỡ xảy ra chuyện nhưng y tuyệt nhiên không nhớ rõ, thì có lẽ là đêm sinh nhật Lục Trường Đình, vì y uống say.
Y vẫn nhớ dịp uống say xong quên sạch lần trước bị Giang Trì Phong chế giễu tận mấy ngày liền.
Giang Trì Phong bảo y say lướt khướt, lúc thì muốn mua vé máy bay, lúc thì muốn ngồi cỗ máy thời gian, lẩm bà lẩm bẩm, nói phải đi tìm anh trai nhỏ.
Y nghĩ chắc Giang Trì Phong đùa thôi, nhưng mà… Cái khả năng y nói những lời này cũng khá lớn đấy.
Hay là đêm ấy y cũng ôm Lục Trường Đình xong gọi anh trai nhỏ?
Chỉ cần nghĩ đến đấy, y đã thấy như rơi vào giữa trời băng tuyết, ngay sau đó có người nhóm một mồi lửa lớn, băng hỏa giao triền, khiến trái tim y như bị hành hạ.
“Nếu ý anh là đêm sinh nhật hôm ấy.” Thẩm Lệ xoay người, nhìn thẳng vào mắt Lục Trường Đình, “Xin lỗi nhiều nhé, thực sự tôi không nhớ một tí gì luôn.”
“Tôi cứ uống say là… Quên hết sạch.” Y hạ tầm mắt, trái tim thoắt lạnh thoắt nóng, khó chịu khôn cùng, “Nếu tôi làm chuyện gì xúc phạm đến anh, tôi rất xin lỗi.”
Nghe y cất lời lẽ trịnh trọng và nghiêm túc, xin được tha thứ như thể mình chót làm chuyện tội ác tày trời, Lục Trường Đình nào nỡ trách y: “Không sao hết, tôi chỉ buột miệng hỏi thế thôi.”
“Chắc chắn tôi đã làm gì đấy rồi.” Thẩm Lệ đứng đấy, ủ rũ, tựa người có tội đang chờ tuyên án, “Anh hỏi tôi tận hai lần.”
“Cậu muốn biết mình đã làm gì không?” Lục Trường Đình tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi.
Thẩm Lệ ngước đôi con ngươi nhìn anh.
Đương nhiên là muốn biết rồi.
Khoảng trống ký ức luôn khiến con người ta thấy hoảng sợ và luống cuống.
Chẳng ai muốn quên chuyện mình đã làm cả, nhất là với người mình thích.
Y ngưỡng mộ và yêu thương Lục Trường Đình đến thế, làm sao tha thứ nổi cho bản thân nếu lỡ xúc phạm anh, thậm chí còn quên mất.
Lục Trường Đình dang tay ôm y.
Một bàn tay vỗ về nhè nhẹ lưng y, cất tiếng trấn an: “Cậu ôm tôi, chúc sinh nhật vui vẻ…” Lục Trường Đình bổ sung tiếp, “Ừm, còn bảo là muốn mua siêu nhiều chocolate cho tôi.”
“Mua ấy hả?” Tai Thẩm Lệ hơi ưng ửng, “Tôi nói là muốn mua siêu nhiều chocolate cho anh à?”
“Ừ đấy, cậu tự nói thế mà.” Lục Trường Đình nói dối cực kỳ chững chạc, một cái hôm đổi chút chocolate, hắn không chiếm lời của Thẩm Lệ chứ nhỉ.
Bỗng nhiên, Thẩm Lệ cười tươi.
Lục Trường Đình đang lừa y.
Nhưng chẳng sao hết.
Y tình nguyện tặng anh siêu nhiều chocolate.
“Tôi còn nói gì khác không?” Thẩm Lệ hỏi.
“Muốn tặng tôi cả trà chanh mật ong nữa.” Lục Trường Đình nói xong, thầm suy xét lại hành vi của bản thân: Hình như mình tham quá rồi đúng không?
Thẩm Lệ nghiêng đầu, tựa nhẹ lên vai Lục Trường Đình.
Lục Trường Đình ôm y trước, vậy để y tham lam chút luyến lưu này một chốc nhé.
“Được.” Y nghe mình nói, “Tôi nhớ kỹ rồi.”
“Lần này sẽ không quên đâu.”
Hết chương 14.
Lời tác giả
Ai đấy ấy hả, trông thì hào sảng rộng rãi.
Sau lưng lại là thằng nhóc to xác đáng yêu đi trộm kẹo, lừa kẹo, lừa trà chanh mật ong của người ta.