Đọc truyện Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù – Chương 7
Vừa vào cửa, Lý Bích người đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt anh: “Anh lên trước đi, em vừa mới tập thể dục, phải tắm đã.”
Xưng hô từ ‘Thầy’ biến thành anh, Phương Mộc cảm thấy gần đây mình có hơi dễ dãi.
Anh gật đầu nói: “Đừng để anh đợi lâu.”
Thân thể Lý Bích hơi cứng lại: “Ừ.”
Phương Mộ cũng hiểu lời này hơi kỳ kỳ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dạy được mấy tuần, trong lòng anh Lý Bích chỉ là một đứa trẻ, nhưng gần đây anh cóchút cảm xúc, mơ hồ hiểu ra vấn đề học tập của Lý Bích.
Lý Bích đang tìm kiếm lý tưởng bản thân, giai đoạn thành lập thế giới quan.Thời kỳ này cực kỳ mẫn cảm, không cẩn thận làm gì sai sẽ có ảnh hưởng cựclớn.
Anh hơn Lý Bích năm tuổi, trong loại tuổi trẻ này, năm tuổi là một sự khác biệt không nhỏ.
Cũng không lâu lắm, Lý Bích lau đầu từ dưới lầu đi lên, đặt hai ly nước xuống bàn.
Hắn lắc lắc cổ: “Cổ của em bị trẹo rồi.”
Phương Mộc thuận miệng hỏi: “Trẹo thế nào?”
“Vừa nãy ở phòng tập ba giờ, kéo không cẩn thận. Bây giờ em có thể dùng vậtnặng 100kg để luyện chân.”
“Thật không? Giỏi vậy.” Phương Mộc không đến phòng tập thể thao, hoàntoàn không hiểu 100kg là cường độ như thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Người bình thường làm không được thì phải.”
“Anh có tập thể hình không?”
“Không có.”
“Tan học có muốn đi với em không?” Lý Bích hỏi: “Trong khu của em có mộtcái, có thể dẫn 1 người theo.”
“Thứ ba đi. Buổi tối anh bận.” Phương Mộc lấy bài tập và sổ ghi chép ra, nhìn Lý Bích đang uống nước: “Tuần này có đề nào không biết làm không?”
Lý Bích lấy vở bài tập ra: “Có một câu. Em giải câu này rất lâu nhưng không làm đượ.”
“Giáo viên không giảng sao?”
“Không.” Lý Bích chỉ cúi đầu nhìn đề.
Phương Mộc không lên tiếng. Mẹ Lý Bích từng nhắc khéo anh nghe, giáo viên số học và Lý Bích từng có xích mích, điểm số lần kiểm tra đầu tiên của Lý Bích đội sổ, giáo viên nói trước mặt tất cả học sinh: “Lý Bích, em không muốn học thì về nhà đi, một bài kiểm tra nhỏ như thế chỉ có tám điểm, tôi không dạy học sinh kém như em.”
Cho nên nói không hẳn là giáo viên không giảng, là hắn hoàn toàn không nghe.
Phương Mộc nhìn đề nói: “Kỳ thực anh cảm thấy em có thể làm. Em muốn anh nói đáp án?”
Lý Bích cười cười: “Cho em gợi ý.”
“Đề này cần hai đường bổ trợ, em đã vẽ được đường thứ nhất rồi.”
Lý Bích cau mày, cắn bút chì nửa ngày: “Ở đây?”
Phương Mộc nhướng mày.
“Ở đây?”
Phương Mộc nhếch môi.
“Đừng nói với em, đừng nói với em! Để em suy nghĩ đã!”
“…..”
Lý Bích vất vả suy nghĩ nửa ngày, thực sự đau khổ khôn cùng, nhưng không chịu mở miệng, là một đứa nhỏ kiêu ngạo không chịu cúi đầu.
Phương Mộc nhìn hắn. Mặc dù tuổi còn nhỏ mà đã có lòng tự trọng cao như vậy, chỉ sợ lúc đó bị tổn thương không ít đi.
“Ở đây.” Lý Bích vẽ một đường.
Phương Mộc nhìn thoáng qua, không nói đúng, cũng không nói sai.
“Rốt cuộc là làm như thế nào?” Lý Bích ảo não cúi đầu.
Phương Mộc nói: “Lúc nãy em vẽ đúng, lại tự mình xóa.”
Lý Bích vươn người vặn cổ một cái: “Nếu như em giải được đề này, anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ viết sự tích của em thành sách.”
Lý Bích cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Anh gạt em, nói bậy.”