Đọc truyện Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ – Chương 69: On trai nhà làm phim (7)
Edit: Aya Shinta
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin hả?” Chu Thuyên không nhịn được nữa, lên giọng rít gào.
Phương Cửu rụt cô một cái, cứ theo cái đà này, có lẽ tiền lương cô cũng chẳng lấy được.
Hít một hơi thật sâu, Chu Thuyên quay người nhìn ra ngoài đường, mất một lúc lâu mới có thể áp chế lửa giận trong người mình, “Lục Đình, tôi hi vọng cậu có thể chín chắn một chút! Cậu nói không muốn chụp hình tạp chí, được, tạp chí tuần san đứng đầu trong nước đều bị tôi từ chối. Cậu nói không muốn làm người đại diện, nhãn hiệu xa xỉ tầm quốc tế mời thì tôi cũng từ chối họ. Cậu nói cậu không muốn tham gia gameshow, được, người ta ra giá trăm triệu tôi cũng từ chối nốt!
Nhưng cậu cũng phải biết rõ thân phận của mình, những văn nghệ sĩ lão thành ra ngoài mua đồ ăn đều sẽ có người đưa tin. Cậu không chỉ là một diễn viên, cậu cũng là một người của công chúng, cậu có biết cậu tùy hứng như vậy thì sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức cho công ty hay không?”
Đây là lần đầu Phương Cửu nghe được mấy loại chuyện kiểu này. Nếu cô là quản lý của Lục Đình, gặp phải nghệ sĩ như vậy thì khéo mức trụy tim vì tức.
Thứ mà người khác cầu mà không được, anh lại không cần? Có thể mường tượng ra rằng Chu ca đã bực bội tới mức nội thương luôn rồi.
“Vậy tôi lui khỏi giới diễn viên.”
Phương Cửu: “…”
Chu Thuyên lại hít một hơi thật sâu. Già đầu thế này rồi, lần đầu anh có cái loại xúc động muốn khóc.
Phất tay, “Bỏ đi bỏ đi, cậu đi đóng phim cho tốt vào, mấy chuyện khác giao cho tôi xử lý. Còn có một tuần là cậu đóng máy, chỉ cần cậu không gây thêm phiền toái cho tôi thì tôi đã đội ơn trời đất rồi!”
Nghe giọng điệu bất đắc dĩ kia, Phương Cửu sâu sắc cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng Chu ca.
Lục Đình không nói gì, chỉ tựa trên ghế chợp mắt.
“Phải rồi, tôi nhận được một lời mời. Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, do hai người hợp tác sản xuất. Đạo diễn lại là Vệ Khải đã từng giành giải Kim Hùng, đạo diễn lớn quốc tế đấy! Hiện giờ trên quốc tế, người chỉ tập trung một lĩnh vực như cậu không còn tồn tại nữa, hơn nữa nghe nói vốn đầu tư của bộ điện ảnh này là hơn một tỉ, mấy người khác đều tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, cũng không biết là tại sao lại đột nhiên liên hệ với cậu? Với lại không cần thử casting?” Chu Thuyên vô cùng hiếu kỳ.
Phương Cửu mới nghe mà đã cảm thấy thật to lớn.
“Không đóng.”
Chu Thuyên: “…”
“Lục Đình, chuyện này không cần thương lượng!” Giọng điệu của Chu Thuyên đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhìn cảnh sắc không ngừng lướt qua ngoài khung cửa, Lục Đình vẫn lạnh nhạt, “Tôi không đóng phim phông xanh.”
Bởi vì chắc chắn sẽ có rất nhiều hiệu ứng đặc biệt trong phim khoa học viễn tưởng, lúc đó các diễn viên đều cần diễn trước phông xanh, như vậy thì vô cùng thử thách trí tưởng tượng của diễn viên, nhưng mà cũng có vài người không thích cách thức quay phim như vậy.có điều Phương Cửu biết rằng chí ít, Lục Đình cũng có đóng một bộ phim võ hiệp đúng chứ? Trong phim cũng có rất nhiều hiệu ứng đặc biệt.
“Phim [ Thanh Kiếm ] cậu đóng hồi trước cũng cần phông xanh mà, cậu còn dựa bào bộ phim đó để giành được giải nam chính xuất sắc nhất đầu tiên, giờ cậu còn nói với tôi là không thích phông xanh?” Chu Thuyên tức tới nỗi mặt mày tái xanh, “Tôi mặc kệ, dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng phải đóng!”
“Tùy anh.” Lục Đình phớt lờ đi, nhắm mắt lại, thoạt nhìn chẳng quan tâm gì sất.
Chu Thuyên như đang đánh một gậy lên bông gòn, tức tới nỗi không muốn nói nữa.
Đến khi về tới khách sạn, Phương Cửu liền cầm thuốc về phòng mình nhưng vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô ngồi trên giường vừa mở ra nhìn thì thấy, vậy mà lại là Tề Đồng!
Tề Đồng: Tôi có thấy được tin tức.
Phương Cửu: À, là Lục Đình bị sốt, thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy phóng viên này thích viết linh tinh thôi.
Phương Cửu không ngờ rằng Tề Đồng lại chủ động liên lạc với mình!
Tề Đồng: Chuyện tôi nói với em, em cân nhắc thế nào rồi?
Phương Cửu: Chuyện gì vậy?
Tề Đồng: Em không thấy tin nhắn tôi gửi cho em trước đó sao?
Chợt, Tề Đồng gửi một tấm ảnh chụp màn hình qua, thời gian gửi tin nhắn trên đó là lúc cô đang truyền dịch. Có điều vào lúc ấy di động đang ở trong tay Lục Đình, mà sao trong điện thoại cô lại không có trong lịch sử trò chuyện?
Phương Cửu: À, có lẽ là em không nhận được, di động hay bị thế, mà anh nói để em đi đóng phim???
Tề Đồng: Ừ, phía bên tôi có bộ phim, một vai rất thích hợp với em, em có hứng thú phát triển đến giới giải trí không?
Không biết sao Tề Đồng lại đột ngột tìm cô mời đóng phim, đối với người khác mà nói thì việc này vô cùng mê hoặc, dẫu sao thì minh tinh thật vẻ vang xinh đẹp mà. Có điều Phương Cửu lại không thích, chỉ cần thấy tình cảnh vào ngày hôm nay thì cô đã phát sợ cảm giác bị người ta truy hỏi rồi.
Phương Cửu: Không được đâu, em không có thiên phú, hơn nữa em cảm thấy bản thân không thích hợp với nghề này.
Tề Đồng: Em suy nghĩ kỹ thêm đi, tôi cảm thấy bề ngoài của em không thua kém mấy nữ nghệ sĩ đâu.
Đọc tin nhắn của anh, Phương Cửu tự nhiên cảm thấy hơi ngại. Lần đầu được thần tượng khích lệ, nghĩa là bề ngoài của cô cũng tốt mà đúng không?
Phương Cửu: Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ rõ ràng [ đáng yêu ]
Tề Đồng: [ đáng yêu ]
Không ngờ anh lại dễ gần như vậy, Phương Cửu lại gửi thêm vài icon dễ thương qua.
Mà lúc này, chuông cửa chợt vang lên, Phương Cửu chỉ đành cầm di động qua mở cửa.
Vừa mở cửa thì thấy Chu Thuyên đang đứng bên ngoài, nét mặt nghiêm túc của anh dọa Phương Cửu sợ tới mức cô lóng ngóng nghiêng người để anh đi vào.
Tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, Chu Thuyên ngẩng đầu nhìn cô, “Hôm nay chắc cô cũng bị giới truyền thông chụp lại, chi cần sau này chỉ cần cô cùng Lục Đình chụm lại nói với nhau một câu thì cũng sẽ bị người ta đưa tin lên, cô hiểu ý của tôi không?”
Phương Cửu, “… Hiểu ạ.”
Không cần phải nhắc, Phương Cửu đã sớm dự liệu được cái ngày đó rồi.
“Ừm, tôi vẫn tổng kết tiền lương đưa cho cô, lát nữa đúng lúc phải về công ty một chuyến, cô có muốn đi cùng làm thủ tục nghỉ việc luôn không?” Chu Thuyên nói, lại nhìn trên nhìn dưới cô một tẹo, “Hết sốt chưa?”
Phương Cửu gật đầu, “Đỡ hơn chút rồi, vậy được, anh chờ em mấy phút, em thu dọn một chút liền đi theo anh.”
Nói xong, cô lại vội vàng vào toilet gom mấy thứ đồ sửa sửa mặt linh tinh này nọ. Chu Thuyên an vị trên sô pha nhìn cô dọn đồ. Chẳng biết thế nào chứ trước đây không có phát hiện, hiện giờ anh lại thấy cô Tiểu Phương này cũng rất đẹp, hơn nữa còn chưa phẫu thuật thẩm mỹ.
“Tiểu Phương này, cô có hứng thú phát triển trong giới giải trí không?”
Phương Cửu đang gấp quần áo thì khựng lại, cô cả vội lắc đầu một cái, “Em không có khả năng diễn xuất, không được đâu ạ!”
Thấy cô luôn từ chối thì Chu Thuyên có chút không vui. Mấy người này điên hết rồi sao, trong tay anh có nhiều tài nguyên tốt như vậy, người khác cầu còn không có mà vẫn có người từ chối?!
“Diễn xuất không phải là yếu tố quan trọng nhất, không phải cô có học tiếng Pháp sao? Lúc đó tôi có thể biến cô trở thành một nữ thần với trình độ học vấn cao, tham gia mấy cái gameshow, đóng mấy bộ phim thần tượng, chắc chắn độ nổi tiếng của cô sẽ lên cao.” Chu Thuyên quen tay nhanh miệng mà nói.
Phương Cửu không biết nên nói gì đây, hôm nay sao thế nhỉ, ai cũng tới hỏi cô là có muốn vào giới giải trí không.
“Cảm ơn anh Chu, vẫn là không được đâu, em không thích cái cảm giác bị ánh đèn flash bao phủ.” Nói xong, cô đeo balo lên, xách túi nhìn về phía anh, “Em dọn đồ xong rồi.”
Không ngờ là vẫn có người không thích cảm giác được chú ý, Chu Thuyên cũng không ép buộc nữa, không nhiều lời, dẫn cô ra ngoài.
Phương Cửu không biết có nên tạm biệt Lục Đình hay không vì dẫu sao cô cũng chưa lấy được ảnh kèm chữ ký. Chỉ là nếu Chu Thuyên đã đến tìm cô rồi, vậy thì chắc rằng anh ấy cũng đã đề cập chuyện này với Lục Đình.
Thở dài, cô vẫn lên xe tới công ty.
Làm thủ tục nghỉ việc xong xuôi thì cũng tới năm giờ chiều, Phương Cửu còn thấy hơi nhức đầu nên tìm một khách sạn gần đó để nghỉ lại, chuẩn bị ngày mai ngồi xe về nhà ba mẹ.
Uống chút thuốc rồi lên giường ngủ, mà mơ màng chưa được bao lâu thì cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vốn không muốn nghe nhưng khi thấy người gọi là Lục Đình, cô vẫn theo bản năng mà nhận điện thoại.
“A lô?”
“Em ở đâu! Bị sốt còn ra ngoài chạy lung tung, em muốn tôi tới hầu hạ em phải không?”
Một loạt câu nghi vấn khiến Phương Cửu có chút không bình tĩnh nổi, cô chống người ngồi dậy, vò đầu mơ hồ trả lời: “Anh Chu không nói cho anh biết sao? Em bị khai trừ rồi, thủ tục xin nghỉ việc cũng làm xong.”
Dứt lời, bên kia ngừng lại một lúc. Ngay khi Phương Cửu tính nói gì nữa thì Lục Đình lại lên tiếng, “Em ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp ẩn chứa tức giận, Phương Cửu không biết anh đang tức cái gì nên chỉ đành thực thà đáp lại: “Em ở khác sạn Kim Bích Huy Hoàng trên con phố gần công ty, sao thế?”
Ban đầu Lục Đình muốn mắng người, anh muốn tính đi xem cô gái này đã hết sốt chưa, nào biết mới gõ cửa một cái, trong đó lại là trợ lý mới mà Chu Thuyên tìm được!
Nhưng vừa nghĩ tới việc cô còn sốt, anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc trầm giọng nói với đầu bên kia, “Gửi số phòng qua cho tôi!”
Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt khiến Phương Cửu chẳng hiểu mô tê gì hết. Lẽ nào lương tâm của Lục Đình trỗi dậy, quyết định đưa cô một tấm ảnh có kèm chữ ký?
Càng nghĩ lại càng thấy không thể nào nhưng cô vẫn gửi số phòng qua cho anh, sau đó nằm trên giường ngủ tiếp.
Không biết ngủ được bao lâu, Phương Cửu lại bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cô vò đầu đi tới cạnh cửa, qua mắt mèo thì thấy một người đàn ông đội nón đen, chỉ có cái nón đen này thật quen mắt. Cảm thấy có thể là Lục Đình đến nên Phương Cửu mới chậm rãi mở cửa ra.
“Sao anh lại…”
Lục Đình trực tiếp xông vào rồi dùng sức đóng sập cửa lại. Anh vừa tới ghế sô pha ngồi xuống, vừa tháo nón, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh ra ngoài thế này, nếu bị người ta phát hiện thì sao đây?” Cô hơi câu nệ đi tới ngồi xuống, vì tránh hiềm nghi mà còn cố ý ngồi cách anh rất xa.
Trong phòng còn mở máy lạnh phà phà. Thấy thế, Lục Đình lạnh lùng liếc cô, nhàn nhạt nói, “Em ngại chưa tiêm đủ hay sao?”
Đột nhiên phát hiện hôm nay anh thật là quái lạ, nhưng vừa nghĩ tới việc mình không còn là trợ lý của anh nữa nên Phương Cửu lấy hết dũng khí, tựa trên ghế sô pha hừ lạnh một tiếng, “Em thế nào là việc của em, không cần anh quan tâm!”
Cô chưa hề biết rằng phản bác người khác lại sung sướng thế này!
Trầm mặt xuống, Lục Đình lại một lần nữa lạnh lùng nhìn Phương Cửu. Cô bị anh nhìn tới mức muốn tê dại nhưng vẫn gân cổ nói tiếp, “Còn có việc không? Em buồn ngủ.”
Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn hoàn mỹ mang theo sắc hồng hào. Cũng không biết là cô hạ sốt chưa, Lục Đình đột ngột nghiêng người qua, đưa tay thăm dò trán cô một hồi.
Phương Cửu: “…”
Kéo tay anh, cô giả vờ không thích lườm anh một cái, “Đừng có táy máy tay chân, em không còn là trợ lý của anh đâu!”
Điều hòa chạy vù vù trong phòng, dưới ánh đèn mập mờ, Lục Đình rũ mắt, kéo tay nhỏ trắng ngần của cô lại, thấp giọng, “Tôi cũng không muốn em làm trợ lý của tôi.”