Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 23: Con trai ảnh đế (1)


Đọc truyện Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ – Chương 23: Con trai ảnh đế (1)

Edit: Aya Shinta

Lưu tỷ chỉ lo đứa nhỏ này lại phát nhôn thêm cái gì gây sốc nữa, vội vã kéo cô về phía sau, sau đó nói với Cố Tích: “Tôi dẫn cô ấy đi thay quần áo.”

Cố Tích không nói gì, đỡ cái trán nhìn về phía máy theo dõi, đến khi nhìn thấy cô gái bộ dạng cứng nhắc không sinh động, không nhịn được đập cuốn tập lên bàn, “Cắt!”

Mọi người đều biết Cố đạo diễn lại nổi giận, từng người từng người chỉ có thể thầm thắp nến cho Chu Tuyền.

Sau khi thay đổi trang phục, Phương Cửu an vị ở trong phòng hóa trang tùy ý cho chuyên gia trang điểm hóa trang cho cô, mà Lưu tỷ thì lại khoanh tay từ ngoài cửa đi vào, không biết nghĩ đến cái gì, ý cười treo bên khóe miệng không lấy xuống được.

“Lưu tỷ, chị cười gì vậy?” Phương Cửu không thể động đậy, chỉ đành cố liếc qua chỗ cô ấy.

Người sau ngồi xuống một cái ghế, sau đó trưng ra cái vẻ mặt vi diệu mở một chai nước suối, nhưng không có nói gì.

Chuyên gia trang điểm kia thấy vậy không nhịn được lặng lẽ nói: “Cố đạo diễn của chúng ta, cô đừng có nhìn anh ta cao cao soái soái, anh ta lúc quay phim thì lục thân không nhận. Chu tuyền kia, bởi vì hôm nay cô ta đã NG* vài lần rồi, khẳng định trong bụng Cố đạo diễn đều là hỏa, lát nữa Phương tỉ phải cẩn thận cố gắng một chút.”

*NG (No good): là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.

Đối với người lớn tuổi còn hơn cả mình mà lại gọi mình một tiếng “tỉ”, Phương Cửu cũng khá khó chịu. Nhưng cái giới giải trí vốn không phải để xem tuổi, chỉ là vừa nghĩ tới vừa bộ dạng Cố Tích mắng người, Phương Cửu chỉ cảm giác trong lòng mình tự nhiên có chút chột dạ.

“Tiểu Mã nói rất đúng, sau này cô không hiểu gì thì cứ hỏi, không nên cảm thấy bất tiện, Cố Tích không phải giống như nhưng đạo diễn kia, đối với diễn xuất đã tốt con yêu cầu phải tốt hơn, chỉ cần cô diễn đúng chỗ anh ta sẽ không mắng cô đâu.” Lưu tỷ đặt bình nước xuống, nghiêm túc nói.

Phương Cửu ừ một tiếng, sau đó cầm kịch bản lên xem, chu tuyền còn là một đại nhiệt Tiểu Hoa đều bị như vậy mắng, cô – một tiểu hoa đán mới xuất đạo, hậu quả có thể tưởng tượng được…

Hóa trang xong, khuôn mặt thoáng nét ngây ngô của Phương Cửu nhất thời trở nên phong tình vạn chủng, điểm hồng giữa vầng trán trắng trẻo lại tăng thêm một phần xinh đẹp, chuyên gia trang điểm nhìn xong cũng không nhịn được khen cô xinh đẹp.

Bởi vì sợ bị mắng, Phương Cửu chăm chú nghiên cứu kịch bản, tuy rằng nguyên chủ đã nghiên cứu kỹ, nhưng cô cảm thấy mình phải thuộc càng thêm thuộc hơn nữa.

Trước khi quay cô cũng nhìn thấy diễn viên sẽ cugf diễn với cô cảnh này, cũng chính là Triệu Thích đóng vai hôn quân. Triệu Thích có thể nói là bây giờ đầy nhiệt khí, có điều trước kia anh ta đi theo con đường trên màn ảnh nhỏ, nhưng bây giờ muốn nhận được danh hiệu ảnh đế-hậu toàn đi từ màn hình rộng, nghe nói anh ta vì muốn vào bộ này mà con chấp nhận giảm cát-xê. Nhưng anh ta chỉ là nam số 2, nam chính là một ảnh đế hơn anh ta một tuổi.

Lúc Phương Cửu đi ra ngoài thì thấy Cố Tích đang chỉ đạo cho Triệu Thích, cô lập tức khoác áo khoác chạy tới.

Nhìn thấy cô lại đây, Cố Tích miễn cưỡng liếc cô, thấy cô hóa trang xong xác thực có thần thái của nữ số 2, lúc này mới cầm kịch bản nói với cô: “Tôi sẽ nói cho cô về tiết tấu, lúc diễn liền đi chúc rượu, cô…”

Nói đến đây, Cố Tích có chút không nói ra được, sau đó nữ số 2 sẽ đi câu dẫn hoàng thượng, nhưng anh thực sự không biết làm sao để mở miệng với cô bé này.

“Tôi rõ rồi!” Phương Cửu thật lòng gật đầu.

Triệu thích đứng một bên liếc nhìn tiểu cô nương này, cảm thấy có chút buồn cười, xem ra cảnh này phải diễn cả buổi sáng rồi.


Cố Tích không có nói gì nữa, sắc mặt chỉ là khá vi diệu phất tay để bọn họ vào chỗ.

Phương Cửu cởi áo khoác cho trợ lý, vũ y mỏng rực làm dáng người uyển chuyển của cô thoắt ẩn thoắt hiện, Triệu thích ăn mặc một thân hoàng bào ngồi dựa vào long ỷ, ánh mắt híp lại, say mê nhìn chằm chằm vũ cơ phía dưới, hiển nhiên đã nhập tâm vào vai diễn rồi.

Cố Tích đã quyết định, nếu như tiểu nha đầu kia diễn không được thì trả ngay cho mẹ mình, một cô bé tiến vào cái giới này làm gì!

“Tất cả chuẩn bị…” Cố Tích nhìn chằm chằm máy theo dõi, “Diễn!”

Máy tạo gió thôi lên, vũ y của Phương Cửu lập tức phất phơ, vũ cơ xung quanh đã bắt đầu nhảy. Cô đeo khăn che mặt, bước chân nhẹ nhàng, thắt lưng mềm mại hơi uốn một cái, một đôi câu người đến phong tình vạn chủng, vũ cơ xung quanh xoay tròn, thế rồi vũ y đỏ rực liền hạ xuống.

Bên trong điện còn có các vai đại thần đang nói chuyện, lúc này mỗi một người đều phối hợp với nội dung vở kịch, ánh mắt kinh diễm nhìn Phương Cửu, ngay cả hoàng đế ngồi phía trên cũng nhìn chằm chằm không nháy mắt nữ tử dưới kia.

Ở trong trường, Phương Cửu đã từng học vũ đạo, vũ đạo của bộ phim này cũng đã tập qua rất nhiều lần, lúc này cũng coi như là quen tay, chỉ cần cơi cảnh diễn này giống như mọt cái nhiệm vụ thì sẽ không căng thẳng nữa.

Mãi đến khi nhạc tấu lên xong xuôi, lúc này bàn chân trần của Phương Cửu nhẹ bước lên điện, sau đó bưng một chén rượu quỳ xuống đất, cúi đầu kính cẩn nói: “Nô tỳ kính hoàng thượng một chén ~ “

Âm cuối còn ngân nga như vậy khiến người ta có chút ngứa ngáy, Triệu Thích thần sắc say mê nhận lấy chén rượu trong tay cô, dựa theo kịch bản lại háo sắc sờ soạng mu bàn tay trắng noãn của Phương Cửu.

“Hoàng thượng ~” Phương Cửu hơi nghiêng người muốn đi, tay Triệu Thích vồ một cái, nhưng chỉ lấy được khăn che của cô xuống, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc liền lộ rõ mồn một trong mắt mọi người làm họ hít một ngụm khí lạnh.

Không thể không nói, Phương Cửu sau khi hóa trang tuyệt đối phù hợp với hình tượng yêu cơ này. Những nhân viên khác đều khó mà tin nổi nhìn tình cảnh này, hình như cũng không nghĩ tới một tân nhân lại có diễn xuất sinh động như vậy, hơn nữa gặp phải tình cảnh như vậy mà không hề luống cuống.

Cố Tích nhìn chằm chằm máy theo dõi, tâm tình anh cũng phức tạp. Diễn xuất của Phương Cửu không tính là tốt nhất, nhưng đối với một tân nhân mà nói đã là rất tốt, không nghĩ tới bé gái sún răng năm nào đã lớn rồi…

“Mỹ nhân… Đừng đi a!” Triệu Thích đóng vai hôn quân lập tức lảo đảo đuổi theo, Phương Cửu quay đầu cười mê hoặc với anh ta, sau đó lại đi chạy đi nơi khác.

Cô chạy không nhanh, Triệu Thích rất nhanh bắt được cô, còn gắt gao ôm cô vào lồng ngực, “Cuối cùng trẫm cũng coi như bắt được nàng rồi!”

“Hoàng thượng ~” Phương Cửu đỏ mặt, xấu hổ lại e lệ cúi đầu.

“Cắt!”

Trong giây lát, Phương Cửu đẩy Triệu Thích ra, trợ lý lập tức phủ thêm áo khoác cho cô, sau đó chạy về phía Cố Tích.

Triệu Thích: “…” Mình bị người ta ghét bỏ vậy sao?

“Cố… đạo diễn, tôi có chỗ nào xử lý không tốt hay không?” Phương Cửu đứng sau ghế ngồi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm máy theo dõi đang chiếu lại cảnh quay vừa rồi.


Cố Tích không nói gì, tâm trạng của anh vẫn rất phức tạp, anh cảm thấy buổi tối này mình cần phải đàm luận nhân sinh với Phương Cửu.

Một cô gái nhỏ lại tiến vào cái giới giải trí này, còn học người ôm ôm ấp ấp, quả thực mẹ mình đang đẩy người ta vào hố lửa!

“Không có, cô diễn rất tốt.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt.

Vẻ mặt những nhân viên khác vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Phương Cửu, phải biết rằng đây là lần đầu Cố đạo diễn khen người khác!

Phương Cửu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến cái gì, cô không nhịn được chuyển ghế ngồi ở bên cạnh anh, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

Cố Tích nhìn cô, cô không giống với vẻ xinh đẹp mê hoặc vừa nãy. Bây giờ tuy cô được hóa trang vô cùng tinh xảo, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng ngời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ e lệ, hình như là không biết làm sao để mở miệng.

“Nói đi.” Ngữ khí anh vẫn lạnh nhạt.

Phương Cửu do dự rất lâu, lúc này mới ấp úng nhìn anh nói: “Tôi… Cảnh quay dưới bể tắm, tôi có thể tìm thế thân hay không?”

Cảnh quay trong bể tắm có lộ lưng, Phương Cửu không muốn như vậy. Tuy rằng đối với diễn viên, chuyện này hết sức bình thường…Nhưng… Không chuyên nghiệp thì cứ coi như không chuyên nghiệp đi!

Dứt lời, phó đạo diễn đang nhìn chằm chằm một bên cũng không nhịn được mà nhìn cô nhiều thêm nhiều một chút, hình như đã lường trước được cái cảnh Cố đạo diễn mở miệng mắng người.

Cố Tích trầm mặc vài giây, mới lạnh nhạt nói: “Có thể.”

Hơn nữa cũng không cần lộ lưng, phân cảnh ám muội có Chu Tuyền kia lo một hồi là được rồi.

Không biết anh đang suy nghĩ gì thế nhưng Phương Cửu nghe được có thể tìm thế thân thì lập tức cầm kịch xem phân cảnh khác.

Vẻ mặt phó đạo diễn vô cùng mơ hồ mà nhìn tình cảnh này, có người nào lại không biết Cố đạo diễn ghét nhất loại diễn viên chuyên đi tìm diễn viên đóng thế đâu?

Hai phân cảnh sau cũng không có gì khó khăn, cơ bản Phương Cửu chỉ cần một lần là qua được. Có điều ngày mai cô còn có một cảnh múa trên yến hội, tối về còn phải luyện tập thêm một chút.

Công việc xong xuôi thì đã tới sáu giờ. Cố Tích tuy ác miệng, chế độ làm việc và nghỉ ngơi không hề bạc đãi nghệ sĩ, chỉ cần không phải bắt buộc quay vào ban đêm thì công việc sẽ không kéo lê thê tới bữa ăn khuya, vì thế người khác vẫn rất khâm phục anh ở điểm này.

Thay quần áo xong, trợ lý Tiểu Kỳ liền hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm, Phương Cửu vẫn muốn trở về luyện múa, cảm có hộp cơm tiện lợi là được rồi.

Vừa ra khỏi phòng hóa trang, cô liền nhìn thấy Triệu Thích tựa ở cửa nói chuyện cùng trợ lý. Nhìn thấy cô đi ra, anh ta bỗng nhiên tiến lên nói rằng: “Sau này chúng ta con rất nhiều cảnh quay chung, cô có muốn ra ngoài ăn cơm làm quen một chút?”


Triệu Thích chính là loại người chân thành, thân hình cường tráng cao mét tám lăm phối hợp với gương mặt sắc cạnh đặc biệt có phong vị, ít nhất đã khiến cho cô nàng trợ lý Tiểu Kỳ thần hồn điên đảo.

“Lần sau đi? Ngày mai tôi có một phân cảnh quan trong, lát nữa còn phải về luyện múa.” Phương Cửu liếc nhìn sắc trời tối mịt, cảm thấy bên ngoài chắc chắn có rất nhiều paparazzi xuất quỷ nhập thần, đối với việc tạo scandal thì cô không hề có hứng thú gì.

Thấy cô phải đi, Triệu Thích kéo cánh tay cô lại, nghiêm túc nói: “Vậy ngày mai?”

Trợ lý của Triệu Thích vẫn im lặng tại chỗ không lên tiếng. Anh ta không nghĩ tới, cái người chưa bao giờ làm trò ám muội cùng với nữ diễn viên bây giờ lại hẹn người ta ăn cơm?

Không biết cái kỹ năng này lén lút từ nơi nào học ra.

Phương Cửu nhíu nhíu mày, liếc nhìn cánh tay đang bị người khác tóm lấy, tức khắc người kia buông tay ra, có chút bất tiện cười cười.

“Ngày mai không biết có thời gian hay không, nếu không có thời gian thì để sau?” Phương Cửu không muốn đắc tội người khác, nhưng cũng không muốn quá thân cận với người khác. Tuy Triệu Thích rất tuấn tú, nhưng thế giới giải trí lại không bao giờ thiếu những anh chàng đẹp trai.

Không nghĩ tới lần đầu hẹn người khác lại bị cự tuyệt, Triệu Thích có chút thất bại, không khỏi hoài nghi mình có phải đã già? Vì thế không được nhưng cô gái trẻ yêu thích?

“Hai người đang làm gì!” Cố Tích đang cầm ly trà vừa vặn đi ngang qua thấy cảnh này thì không khỏi dừng bước lại, lạnh lùng nói với hai người: “Hiện tại vẫn chưa tới lúc tuyên truyền!”

Thực sự là thói đời càng ngày càng đổi thay!

Phương Cửu: “…”

Không dám ở lại nữa, Phương Cửu lập tức đội mũ lên, mang khẩu trang, cúi đầu chuồn ra khỏi phim trường.

Bởi vì đội hình đoàn phim hùng hậu, những paparazi kia ngày ngày đều muốn đào được chuyện để viết, dù cho chỉ là tin vặt trong phim trường thôi cũng đủ cho họ viết được cái bản thảo dài dằng dặc. Nên trên đường từ trường quay về đến khách sạn, Phương Cửu không biết đã gặp bao nhiêu paparazi theo dõi cô, có điều cuối cùng đều bị ngăn ở ngoài cửa khách sạn. Những người kia chụp một lúc thì còn được nhưng cũng không thể thật sự ngồi xổm ở cửa canh giữ như vậy, trừ phi đặt máy quay mini ở hành lang. Nhưng chó* bình thường cũng không phát điên như vậy, chỉ có số cực ít người mới biết.

*”chó” ở đây là nguyên văn của tác giả luôn nhé.

Trở lại phòng, Phương Cửu để Tiểu Kỳ mua cơm hộp rồi đi tắm, tắm xong thì cơm cũng vừa văn đến, cơm nước xong cô liền để Tiểu Kỳ trở về, chính mình một người bắt đầu lầm bầm lầu kịch bản.

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống tầng trên, Cố Tích cũng vừa đi ra từ trong phòng tắm, nhìn xuống lịch diễn vào ngày mai, điều chỉnh lại một chút. Đang chuẩn bị ngủ sớm anh chợt nhớ tới dưới lầu còn có thanh mai trúc mã đang đợi mình nhận đồ.

Anh biết chắc chắn mẹ mình lại mua mấy thứ linh ta linh tinh, nhưng vẫn khoác cái áo đen, đội mũ đi xuống lầu dưới.

Phương Cửu đang tập múa, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, cô đành lau mồ hôi lập tức đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Cố Tích mặc nguyên một cây đen đứng trước cửa.

“Đồ đâu?” Cố Tích nhìn cô, phát hiện bé gái luôn thích đuổi theo mình đã lớn rồi.

Phương Cửu đang mặc một cái váy ngủ rộng rãi, lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, gương mặt mộc nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi. Cô nhìn thấy là anh, lập tức nghiêng người sang, “Anh vào đi, để người khác thấy thì không hay.”

Do dự một chút, Cố Tích vẫn cất bước đi vào, xưa nay chỉ có người khác gõ cửa anh, đây là lần đầu tiên anh gõ cửa phòng người khác.

Phòng cô còn thoang thoảng mùi sữa tắm, có chồng kịch bản được phân loại được đặt trên bàn kính, trên đó có chi chít đánh dấu cùng ghi chú. Xem ra, cô cũng không phải ngây ngô như bề ngoài, mà đang cố gắng nắm lấy cơ hội học hỏi.

Lúc này Phương Cửu cũng đưa một cái túi màu xanh ra, “Đây là đồ cô nhờ em đưa cho anh, còn nói anh phải chú ý thân thể, đừng quá cố sức.”


Cố Tích nhận lấy cái túi, nhìn kịch bản kia giống như đang muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Phương Cửu lấy lon coca trong tủ lạnh ném cho anh, hiếu kỳ nói: “Không nghĩ tới anh lại đi học đạo diễn, trước đây anh không phải nói muốn làm phi hành gia sao?”

Cố Tích: “…” Ai mà không cái mộng phi hành gia!

“Không biết em đã thuyết phục họ thế nào, có điều nếu như bị mẹ em nhìn thấy con gái mình cùng đan ông ôm ôm ấp ấp thì sẽ nghĩ như thế nào?” Xách túi, Cố Tích không có nhìn, liền đi tới cửa, khi chuẩn bị mở cửa thì lại quay đầu nhìn cô, “Thích diễn xuất thì làm diễn viên hay sao, cái giới giải trí này không thích hợp với em đâu.”

Nói xong, anh liền mở cửa đi ra ngoài, để lại Phương Cửu bất đắc dĩ ngồi ở đó.

Không tiến vào thế giới giải trí, làm sao tiếp cận anh nha!

Sáng sớm hôm sau Phương Cửu đã tới phim trường chuẩn bị. Ngày hôm nay cô có phân cảnh quan trọng, múa trên đài cao, nam chính nữ chính nam số 2 gì gì đó đều sẽ xuất hiện ở phân cảnh này, tuy rằng cô không phải là nhân vật trung tâm, nhưng cũng sẽ có vài cảnh đơn độc trên màn ảnh, kỳ thực cái này mới là khó nắm nhất.

Cố Tích không thích người đến muộn, vì lẽ đó mọi người đến đều rất đúng giờ. Nhìn thấy Phương Cửu đang tập múa ở đó, Chu Tuyền đang bưng ly cà phê nóng không nhịn được dừng bước lại, một đôi mắt phượng trên dưới quét cô một vòng, “Nghe nói Hạ khê là cô của cô?”

Động tác dừng lại, nhìn ánh mắt đánh giá của những nhân viên khác, Phương Cửu lập tức phản bác: “Tôi cũng không có người cô tốt như Hạ tiền bối.”

Giới giải trí luôn luôn lợi hại về cái khoản nghe sai đồn bậy này. Ngày hôm nay nói nữ chủ là cô mình, ngày mai sẽ có người nói nữ chủ là mẹ của mình mất.

Chu Tuyền nhấp một ngụm cà phê nóng, miễn cưỡng ngồi dựa trên ghế quý phi nhìn xuống cô, “Có một người cô tốt thì lại không giống nhau, nói nhảy vào thì cứ nhảy vào, phần diễn cũng có thể tùy tiện hủy bỏ.”

Hiện tại không người nào lại không biết cái phân cảnh trong bể tắm kia đã bị bỏ đi, ngay cả Cố Tích cái loại mềm cúng đều không được cũng phải cho Phương Cửu mấy phần mặt mũi, có thể thấy được sau lưng cô nhất định là Hạ Khê!

Phương Cửu vươn vai một cái, nhận lấy áo khoác từ trợ lý, không nói gì, yên lặng rời đi.

Lúc nghe đạo diễn chỉ đạo tất cả mọi người đều phải tới. Bọn họ đều biết thời điểm Cố đạo diễn ác miệng xuất hiện đã tới.

“Tề lão sư, lát nữa chỉ cần theo tiết tấu của tôi là được.” Cố Tích nói với nam chính hơi lớn tuổi xong, sau đó nhìn về phía Chu Tuyền vẫn còn đang hóa trang, lập tức vứt kịch bản trên bàn, vẻ mặt lạnh lùng, “Cô trét phấn nhiều như vậy là đang đóng vai xác chết hay sao?”

Mọi người: “…”

Không được rồi, Phương Cửu công lực yếu, nhịn không được thấp giọng bật cười.

Chu Tuyền lập tức đặt hộp phấn xuống mà trừng cô, Triệu Thích ở một bên vội vã đi ra thay cô giảng hòa, “Tiểu Chu cô vốn rất trắng, lại đánh thêm thì như đang phát sáng.”

Ai cũng thích được khen, huống chi người khen lại là Triệu Thích vốn không bao giờ khen người khác. Chu Tuyền nghe vậy lập tức thỏa mãn cầm lấy kịch bản, bày ra dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, liếc mắt đưa tình với Cố Tích, “Cố đạo diễn, chỗ này này tôi còn có chút không hiểu, anh có thể giảng cho tôi hay không?”

Cố Tích không thèm liếc cô ta lấy một cái, âm thanh vẫn lạnh lùng, “Cô đem thời gian tô tô trát trát đặt trên kịch bản, đảm bảo có thể hiểu ra.”

Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, tầm mắt sâu thẳm đặt trên Triệu Thích cùng Phương Cửu quét một vòng, cuối cùng ngừng lại trên bộ y phục trên người Phương Cửu, “Vũ y này quá khó coi, tổ trang phục đổi lại đi.”

Aya: Mới đổi lại cái bìa truyện, thấy rất uổng thời gian 2 tiếng đồng hồ chỉ để chọn cái font chữ cho cái tựa đề…T.T…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.