Đọc truyện Mục Thần Ký – Chương 36: Đại Lôi Âm tự
“Mục nhi, kỳ thực hội Miếu là địa phương tốt để tiếp xúc với xã hội.”
Mã gia đặt một cây quải trượng đã làm xong trước quầy hàng gia dụng, hướng về Tần Mục ý vị sâu xa, nói: “Trong Đại Khư có rất nhiều thôn nhỏ, cũng không thiếu những cao nhân không sống được ở bên ngoài, bị bức ép đến không thể không tiến vào Đại Khư. Bọn họ định cư ở đây, cũng thu đệ tử, chỉ đến thời điểm hội Miếu những người này mới có thể mang đệ tử của bọn họ tập trung đến đây. Ở đây, con hầu như có thể nhìn thấy công pháp và kỹ nghiệp của các lưu phái trong thiên hạ!”
Tần Mục như hiểu như không, suy tư nói: “Con chưa trải qua thực chiến mài giũa, tu vi khó có thể hóa thành thực lực, vì lẽ đó Mã gia muốn con nắm lấy cơ hội lần này, thừa dịp hội Miếu diễn ra, giao phong cùng võ giả của mỗi lưu phái sao?”
Mã gia lộ vẻ mong đợi: “Là đạo lý này.”
“Nhưng mà bán gậy thì lại là chuyện gì?”
Tần Mục không hiểu nói: “Vì sao gia gia mù còn mở cá cược? Hơn nữa dị thú mà Đồ gia gia bán rõ ràng không phải giao long, vì sao lại thét to mình bán ra chính là giao long bảo huyết? Tại sao dược sư gia gia đã sớm chuẩn bị kỹ càng thuốc trị thương?”
Mã gia ho khan hai tiếng: “Việc của người lớn, trẻ con không nên hỏi nhiều, còn không đi lên?”
Tần Mục đành phải leo lên võ đài, dán bức tranh chữ mà người điếc viết lên trên cây cột của võ đài.
Qua không lâu, dưới lôi đài càng lúc càng có nhiều thôn dân của các thôn tụ lại, tiếng người huyên náo, Tần Mục cũng cảm thấy những từ người điếc viết có chút không thích hợp, thế nhưng không bao lâu liền hấp dẫn nhiều người đến như vậy, vẫn làm hắn cảm thấy áp lực.
“Chân đá Dũng Giang không địch thủ, quét ngang tám trăm thôn Đại Khư! Khẩu khí thật là lớn! Thiếu niên, nhìn ngươi bất quá chỉ mười một mười hai tuổi đầu, cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì tu vi cũng chỉ thường thôi!”
Một âm thanh đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Ngươi mang theo một bức tranh chữ lớn lối như vậy là muốn khiêu chiến tất cả thôn trang trong Đại Khư chúng ta sao? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?”
Sắc mặt Tần Mục đỏ bừng, nội tâm xấu hổ, lập tức phản ứng lại trợn mắt nhìn về phía người mù, cái âm thanh này rất quen tai, chẳng lẽ chính là phát ra từ miệng người mù?
Người mù lại càng đại nghĩa lẫm nhiên, âm thanh rất có tính đầu độc, nói: “Trong Đại Khư ta lẽ nào liền không có nam nhân chân chính, để tiểu tử này hung hăng trên đó? Một thằng nhóc mười một mười hai tuổi mà các ngươi lại có thể nhịn được? Huyết tính nam nhi Đại Khư ta ở đâu?”
Lời này vừa nói ra không phải là chuyện nhỏ, lập tức liền có mười mấy thanh niên trẻ tuổi nhảy lên võ đài khiến sắc mặt Tần Mục sầm lại.
“Tuy nhiên hảo hán Đại Khư ta cũng không thể để hắn xem thường.”
Tiếng người mù như hồng chung, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người vang lên ong ong: “Nếu người ta đã lập lôi đài, chúng ta cũng nên tuân thủ quy củ, người ta là tới khiêu chiến chứ không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, chúng ta cũng phải từng người từng người một. Tu vi thiếu niên này là Linh Thai cảnh, người tới khiêu chiến, cũng chỉ cần là Linh Thai cảnh, không thể làm mất đi mặt mũi của người trong từng thôn trang.”
Ông ta vừa dứt lời thì mười mấy thanh niên trẻ kia lần lượt đi xuống lôi đài, chỉ còn lại một người trẻ tuổi ở phía trên.
Tần Mục thở phào một cái, nói: “Vị sư huynh này xưng hô như thế nào… “
“Muốn đánh cứ đánh! Ai quen biết ngươi?”
Thanh niên trẻ tuổi kia đột nhiên phục xuống đất, nguyên khí trong cơ thể bắn ra, bên ngoài thân thể vậy mà hình thành từng vệt từng vệt hổ văn, tựa như một con mãnh hổ sặc sỡ!
Bàn tay và bàn chân của hắn có lợi trảo sắc bén như đao hình thành từ nguyên khí, bỗng nhiên nhảy một cái, tốc độ nhanh như phù quang lược ảnh, nhào về phía Tần Mục!
Theo cái bổ nhào này của hắn, Tần Mục vậy mà cảm giác mình phảng phất bị một con dị thú cực kỳ hung mãnh nhìn chằm chằm, cơn gió mang theo mùi tanh xông vào mặt, phảng phất tiếng hổ gầm trong núi, loại khí thế này hắn không có, chắc là bí quyết tìm hiểu được trong quá trình rèn luyện sinh tử!
“Võ giả của những thôn khác, quả nhiên đều có chỗ độc đáo!”
Sau lưng Tần Mục hiện ra long văn, uốn lượn quanh thân, bước chân di động, tựa như nước sông đổi chiều tuôn vào biển, tiếng sóng lớn như tiếng sấm. Hắn dùng thuộc tính “nước” của Huyền Vũ nguyên khí khống chế thức thứ nhất của Lôi Âm Bát thức, mặc dù không cách nào triển khai Chưởng Tâm lôi, thế nhưng vẫn phát huy ra được khí thế tràn trề thoải mái của việc đổi chiều nước sông từ trên núi cao chảy xuống nhảy vào trong biển rộng!
Hai người vừa mới va chạm, cú đấm này của Tần Mục đối đầu đối phương, uy năng thuộc tính “nước” của Huyền Vũ nguyên khí bùng phát, vậy mà ở quanh quả đấm của hắn hình thành nên hình dáng một cái đầu rồng, lướt nước lao nhanh, mãnh liệt vọt tới!
Thanh niên trẻ tuổi kia lập tức cảm giác được sức mạnh của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, như bẻ cành khô đánh tan nguyên khí của mình, trong lòng thất kinh, đã bị một chiêu này của Tần Mục đánh bay.
Ngay sát lúc hắn bị đánh bay, vậy mà hai chân người này lại thoát khỏi mặt đất rồi đạp về phía ngực của Tần Mục, bàn chân của hắn tựa như Hổ trảo, sắc bén đến cực điểm, roẹt một tiếng xé rách xiêm y của Tần Mục, suýt nữa mổ bụng hắn ra!
Trong lúc vội vàng, Tần Mục đạp một chân xuống đất, ngửa mặt ra sau, một cái chân khác nhanh như chớp đá ra, đá người kia lăn lông lốc giữa không trung, té xa hơn mười trượng, bay ra võ đài.
Người kia tung mình nhảy lên, vừa muốn đứng vững, đột nhiên cái chân phát ra một tiếng răng rắc giòn giã, xương đùi đã bị một cước kia của Tần Mục đá gãy.
Tiếng của dược sư từ xa truyền đến: “Thuốc trị thương tốt nhất đây, xương gãy qua ngày sau là khỏi hẳn, không lỡ việc săn thú.”
Mã gia cao giọng nói: “Một cặp nạng, chế tạo từ gỗ long nhãn, cực kỳ rắn chắc.”
Người mù cất cao giọng nói: “Phần số không tốt, có thể tới chỗ của ta, giúp người nghịch thiên cải mệnh.”
“Một đôi chữ Phúc, hồng phúc tới cửa.” Người điếc cũng lớn tiếng nói.
Sắc mặt Tần Mục tối sầm lại, trụ vững thân thể, tình huống vừa rồi nguy hiểm tới cực điểm, vậy mà dược sư cùng Mã gia lại đang quan tâm hàng hóa của bọn họ có thể bán được hay không!
“Tuy nhiên mấy người Mã gia nói không sai, mình khuyết thiếu rèn luyện sinh tử, tu vi của người mới nãy kia cũng không cao, thấp hơn mình quá nhiều, bị một chiêu của mình đánh bay, vậy mà trong chớp mắt bay ra đó vẫn có thể như mãnh hổ duỗi chân, suýt nữa mổ bụng mình, chuyển bại thành thắng!”
Tần Mục hít vào một hơi thật dài, ánh sáng lấp loé trong mắt: “Ở phương diện này, kinh nghiệm của mình quá ít, hội Miếu là cơ hội hiếm có, có thể giao phong cùng võ giả của các thôn trong phạm vi hai trăm dặm, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ! Cái lôi đài này, mình nhất định phải thủ đến cùng, thủ đến cuối cùng!”
Dưới lôi đài, càng lúc càng nhiều người, tiếng người huyên náo. Chiến đấu lúc nãy của Tần Mục cùng người trẻ tuổi kia được mọi người thấy tận mắt, lập tức nhìn ra tu vi của Tần Mục rất thâm hậu, thế nhưng kinh nghiệm lại không đủ.
Có thể sinh sống được trong Đại Khư thì căn bản mỗi một thôn đều có võ giả, thậm chí có thôn còn có thần thông giả, bởi vì Đại Khư nguy hiểm, thôn dân thượng võ, tràn ngập dã tính, dũng mãnh thiện chiến.
Rất nhanh, lại có người nhảy lên trên võ đài, là một thiếu nữ, nguyên khí là dị chủng của Huyền Vũ nguyên khí, thế nhưng ra tay cũng rất tàn nhẫn, mới vừa chạm mặt thì nguyên khí tựa như một con rắn to quấn quanh hai chân Tần Mục, ghìm chặt hắn.
Cô gái này sau khi cuốn lấy hai chân hắn thì tựa như một con rắn cái, trườn khắp người hắn, trước mặt sau lưng, lạnh lùng hạ sát thủ.
Nguyên khí của nàng kỳ lạ, hóa thành một con rắn to quấn quanh thân, loại nguyên khí này không giống với Huyền Vũ nguyên khí thuần khiết, chỉ là một bộ phận bên trong Huyền Vũ nguyên khí.
Huyền Vũ là quy và xà, Linh Thai của nàng hẳn là rắn, không có rùa, thuộc về một nhánh trong loại Huyền Vũ linh thể lớn này, bởi vậy thân pháp cũng kỳ lạ khó lường.
Tần Mục dùng Thiên Thủ Phật Đà ngăn cản thế tấn công kỳ lạ của nàng, dù thân pháp của cô bé này quỷ dị, nhưng Tần Mục tựa như mọc ra trăm nghìn cánh tay, trước mặt sau lưng đâu đâu cũng có tay, trong chốc lát ngắn ngủi nàng bị trúng mấy trăm quyền, bị đánh cho hôn mê.
Mà Mã gia cũng thuận lợi bán được một cáng cứu thương.
Lần đầu tiên Tần Mục gặp phải thân pháp quái dị như vậy, cũng bị thương nhẹ, may là không nặng.
Trên võ đài, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, mà trên quầy hàng đoán mệnh của người mù cũng có thật nhiều người đến đánh cược ai thắng ai thua. Trong Đại Khư không có tiền thống nhất, giao dịch đều là lấy vật đổi vật, cảm thấy giá trị ngang nhau liền đổi, đánh cược cũng là như thế, ngọc thạch, khoáng thạch, châu báu, dê bò gì đều trực tiếp đặt lên.
Sau lưng người mù đã chồng chất một đống hàng hóa, thứ gì cũng có, còn có một con gà mái, lông năm màu, cao hơn người, trong miệng mọc đầy răng nanh sắc bén, xem rất hung dữ, vỗ vỗ cánh, dưới cánh, bụi mù nổi lên bốn phía, hạt cát tựa như mưa tên vèo vèo bắn ra bốn phía!
Đây là một con Kê Bà Long, không phải là gà mái bình thường, mà là con lai giữa rồng và gà, tuy rằng máu rồng trong cơ thể không nhiều, thế nhưng trứng gà sinh ra lại là bảo vật.
“Trận tiếp theo, bần tăng đánh cược đệ tử của ta thắng.”
Đột nhiên một tiếng niệm Phật truyền đến, một lão hòa thượng chen vào quầy đoán mệnh trước mặt, rầm một tiếng, đặt thiền trượng lên bàn, chân bàn bị đè lún vào lòng đất. Lão hòa thượng ngồi đối diện người mù, chắp tay trước ngực nói: “Đây là tiền đặt cược! Ai đánh cược cùng bần tăng?”
Người mù tập trung tinh thần cao độ, mở miệng nói: “Đại Lôi Âm tự?”
Lão hòa thượng kia nói: “Đại Lôi Âm tự.”
Người mù quay đầu lại, nhìn về phía Mã gia, nói: “Lão Mã, đến đây.”
Mã gia bỏ cây gậy trong tay xuống đến ngồi đối diện lão hòa thượng kia. Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn về phía Mã gia, mặt không chút thay đổi nói: “Sư đệ.”
Mặt Mã gia cũng không chút thay đổi nói: “Sư huynh.”
“Ngươi truyền thần thông của Đại Lôi Âm tự ra ngoài, phá vỡ quy củ của Đại Lôi Âm tự ta.”
Hàng mi trắng phau của lão hòa thượng kia rủ xuống, thấp giọng nói: “Năm đó ngươi tự chặt một tay đưa về chùa, nói là thần thông của Đại Lôi Âm tự trả lại cho Đại Lôi Âm tự, cánh tay của ngươi hiện giờ vẫn còn tồn tại trong Thiên Phật tháp. Bây giờ, ngươi lại truyền thần thông của Đại Lôi Âm tự ta ra ngoài, truyền cho thiếu niên trên võ đài kia, nói mà không giữ lời.”