Đọc truyện Mục Nhiên – Chương 76: Phiên ngoại 1
01.
—
Mẹ Dịch Thiên một lần nữa đi tìm gặp Từ Nhiễm.
Kể từ lúc Dịch Thiên và Mục Nhiên chuyển về sống cùng nhau đến bây giờ đã được hai tháng, vậy mà bà đến người cũng chưa được gặp. Biết Từ Nhiễm có quan hệ tốt với Mục Nhiên, bà liền dứt khoát kéo cô đến hỏi han mọi chuyện.
Từ Nhiễm cười nói, “Bác gái, bác muốn cháu trả lời Mục Nhiên tốt như thế nào hay tại sao Dịch Thiên lại thích cậu ấy cháu như thế, cháu quả thật không thể diễn tả được. Chỉ là với những người như chúng ta, số kẻ a dua nịnh hót bên cạnh đã quá nhiều, tìm được một người chân tình thật lòng như vậy thực không dễ dàng. Huống chi trên đời này có bao nhiêu người có thể vì người mình yêu mà ngay cả mệnh cũng không cần cơ chứ?”
Mẹ Dịch Thiên thở dài, thấp giọng nói, “Bác cũng biết cậu ta đối với Dịch Thiên rất tốt, nếu không lần đó cậu ta cũng không đánh cược cả tính mạng để cứu Dịch Thiên. Nhưng lúc trước làm ra sự việc kia… trong tâm bác vẫn còn cảm thấy vướng mắc.”
“Chuyện này đích thật không phải việc đúng đắn, cháu cũng không muốn nói đỡ giúp Mục Nhiên điều gì. Nhưng là bác gái, bác có thể tiếp xúc với Mục Nhiên một chút, nhìn xem cậu ấy rốt cuộc là dạng người gì.”
Mẹ Dịch Thiên bất đắc dĩ muốn nói hắn luôn tránh để bà và Mục Nhiên gặp mặt, bên cạnh bất chợt truyền đến một tiếng thét chói tai.
Hai người đồng thời quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy bên trên bàn điểm tâm đủ loại bánh ngọt tinh xảo, công chúa bé nhỏ của Diệp gia Diệp Hinh Di đang oa oa khóc, đứng bên cạnh là Từ Triết Hạo, giữa hai đứa nhỏ là một con nhện đồ chơi bằng mô hình.
Từ Nhiễm thở dài, không cần hỏi cũng biết thằng cháu Từ Triết Hạo nhà mình lại dọa con nhà người ta rồi.
Diệp gia không ngừng dỗ cô bé, bên kia anh trai Từ Nhiễm mặt lạnh đi qua, nhấc Từ Triệt Hạo lên không nói hai lời, trực tiếp đánh. Từ Triết Hạo ban đầu còn chịu đựng, về sau thật sự bị đánh đau, rốt cuộc không nhịn được khóc nấc lên.
Trưởng bối Diệp gia khuyên vài câu, anh trai Từ Nhiễm mới tha cho cậu nhóc. Từ Triết Hạo vừa được thả xuống đất, nhặt con nhện mô hình lên chạy đến bên cạnh Từ Nhiễm, “Cháu muốn đi tìm Mục Cận chơi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn còn rưng rưng nước mắt, khi nói chuyện lại là vẻ mặt nghiêm túc thành thật, trong ánh mắt còn mang theo chút ủy khuất cùng quyết tuyệt, nhìn qua quả thực muốn cười chết.
Từ Nhiễm dở khóc dở cười nói, “Từ Triết Hạo, nếu mi còn dọa bạn nữa dì sẽ không mang mi đi chơi với Mục Cận.”
Từ Triệt Hạo đứng nguyên tại chỗ trừng cô, méo miệng một bộ dạng sắp sửa muốn khóc.
Nó thật ra là bị oan mà. Con nhện kia không phải nó cố ý muốn dọa Diệp Hinh Di, rõ ràng Diệp Hinh Di nói muốn cùng nó chơi đấy thôi. Lần trước nó còn mang nguyên cả bộ mô hình côn trùng chơi với Mục Cận cả một ngày, tại sao Diệp Hinh Di chỉ mới nhìn thấy con nhện là đã khóc rồi?
Mỗi lần đều là như vậy, bọn con gái muốn chơi cùng nó, sau đó lại đi mách “Từ Triết Hạo hư làm bẩn váy con”, “Từ Triết Hạo hư đem côn trùng dọa con sợ”, “Từ Triết Hạo hư làm con bị ngã”, sau đó lần nào nó cũng bị mắng bị đánh.
Chỉ có mỗi Mục Cận không ghét robot và côn trùng của nó, bị nó làm bẩn quần áo cũng không mách ai. Từ Triết Hạo yên lặng tự nói với mình, ngoại trừ Mục Cận, sau này nó sẽ không bao giờ… chơi với bọn con gái nữa.
Từ Triết Hạo ở đằng xa hờn dỗi, mẹ Dịch Thiên mỉm cười hỏi Từ Nhiễm, “Mục Cận chính là đứa nhỏ Mục Nhiên thu dưỡng phải không?”
Từ Nhiễm gật đầu cười đáp, “Vâng, đứa nhỏ kia đặc biệt nghe lời, hiểu chuyện vô cùng.”
Mẹ Dịch Thiên nghe xong, ngược lại càng muốn gặp Mục Nhiên và Mục Cận, vì vậy bà quyết định cùng Từ Nhiễm đi đến nơi cậu làm việc.
Lúc bà cuối cùng cũng được nhìn thấy Mục Nhiên, cậu đang thấp thỏm không yên, rất khách khí hỏi bà liệu có phải đồ ăn làm không được hợp khẩu vị. Lần duy nhất Mục Nhiên đến nhà lớn của Dịch gia đã là năm năm trước, lần đó không có mẹ Dịch Thiên ở đấy, cậu lại đến đi vội vàng nên chưa từng có cơ hội được gặp mặt với bà.
Mẹ Dịch Thiên cũng không định học theo kịch truyền hình mà đóng vai bà mẹ độc ác ra vẻ châm chọc khiêu khích Mục Nhiên, bà đơn giản tán dương món ăn của cậu, sau đó hỏi công thức cách làm một vài món, thái độ không quá thân thiện nhưng cũng vô cùng khách khí.
Lúc này đã là cuối chiều, trong quán cơ bản không có khách nên Mục Nhiên cũng không cần vội quay trở vào bếp mà cẩn thận liệt kê công thức cho bà, tựa như khai báo mà tỉ mỉ ghi lại, có bí quyết hoặc điều cần chú ý nào cũng không giữ lại mà chia sẻ toàn bộ. Cậu tuy tướng mạo bình thường nhưng trên người có một loại khí chất ôn hòa, tác phong nói chuyện không nóng không vội, cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Mẹ Dịch Thiên yên lặng nghe cậu nói, tâm tình cũng bình thản mà tiếp nhận, cuối cùng dứt khoát nghiêm túc hỏi cậu, “Vậy với người dạ dày không được tốt lắm, lúc ăn nên chú ý những gì?”
Mục Nhiên ở phương diện này có thể nói coi như bằng nửa chuyên gia, lập tức trả lời, “Nên ăn đồ thanh đạm; không được ăn đồ cay, đồ sống, đồ nguội; cũng không được ăn quá no bụng…” Nói liên miên cằn nhằn mãi không dứt, nói xong còn kể tên một vài món ăn tốt cho người bệnh dạ dày. Chờ cậu nói xong, thấy người trước mặt sửng sốt nhìn mình mới ngại ngùng cúi đầu, “Thật xin lỗi, cháu nói nhiều quá rồi…”
Mẹ Dịch Thiên lắc đầu cười, nhìn cậu nói khẽ, “Cháu rất có kinh nghiệm với vấn đề này.”
Mục Nhiên cười cười, “Cháu…” Mới mở miệng đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp, “Người yêu cháu bị bệnh dạ dày, cho nên bình thường cũng có nghiên cứu… một chút.”
Mẹ Dịch Thiên ngẩn ra, cũng không nói gì nữa, chỉ cảm ơn rồi rời đi.
Buổi tối Dịch Thiên tới đón Mục Nhiên, cậu hào hứng kể lại cho anh nghe về cuộc nói chuyện thú vị với một vị khách kì quái, còn không ngớt lời tán dương, “Tuy nhìn bà ấy có vẻ lớn tuổi nhưng thật sự rất xinh đẹp và có khí chất, lúc nói chuyện nhìn động tác cũng biết là người có giáo dưỡng.”
Dịch Thiên rất ít khi thấy cậu khoa trương về một người như vậy, ban đầu còn có chút không thoải mái, càng nghe về sau lại càng cảm thấy không đúng, muốn hỏi lại kĩ càng. Mục Nhiên kể lại tình huống lúc gặp mẹ Dịch Thiên một lần nữa, lông mày Dịch Thiên hơi nhíu lại.
Về đến nhà, Dịch Thiên liền gọi điện cho mẹ hắn. Bà cũng không phủ nhận mà thoải mái nói phải, còn trách cứ hắn một mực không cho bà gặp Mục Nhiên và Mục Cận.
Dịch Thiên bất đắc dĩ cười, quyết định vài ngày nữa sẽ đưa mẹ hắn tới nhà dùng cơm, dù sao hắn cũng không có ý định mang Mục Nhiên về nhà lớn, tuy cha hắn Dịch Hải Chiêu đã mặc kệ chuyện của hắn với Mục Nhiên nhưng không có nghĩa là ông sẽ tiếp nhận cậu. Đến bây giờ thái độ của ông với Dịch Thiên vẫn còn rất lãnh đạm.
Dịch Thiên biết rõ nếu nói việc này với Mục Nhiên trước cậu nhất định sẽ luống cuống tay chân muốn chuẩn bị cái này cái kia, nói không chừng còn muốn nghĩ ngợi lung tung mấy thứ linh tinh gì đó. Cho nên hắn dứt khoát không nói gì với cậu, cuối tuần trực tiếp đưa mẹ đến xem nhà.
Mục Nhiên vừa nhìn thấy bà liền ngẩn người, đợi Dịch Thiên giới thiệu xong cả người cậu đã cứng ngắc ngồi nguyên tại chỗ. Sau nửa ngày Mục Nhiên mới phục hồi tinh thần bật thốt lên chào một tiếng “Con chào dì”, thanh âm đều có chút run run.
Dịch Thiên bật cười, đi qua khẽ vuốt lưng cậu, “Được rồi không cần khẩn trương, mẹ anh chỉ muốn ghé qua thôi.”
Mục Nhiên ứng thanh, cúi đầu nhìn thấy Mục Cận mới nhớ ra, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy bé, cẩn thận nói, “Mục Cận mau chào bà nội đi con.”
Mục Cận không có khẩn trương giống Mục Nhiên, ngầng đầu nhìn mẹ Dịch Thiên sau đó nhẹ nhàng kêu, “Cháu chào bà nội!”
Mục Cận lớn lên nhu thận, bé mặc một chiếc váy nhỏ hình huơu cao cổ xinh xắn, hôm nay Mục Nhiên giúp bé buộc hai chỏm tóc gọn gàng, thoạt nhìn vô cùng hiểu chuyện đáng yêu.
Mẹ Dịch Thiên vừa nhìn thấy tiểu Mục Cận, nghe bé ngoan ngoãn gọi một tiếng “Bà nội” tâm liền mềm nhũn, thế nhưng bà lại cảm thấy mình không nên thể hiện quá mức thân mật, nếu không thì còn đâu là cái danh trưởng bối nữa, nên chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ba người cùng nhau ngồi xuống, Mục Nhiên bưng trà đến thì nghe được mẹ Dịch Thiên muốn ở lại ăn cơm chiều, lập tức lại đứng lên xin phép, “Để cháu đi chuẩn bị.” Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cậu lo sẽ không chuẩn bị kịp, còn chưa chờ mọi người trả lời đã vội vàng đi vào phòng bếp.
Mẹ Dịch Thiên muốn gọi cậu lại, Dịch Thiên ngăn cản bà lắc đầu cười nói, “Mẹ cứ để cậu ấy như vậy đi, nếu không cậu ấy sẽ lại lo lắng.”
Mẹ Dịch Thiên nhíu mày, “Các con ở đây sao một người làm cũng không có?”
Dịch Thiên cười cười, giải thích với bà kể từ khi Mục Nhiên dọn tới đây tự cậu đảm nhận hết mọi việc trong nhà, vốn đã không cần dì Trương làm cái này cái kia rồi. Vốn Mục Nhiên đi làm ở cửa hàng không có ngày nghỉ, nhưng vì cậu muốn có thời gian nhiều hơn cho Dịch Thiên và Mục Cận nên đã thương lượng với Cố Viêm để nghỉ cuối tuần. Tiệm ăn của Cố Viêm làm ăn rất khá, không có Mục Nhiên hai đầu bếp còn lại cũng phải loay hoay ít nhiều, nhưng đương nhiên tiền lương của bọn họ so với cậu sẽ có chút nhỉnh hơn.
Mẹ Dịch Thiên không đồng ý lắc đầu, nhưng bà cũng biết Dịch Thiên không thích có người ngoài ở trong nhà nên cũng không nói gì nữa. Hai người mẹ con bọn họ ngồi trên ghế sopha nói chuyện phiếm một chút, mẹ Dịch Thiên thấy trong phòng khách có piano liền thấp giọng hỏi, “Mục Cận học piano à?”
Dịch Thiên nhẹ gật đầu.
Để Mục Cận học piano là ý nghĩ của hắn, ban đầu Mục Nhiên còn có chút bận tâm, về sau thấy bé thấy hứng thú với piano nên cậu đành phải đồng ý.
Ánh mắt mẹ Dịch Thiên rơi xuống trên người Mục Cận đang ngồi vẽ bên bàn nhỏ cách đấy không xa, có phần không yên hỏi, “Còn có ý định học cái khác hay không?”
Hắn và Mục Nhiên không muốn ép buộc Mục Cận nhiều nên cũng không muốn để bé phải học nhiều. Dịch Thiên nhìn hiểu mẹ hắn, bất đắc dĩ nói, “Mẹ là bà của cháu, nếu thích bé thì đi qua chơi cùng nó, ai dám cười mẹ?”
Mẹ Dịch Thiên bị nói trúng tim đen cũng không đỏ mặt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó như không có gì mà đi qua chơi cùng Mục Cận.
Mục Nhiên làm xong món bánh khoai tây mà Mục Cận thích ăn, đang chuẩn bị lau tay đem ra cho bé và mẹ Dịch Thiên nếm thử, tay Dịch Thiên từ phía sau vươn ra, cằm tựa lên vai ôm cậu vào lòng.
Mục Nhiên lập tức luống cuống, quay đầu muốn nói tranh thủ đẩy anh ra. Dịch Thiên tính toán tốt động tác của cậu, ngay lúc cậu quay đầu chuẩn bị mở miệng liền rướn đến hôn một cái, Mục Nhiên bối rối thoáng cứng ngắc cả người.
Dịch Thiên cười, trầm giọng trấn an, “Không có việc gì, bọn họ không nhìn thấy.”
Tay anh hoàn toàn bao lấy người cậu, ngực dán sát vào lưng Mục Nhiên, cơ hồ ôm trọn cậu vào ngực. Mục Nhiên giãy cũng không được, không có biện pháp đành để yên cùng anh bảo trì tư thế thân mật này.
Dịch Thiên nhìn thấy mâm vàng óng ánh bánh khoai tây, thò tay muốn lấy một cái, Mục Nhiên vội vàng quay người đè tay anh lại, gấp giọng nói, “Anh không được ăn cái này, đây là dầu tạc đấy.”
Dịch Thiên bất đắc dĩ thấp giọng nói, “Chỉ ăn một cái thôi.”
Mục Nhiên lắc đầu, “Một cái cũng không được.” Dạ dày anh bị thủng nghiêm trọng nên hiện tại cậu rất chú ý thực đơn hằng ngày, quyết tâm muốn dưỡng dạ dày anh thật tốt.
Dịch Thiên thả bánh khoai tây lại, khóe miệng hơi cười lên thỏa mãn. Tuy hiện tại chỉ được ăn chút ít đồ thanh đạm này nọ, nhưng hắn biết Mục Nhiên là vì muốn tốt cho hắn, hơn nữa Mục Nhiên “dữ dằn” như vậy hắn cũng cảm thấy vô cùng cao hứng. Chỉ sợ đến một ngày cậu không muốn quản hắn nữa, còn nói với hắn, “Anh tự sống cuộc sống của mình là tốt rồi.”
Buổi tối không khí bữa ăn tốt hơn ngoài ý muốn.
Mẹ Dịch Thiên tuy thái độ không quá thân cận với Mục Nhiên nhưng cũng không đến mức để một người xấu hổ nói mà không đáp lại một cậu. Bà rất thích Mục Cận, lúc ăn cơm đều chiếu cố bé, Mục Cận cũng dần quen với người “Bà nội” này.
Ngẫu nhiên Dịch Thiên sẽ động đũa gắp một ít đồ ăn không thích hợp, Mục Nhiên ngay lập tức ngăn lại, giải thích cho anh biết trong món đó có cái gì làm tổn thương, kích thích dạ dày. Thái độ cậu chân thành, lại xuất phát từ ý tốt nên ở trước mặt mẹ Dịch Thiên không hề có chút ý tứ cố tình diễu võ dương oai nào.
Mẹ Dịch Thiên trong lòng kinh ngạc, từ lúc nào mà con trai bà được ăn món nào thì mới ăn, không cho ăn thì sẽ thành thực không ăn như vậy nha~
Sau khi cơm nước xong, lái xe đến đón mẹ Dịch Thiên về nhà lớn, trước khi đi hắn tiễn bà ra ngoài, bà nói, “Con và cậu ấy ở cùng nhau tốt như vậy mẹ cũng không nói thêm cái gì, về phía cha con mẹ có thể chậm rãi nói giúp. Nhưng việc có một đứa nữa, con vẫn nên an bài sớm đi.” Bà tuy rất thích Mục Cận nhưng lại càng muốn ôm đứa cháu trai đích tôn hơn. Bất kể là ông nội Dịch Thiên, hay cha hắn, thậm chí là cả bà đều nhắm mắt cho qua, đổi lại chỉ cần có đứa cháu trai này.
Dịch Thiên gật đầu, đáp ứng bà.
Lúc hắn trở về, Mục Nhiên túm lấy hắn vội nói, “Lần sau dì đến anh phải nói cho em trước, như hôm nay quả thật quá sơ sài.”
Cậu cũng không hỏi “Em biểu hiện có được không?” hay “Mẹ anh có thích em không?” Hỏi cái này cũng có được gì, hiện tại cậu đang ở cùng anh là sự thật, mà làm thất vọng cha mẹ trưởng bối trong nhà anh cũng là sự thật.
Dịch Thiên ứng thanh, đi qua ôm lấy cậu thấp giọng nói, “Em đừng nghĩ lung tung, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sẽ không sao đâu.”
Mục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu đồng ý.
Dịch Thiên hôn cậu một cái, chuyển chủ đề, “Hạ Húc Đông nói Từ Triết Hạo muốn tìm Mục Cận chơi, ngày mai chúng ta mang cả nhóc đi cùng.”
Mục Nhiên thoáng cười rộ lên, “Mục Cận cũng có bạn để chơi rồi.”
Sau đó hai người bắt đầu thương lượng ngày mai lúc nào đi qua, cần chuẩn bị món quà gì, khi về còn muốn đi đâu khác hay không… Cũng không biết đã qua bao lâu, thanh âm hai người dần dần thấp đi, đèn trong phòng cũng mờ dần rồi tắt hẳn.