Mục Dã

Chương 5: Tang lễ


Đọc truyện Mục Dã – Chương 5: Tang lễ

“Thầy biết Tiểu Nghiễm từ lúc cậu ấy mới ra đời, ừm, Tiểu Nghiễm là người yêu thầy.”

Hướng Hưng Học là người chú nhìn Hướng Nghiễm lớn lên, mà nói như vậy cũng không đúng lắm, anh không luôn ở bên cạnh Hướng Nghiễm, bởi vậy đã bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trong quá trình lớn lên của cậu.

Tình thân cùng ràng buộc giữa bọn họ đã có từ một giây khi Hướng Nghiễm bé nhỏ mở mắt nhìn Hướng Hưng Học, thế nhưng đến lễ tang năm ấy, câu chuyện mới thật sự bắt đầu.

Năm cha nuôi của Hướng Hưng Học tạ thế, anh vừa tròn 30 tuổi, đang thỏa thuận ly hôn với Thẩm Vân Mộng.

Thẩm Vân Mộng là vợ cũ của Hướng Hưng Học, cũng là toàn bộ tuổi trẻ của anh.

Bọn họ từ cấp ba đã có cùng giấc mộng văn chương, lúc học đại học, dưới trăng, bên bờ hồ trong vườn trường nắm tay ôm ấp, Hướng Hưng Học vì Thẩm Vân Mộng làm thơ, vì cô gieo vần, vì cô mà đọc văn xuôi trong radio, bọn họ hôn nhau, viết thư tình cho nhau, Hướng Hưng Học đã từng nắm chặt chứng minh thư, trúc trắc mà đứng trước quầy lễ tân khách sạn nói muốn thuê một phòng có giường lớn, tay anh ướt đẫm mồ hôi, bị Thẩm Vân Mộng nắm rất chặt, bọn họ ở trên chiếc giường cũ nát nước sữa hòa vào nhau.

Ái tình như mây, cũng như mộng (*), tình yêu cùng linh hồn của Hướng Hưng Học, đều thuộc về Thẩm Vân Mộng.

Thế nhưng, mây rồi sẽ tan, mộng rồi sẽ tỉnh.

Cha nuôi Hướng Hưng Học, Hướng Nghĩa Vũ bị bệnh hai năm, nguyện vọng cuối cùng là muốn được gặp mặt con của Hướng Hưng Học. Trong trí nhớ thuở nhỏ của Hướng Hưng Học, cha anh không phải Hướng Nghĩa Vũ, anh cũng không gọi là Hướng Hưng Học, nhưng sau đó Hướng Nghĩa Vũ trở thành cha anh, anh cũng có tên mới.

Trong thôn bọn họ có rất nhiều lời đồn đại, nói Hướng Hưng Học là con riêng, nhưng mẹ Hướng Hưng Học, Trần Minh Hương mặc kệ lời đồn, vẫn đối xử tốt với anh.

Hướng Hưng Học biết mình chắc chắn không phải con riêng, anh và Hướng Nghĩa Vũ một chút cũng không giống.


Trần Minh Hương đối xử tốt với Hướng Hưng Học, Hướng Nghĩa Vũ cũng đối xử tốt với Hướng Hưng Học. Hướng Hưng Học có lý do để báo đáp ân tình cha mẹ, hơn nữa, cùng người vợ kết hôn nhiều năm sinh con đẻ cái cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng Thẩm Vân Mộng không muốn mang thai, cô nói: “Anh bây giờ chỉ là trợ giảng, vẫn đang mắc nợ tiền mua nhà, trong trường còn bị giáo sư chèn ép, chúng ta làm sao nuôi con?”

Thẩm Vân Mộng nói cũng có lý.

Hướng Hưng Học mỗi lần vào bệnh viện, đều sẽ nghe cha, lúc tỉnh táo, kể rằng Nghiễm Nghiễm khi còn bé chỉ lớn như bình nước ấm, lớn lên một chút sẽ gọi ông ơi ông ơi, đáng yêu lại hay cười, dễ thương cực kỳ.

Nghiễm Nghiễm không chỉ là Nghiễm Nghiễm.

Hướng Hưng Học nhìn cha gầy đến không còn ra hình người, sẽ khổ sở, lại tự trách, anh học hành gian khổ vài chục năm, học thạc sĩ, học tiến sĩ, đuổi theo giấc mộng văn chương, kết quả không có tài hoa trời phú, không có văn chương bay bổng, chỉ có thể làm trợ giảng trong trường học. Anh nhọc nhằn khổ sở viết luận văn, gửi đến tập san định kỳ nhưng chỉ là đồng tác giả, có lúc đồng tác giả cũng không làm được, tác giả luôn luôn là ân sư của anh. Làm trợ giảng không kiếm được bao nhiêu tiền, vì vậy Thẩm Vân Mộng không muốn sinh con.

Sinh hoạt của Hướng Hưng Học đi vào một vòng lẩn quẩn, anh thường cảm thấy không thở nổi.

Thẩm Vân Mộng cũng không vui vẻ gì, Thẩm Vân Mộng luôn nói Hướng Hưng Học đã không còn là Hướng Hưng Học ngày trước vì cô làm thơ nữa rồi.

Thẩm Vân Mộng là người phụ nữ mâu thuẫn, cô sống lãng mạn, lại vô cùng thực dụng.

Sau đó cô gặp được một tác gia, tài hoa hơn người, lại ngậm thìa vàng lớn lên, có thể xây mộng cho Thẩm Vân Mộng.


Cô phát hiện tình yêu thời còn trẻ tuổi không nhất định là toàn bộ sinh mạng, cô có thể lúc thanh xuân sắp qua đi, gặp được một tình yêu mới.

Thẩm Vân Mộng muốn ly hôn, Hướng Hưng Học cầu xin cô chịu đựng thêm một khoảng thời gian.

Tang lễ chính là thời hạn cuối cùng, Thẩm Vân Mộng chịu đựng đủ lâu rồi.

Cô vẫn xinh đẹp như cũ, mặc váy liền màu đen, trang điểm kỹ càng lại không mất vẻ trang trọng, mang giày cao gót, khoác tay Hướng Hưng Học.

Thẩm Vân Mộng rất đẹp, đẹp đến mức hoàn toàn không hợp với tang lễ nông thôn.

Ở nông thôn, tang lễ làm rất náo nhiệt. Hướng Nghĩa Vũ sống đến 75 tuổi, không thọ lắm, nhưng vẫn đáng để chúc mừng – chúc mừng ông đã đi hết kiếp này, chúc mừng ông ngày trẻ từ chiến trường chiến thắng trở về, khi già còn quyết tử đấu tranh cùng ốm đau, kiêu ngạo quật cường, chúc mừng ông một đời thắng lợi.

Kèn tây thổi vang động trời, tiền giấy tro bụi tung bay giữa không trung.

Giày của Thẩm Vân Mộng giẫm vào một vũng bùn.

Hướng Hưng Học thấy lông mày cô cau lại, trong mắt chỉ toàn là mất kiên nhẫn.

“Giày Thẩm Vân Mộng bẩn.”


Đó là câu nói đầu tiên Hướng Nghiễm đã nhiều năm không gặp nói với Hướng Hưng Học.

Trong trí nhớ của Hướng Hưng Học, Hướng Nghiễm còn là một học sinh cao trung, rất gầy, gọi chú cũng rất lễ phép. Hướng Nghiễm trước mắt anh lại cao gần bằng anh, trông rất khỏe mạnh, cũng không gọi chú nữa. Hướng Hưng Học bỗng nhiên giật mình, Hướng Nghiễm đã 24 tuổi, là người lớn rồi.

Anh lúng túng gượng cười, bản thân hoàn toàn không để ý đến giày Thẩm Vân Mộng, chỉ nhìn thấy sự lãnh đạm của cô, Hướng Nghiễm lại biết tại sao cô mất kiên nhẫn. Hướng Nghiễm nói giày Thẩm Vân Mộng bẩn, Hướng Hưng Học vẫn thờ ơ không quan tâm. Vợ anh là người phụ nữ anh yêu tha thiết, nhưng người phụ nữ xinh đẹp này lại khiến cha anh không được toại nguyện. Anh biết lỗi không phải ở cô, nhưng cũng không muốn quan tâm tới chuyện cô đang khó xử, Hướng Hưng Học cảm thấy chí ít ở trong tang lễ anh vẫn nên làm một đứa con trai biết hổ thẹn, không nên lại quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Vân Mộng.

Anh không làm gì cả.

Hướng Nghiễm chờ một lúc, đi về phía Thẩm Vân Mộng.

Hướng Hưng Học nhìn Hướng Nghiễm bước qua mặt đất đầy bùn, mỗi một bước đều mang theo bọt nước nho nhỏ, ống quần tây lấm tấm bùn, những đốm bùn rất nhỏ, Hướng Hưng Học lại thấy rất rõ ràng.

Anh cảm thấy có chút mờ mịt.

Anh nhìn Hướng Nghiễm ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy khăn tay ra, một tay cầm lấy mắt cá chân của Thẩm Vân Mộng, một tay dùng khăn tay lau đế giày, động tác hẳn là rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, Hướng Nghiễm giúp Thẩm Vân Mộng rút giày ra khỏi bùn đất.

Vẻ mặt Thẩm Vân Mộng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trở nên phức tạp, cô cúi đầu nhìn động tác của Hướng Nghiễm, sau khi được giúp đỡ lại nhìn về phía Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học không biết vẻ mặt mình lúc đó như thế nào, ngược lại trong lòng lại rất sợ hãi.

Hướng Nghiễm đỡ Thẩm Vân Mộng tới nền xi măng, Thẩm Vân Mộng nói cảm ơn với cậu, Hướng Nghiễm cười nói: “Đừng khách khí.”

Động tác ngồi xuống đỡ lấy mắt cá chân xem ra đặc biệt dịu dàng, lúc nói đừng khách khí ngữ khí lại ngả ngớn phóng đãng.


Cha Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Bang cười xin lỗi với Thẩm Vân Mộng, sau đó nghiêm túc khiển trách: “Đây là tang lễ của ông nội con, con thu liễm một chút đi.”

Hướng Hưng Học thay Thẩm Vân Mộng nói: “Là bọn em phải cảm ơn Tiểu Nghiễm giải vây.”

Hướng Nghiễm liếc mắt với Hướng Hưng Học, nụ cười vẫn đáng yêu như trước.

Rất nhiều năm sau đó, Thẩm Vân Mộng nói chuyện phiếm với Hướng Hưng Học, cô nói: “Khi đó nếu người đó là anh, có lẽ em sẽ không ly hôn.”

Nhưng Hướng Hưng Học đã không làm gì, thế giới này không có chữ nếu.

Lúc Hướng Hưng Học nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn cảm thấy Hướng Nghiễm như một hoàng tử, cậu sẽ giải cứu công chúa trong tháp cao, không cần phải chạy đến cầu hôn.

Hành động kỳ dị mà lại lãng mạn như vậy, chỉ có Hướng Nghiễm có thể làm ra.

“Anh Nghiễm quả nhiên rất dịu dàng.” Lục Mân nói.

“Ừ.” Hoàng Đào đáp lời, trong giọng nói đã có vẻ buồn ngủ.

“Ngủ đi.” Hướng Hưng Học nhẹ nhàng nói.

– —

(*) Chỗ này hẳn là ai cũng biết, “mây” và “mộng”, ghép lại thành tên của Thẩm Vân Mộng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.