Mục Dã

Chương 42: Về nhà


Đọc truyện Mục Dã – Chương 42: Về nhà

Đồng thành là một thành phố ở Giang Nam, ở Giang Nam, tháng ba sẽ có oanh bay cỏ mọc cùng ánh mặt trời ấm áp.

Hướng Hưng Học mặc chiếc áo khoác mỏng nhất, ngồi máy bay một lúc đã bị nóng đến đổ mồ hôi đầy lưng, anh cởi áo khoác vắt trên tay, tay kia vẫy một chiếc taxi.

Lúc đi mang theo hai cái vali, khi về trên vali treo thêm một cái túi, trong túi để một ít vật dụng Gia Mã cho và quần áo không nhét đủ.

“Chào thầy, nhìn bộ dáng của thầy, chắc là từ phương Bắc về nhỉ?”

Tài xế taxi nói bằng chất giọng chuẩn Đồng thành, khiến Hướng Hưng Học tiếng phổ thông cũng bốc hơi, “Sao anh biết tôi vừa về?”

“Tôi không biết, nhưng anh là người Đồng thành đúng không, trông rất giống.”

Hướng Hưng Học cười nói: “Đúng vậy.”

“Phương Bắc lạnh không?”

“Cũng lạnh, nhưng bây giờ không lạnh lắm, phương Bắc cũng sắp tới mùa xuân rồi.”

“Ôi, Đồng thành làm gì có mùa xuân, mùa hạ cũng sắp đến rồi, mấy ngày trước còn lạnh muốn chết, hôm nay đã hơn hai mươi độ, cái thời tiết quái quỷ này, cứ như dở hơi vậy.”

Hướng Hưng Học cười, ngoài cửa xe cây ngô đồng đều ra lá mới, xanh biếc như sóng nước.

Anh nghĩ, anh đào cùng hoa đào ở đại học Đồng chắc là nở hết rồi, có thể dắt Cẩu Tử đi ngắm hoa.

Xe đến cổng khu phố, Hướng Hưng Học từ từ kéo vali về nhà. Anh không dám đi quá nhanh, bước đi từng bước một, đi về phía nhà anh và Hướng Nghiễm.

Cảm giác nhớ nhung cứ như nước sôi trong bình, không ngừng tỏa ra hơi nóng. Lúc vừa rời đi anh đã bắt đầu nhớ nhung, ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, anh liên tục nhớ nhung, mấy chục ml không khí ở trong thân bình chật hẹp bành trướng, bành trướng, bành trướng, bây giờ anh rốt cuộc đã trở về — cách nhà vài bước đi bộ, hơi nóng rốt cuộc cũng đẩy được nắp bình gỗ, ngàn ngàn vạn vạn loại nhớ nhung toàn bộ lao ra miệng bình.

Trái tim Hướng Hưng Học bị bỏng đến đau đớn.

Nhớ nhung đến cực điểm, người liền nhập ma, tâm trạng không biết bay tới nơi nào. Anh muốn làm tình, muốn đi vào trong thân thể Hướng Nghiễm, muốn hôn cậu, muốn hút hỏng môi người bạn nhỏ. Muốn đem Hướng Nghiễm làm đến nước mắt giàn giụa, không biết làm sao mà cầu xin anh dừng lại.

Hướng Hưng Học đi tới cửa nhà, chìa khóa cắm vào lỗ khóa, mặt đồng hồ lành lạnh tạm thời làm giảm bớt nóng bỏng trong lòng bàn tay anh.


Anh cầm chìa khóa, nghĩ, thôi, trước tiên vào nhà đã. Hướng Nghiễm đi làm cũng mệt mỏi, chờ cậu trở về, trước tiên sờ sờ da dẻ trên tay cậu bạn nhỏ cái đã.

Hướng Hưng Học mỉm cười, mở khóa.

Trong nhà không có ai.

Cẩu Tử không thấy.

Miêu Miêu cũng không ở nhà.

Rèm cửa sổ phòng khách kéo rất khít, đem hơn nửa cảnh xuân ngăn bên ngoài.

Hướng Hưng Học mở đèn, nhìn thấy trên bàn đặt một tờ giấy:

“Chia tay, bye bye. Mèo tôi mang đi, chó ở chỗ ba tôi. Nhà cùng đồ đạc trong nhà đều để lại cho anh, chúng ta không ai nợ ai.”

Hướng Hưng Học nhớ tới năm năm trước, Hướng Nghiễm đã nói: “Để nhà cho cô ta đi, cô ta không muốn cũng để cho cô ta, cô ta cùng anh nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, như vậy xem như có đầu có đuôi, xem như trước sau vẹn toàn.”

Hướng Nghiễm để nhà lại, đây là cậu “có đầu có đuôi, trước sau vẹn toàn”.

Mấy tháng trước, Hướng Nghiễm nói với bạn: “Mèo theo ai chó theo ai, đồng tính luyến ái lại không hợp pháp, tôi không có cách nào lên tòa chia con được.”

Không cần tới tòa chia, hai con vật, hai người, về số lượng có thể chia đều.

Năm mươi mấy ngày trước, Hướng Hưng Học gọi điện thoại cho Hướng Nghiễm, anh nói: “Em vẫn chờ anh mà, chờ anh về rồi hãy nói.”

Hướng Nghiễm không lên tiếng, không phải là ngầm đồng ý, mà là không đồng ý.

Hướng Hưng Học đặt mông ngồi lên sô pha.

Anh tạm thời còn chưa nghĩ rõ ràng tại sao, thế nhưng anh và Hướng Nghiễm thật sự chia tay rồi — hơn nữa câu chia tay này dường như là anh nói, Hướng Nghiễm còn giữ anh lại, cậu nói: “Tôi không cho anh đi.”

Trí nhớ Hướng Hưng Học rất tốt, nhưng tình cảm lại không đủ nhạy cảm, tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, trong chốc lát anh nếm không ra tư vị “chia tay”.


Anh chỉ là không quá rõ ràng tại sao Hướng Nghiễm nói đi là đi.

Hướng Nghiễm tháng một còn bay đi Lan Châu. Hướng Hưng Học cách đây mấy ngày mới cảm nhận được Hướng Nghiễm quan tâm chính mình, là yêu.

Vậy tại sao lại muốn chia tay?

Hướng Hưng Học cầm mảnh giấy trong tay, xem đi xem lại rất nhiều lần.

Cậu bạn nhỏ viết chữ rồng bay phượng múa bao nhiêu năm, viết bệnh án, trong sinh hoạt kiểu chữ cũng phát sinh biến hóa, nét chữ vốn dĩ ngay ngắn cẩn thận đều tiến hóa thành hành thư, hoặc là hành thảo. Giấy dường như là từ sổ tay mấy năm trước xé ra, chất giấy không tốt, bị mực thấm xuyên qua. Hướng Nghiễm không viết dấu chấm tròn của Hán ngữ, hết thảy dấu chấm tròn đều thay bằng dấu chấm, cậu theo thói quen cuối câu là đặt bút nặng tay, giấy mỏng bị ngòi bút đâm thủng, tất cả các dấu chấm tròn đều hở ra, ánh sáng xuyên qua. Nửa câu cuối cùng, “chúng ta không ai nợ ai” cách dấu phẩy phía trước hơi xa, chữ viết so với những câu không liên quan đến đau khổ mà cậu viết trước đó cũng nắn nót hơn.

“Chúng ta không ai nợ ai” — trong lòng Hướng Nghiễm lẽ nào có một cái cân sao? Về tình cảm anh tới tôi đi, dùng vật chất trả lễ, hai chữ nợ nần, làm sao có thể tính cho rõ ràng?

Hướng Hưng Học cảm thấy Hướng Nghiễm thật sự nhẫn tâm, chỉ một chữ mà thôi, “Miêu Miêu” viết đơn giản thành mèo, “Cẩu Tử” bị viết thành chó, cậu ngay cả tên mèo tên chó cũng không muốn viết đầy đủ. Rõ ràng “Miêu Miêu” cùng “Cẩu Tử” đều là tên do Hướng Nghiễm đặt, cậu lại không cần những cái tên này nữa rồi.

Hướng Hưng Học lại đặt mảnh giấy lên bàn, lòng như bị mấy ngàn cây kim đâm.

Anh nở nụ cười, cảm giác đau đớn này rất giống một trái tim to bằng nắm tay, trên đó ghim rất nhiều kim, trông như một con nhím.

Anh đứng dậy, đi vào phòng Hướng Nghiễm, mở tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng. Giá sách bên cạnh tủ quần áo cũng không phải trống không, ba quyển sách bìa trắng Hướng Nghiễm thích nhất vẫn còn đó, ngăn dưới tủ sách đặt hộp đồng hồ Rolex, Hướng Hưng Học vẫn không rõ chiếc đồng hồ này có phải của anh hay không, anh từng mang nó mấy lần vào đại hội trường, nhưng Hướng Nghiễm cũng không nói là cho anh mượn hay là cho anh. Chiếc đồng hồ mấy trăm ngàn khối nằm trong hộp, Hướng Hưng Học sau khi chia tay mới biết chiếc đồng hồ này thật sự cho mình.

Anh lại kéo tủ đầu giường Hướng Nghiễm, dầu bôi trơn còn lại nửa bình, bao cao su giấu trong khe giường cũng còn đó.

Hướng Nghiễm chỉ mang theo quần áo rời đi, không nói là đi đâu.

Hướng Hưng Học thay một bộ quần áo, lái xe đi tìm Hướng Hưng Bang.

Anh ở siêu thị ven đường mua một bao “Đồng Hoa”, ngồi xổm trước biệt thự của Hướng Hưng Bang hút, hút hai điếu không ra vị gì, đem tàn thuốc vứt vào thùng rác cách đó mấy trăm mét xong mới quay lại nhấn chuông cửa.

Cẩu Tử chạy ra đầu tiên, loạt xoạt loạt xoạt vây quanh Hướng Hưng Học vẫy đuôi.

“Vào đi.” Hướng Hưng Bang trong tay cầm hai quả óc chó, bảo Hướng Hưng Học vào nhà.


Quan hệ của Hướng Hưng Bang cùng Hướng Nghiễm mấy năm nay hòa hoãn không ít, Hướng Nghiễm bắt đầu chủ động đến thăm cha cậu, hai cha con chưa bao giờ đề cập đến chuyện trước đây, gặp nhau chỉ nói chuyện công ty Hướng Hưng Bang cùng công việc của Hướng Nghiễm, không giống quan hệ cha con, lại càng giống đối tác làm ăn hơn. Hướng Nghiễm đồng ý cúi đầu có lẽ vì Hướng Hưng Bang sau lần bộc lộ phong ba đó đã không còn đi tìm những người phụ nữ khác.

“Anh, Tiểu Nghiễm đi đâu vậy?” Hướng Hưng Học hỏi.

“Nó sao có thể nói cho anh biết.” Hướng Hưng Bang không ngừng động tác trên tay, quả óc chó màu đỏ sậm bắt đầu bóng loáng, “Hai đứa chia tay?”

Hướng Hưng Học không nói phải, cũng không nói không phải.

Hướng Hưng Bang thở dài, “Người lớn như vậy rồi còn ầm ĩ chia tay, năm đó còn nói với anh cái gì mà chăm sóc cậu ấy cả đời, chú xem chú có mất mặt không.”

“Cậu ấy không nói cậu ấy đi đâu sao?”

“Anh lừa chú làm gì.” Hướng Hưng Bang đem quả óc chó đặt lên khay gỗ, “Hưng Học à, để anh nói với chú vài câu, là chính anh thấy vậy, Hướng Nghiễm chắc chắn không vui vẻ gì nếu anh nói cho chú nghe, nó vô cùng sĩ diện, biết được không chừng lại nổi giận với anh. Nhưng mà nó không nói cho chú, anh nếu cũng không nói, e là chú thật sự ngộ không ra. Anh sắp 60 tuổi rồi, cũng không biết mình có thể sống bao lâu, bỏ lại một đứa con trai trên đời, anh cũng hy vọng nó được người chăm sóc thật tốt.”

“Cả đời anh, chỉ yêu một người phụ nữ là chị dâu chú. Nhưng anh không biết nên yêu cô ấy như thế nào, lúc anh còn trẻ, cô ấy đứt đoạn con đường phía trước… Những chuyện này không nhắc tới cũng được.” Hướng Hưng Bang khoát tay áo một cái, “Anh cũng không phải muốn biện giải cho mình cái gì, để đứa con trai thiếu một gia đình bình thường là lỗi của anh, anh muốn nói là Hướng Nghiễm tính tình giống mẹ nó.”

Hướng Hưng Bang pha một bình trà, rót trà vào tách sứ, đẩy đến trước mặt Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học nhìn tách trà nóng hổi, tâm tư như bị phủ sương mù.

Anh cảm thấy Hướng Hưng Bang sắp nói gì đó kinh thiên động địa lắm.

“Chuyện trước kia, Hướng Nghiễm gửi tin nhắn cho anh, lúc đầu anh thật sự cảm thấy nó là vì chọc giận anh, nhưng sau đó, thái độ của nó cũng quá kỳ quái. Con anh anh hiểu rõ, anh không cảm thấy nó là loại người lợi dụng tình cảm của người khác xong còn có thể khắc phục hậu quả, anh không truy cứu gì chú nữa là bởi vì anh cảm thấy hai đứa có thể chia tay, coi như chú đơn phương bám lấy nó, nó cũng không chấp nhận, chú hiểu ý anh chứ? Anh không nghĩ hai đứa còn có thể tiếp tục được. Sau đó anh dần dần hiểu ra, anh bị thằng nhóc kia một đường xếp đặt rồi.”

Hướng Hưng Bang nhấp ngụm trà, sau đó nói tiếp: “Sau đó, đại khái là lúc hai đứa ở cùng được một năm, anh nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, lúc điều tra dòng tiền trong thẻ của nó anh mới bắt đầu rõ ràng, thằng nhóc kia từ đầu đã nghĩ cho chú. Nó dùng tiền ăn uống mua sắm xem như bình thường, thế nhưng có một khoản tiền chuyển vào tài khoản một công ty truyền thông mạng, sau đó còn chuyển cho vài người, đều là tài khoản cá nhân, gộp lại có gần hai trăm vạn. Tài khoản này là tiền tiêu vặt anh cho nó, năm này tháng nọ tích góp cũng lên đến gần hai trăm vạn, tiêu hết chỉ trong mấy ngày. Anh tìm người tra xét những tài khoản này, tất cả đều là lãnh đạo đại học S cùng các giảng viên trẻ tuổi, công ty truyền thông này, không chừng cũng là mua để tạo thế cho chú, chú hiểu chưa, gã Triệu gì đó, giáo sư của chú, gã có thể ngã ngựa là vì Hướng Nghiễm xuất tiền ra. Chuyện này chú biết không?”

Hướng Hưng Học không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu.

Anh hít một hơi, không khí khiến cổ họng run rẩy.

Cõi đời này làm gì có con đường nào trong sạch yên bình, Hướng Hưng Học nghĩ bản thân dựa vào nhiệt huyết đem danh lợi tẩy thành ước mơ, bây giờ mới biết giữa phàm trần thế tục này con đường rộng rãi anh đi đều là do Hướng Nghiễm dùng tiền mở ra cho anh.

“Anh đoán chừng chú cũng không biết, chắc chắn nó sẽ không nói cho chú. Nó dùng cách đó khiến chuyện hai đứa cùng nhau lộ ra ngoài, chính là vì che chở chú, đem cái sai đổ xuống đầu mình, để anh không thể trách chú. Nó hạ bệ gã thầy kia giúp chú, cũng là vì không muốn chú chịu thiệt thòi, anh nghĩ nó hy vọng chú vĩnh viễn không bị nhuốm phải tanh hôi.”

Hướng Hưng Bang lại thở dài, “Chú thiếu thông minh, con trai anh thấy rõ ràng, nhưng nó thích chú thiếu thông minh, nó cũng thiếu thông minh.”

“Giữa hai đứa làm sao ở chung anh không biết, nhưng nó chắc chắn tính kế chú, ha ha, nó còn tính kế anh. Thằng nhóc thúi kia, vừa bắt đầu đã đổ thêm dầu vào lửa, chỉ ước gì chú nhanh chóng ly hôn, anh con mẹ nó vậy mà cũng không nhìn ra, còn thả chú đến ở nhà nó, quả thực là đưa dê vào hang cọp.”


“Anh nói những chuyện này cho chú biết cũng là để báo thù, thằng nhóc con tính leo lên đầu ông đây rồi. Thế nhưng anh nói cho chú biết, để nó mất mặt, chính anh cũng mất mặt. Người sống đến tuổi này, mặt mũi là cái thá gì, anh lúc lẻ loi hiu quạnh mới tỉnh ngộ, anh không cùng Hi Minh an ổn mà sống, khi nhận ra thì quá muộn rồi, anh không muốn hai đứa giẫm lên vết xe đổ của anh.”

“Hưng Học à, Hướng Nghiễm bề ngoài không thể hiện ra, bên trong lại là một đứa rất tình cảm. Năm lớp 11 nó muốn chọn văn, anh lén bảo thầy nó đổi thành khoa học tự nhiên, nó cãi nhau với anh, anh cũng không hiểu vì sao một đứa sở trường các môn tự nhiên như nó sao lại cứ nhất định phải chôn vùi tiền đồ ở khoa văn. Lúc thi đại học điền nguyện vọng, một học sinh khối tự nhiên năm cái nguyện vọng đều là Hán ngữ, trường tốt không chọn, đi chọn trường có khối tự nhiên tệ nhất. Anh cảm thấy anh không quản được nó, định mặc kệ rồi, nó lại nghĩ lại, đổi ngay thành y học, lúc nó và chú ở chung anh mới nghĩ rõ ràng, may là năm đó chú kết hôn, nếu không chắc nó sẽ học văn học thật.

“Có điều, nó khi đó không chừng tổn thương trong lòng, khó mà vượt qua được. Anh cứ nghĩ đó là thời kỳ phản nghịch lúc trưởng thành, nó cùng đám bạn làm loạn uống rượu chơi thuốc, mỗi ngày đều uống đến nôn ra mới về nhà, từ sáng đến tối làm khổ chính mình.” Hướng Hưng Bang cười, “Người chưa lớn, trong lòng có thể có chuyện gì đây.”

“Hướng Nghiễm chia tay chú, nhất định là do chú làm chuyện gì nó không vượt qua nổi, anh không tin nó đồng ý rời xa chú.”

Hướng Hưng Bang uống cạn trà trong tách, “Hai đứa, một là em trai anh, đứa em trai anh xem như con trai mà nuôi, một là con trai ruột, ông đây đồng lõa với con trai, phạm tối kỵ của tổ tông, đây là làm bậy. Nhưng anh vẫn hy vọng hai đứa có thể an ổn đến già, có thể dựa vào nhau mà sống. Đi tìm nó đi, nhận sai, rồi an ổn mà sống tiếp.”

Hướng Hưng Học từ Nhuế Lạc trở về, anh nghĩ là một người đàn ông thì không thể lại vì tình yêu mà khóc lóc.

Nhưng nước mắt anh lại dâng đầy viền mắt.

Trước đây anh vẫn cảm thấy, yêu một người, yêu một người không tim không phổi như Tiểu Nghiễm, là lưỡi dao đâm vào lòng mình.

Hiện tại mới cảm thấy được, được Tiểu Nghiễm “không tim không phổi” yêu, lòng cũng đau, so với dao đâm còn đau hơn.

Thịt trong lòng anh như bị đưa vào máy nghiền, nghiền nát.

Hướng Hưng Học chưa bao giờ biết, “được yêu” so với “yêu”, lại còn đau hơn.

Cẩu Tử thấy chủ nhân khóc, cũng ở bên cạnh ư ử nghẹn ngào.

Hướng Hưng Bang nói hết lời liền gom quả óc chó đi lên lầu, không muốn nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh.

Hướng Hưng Học từng nói cái gì mà chăm sóc cho Hướng Nghiễm, chính anh lại luôn được Hướng Nghiễm nhỏ hơn 6 tuổi che chở — đến lúc Hướng Nghiễm quyết định rời đi, còn để lại nhà cho anh.

Để lại một ngôi nhà, để Hướng Hưng Học quãng đời còn lại có nhà để về, không gió không mưa.

Cậu đến lúc đi cũng không nói ra sự thật, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng, “chúng ta không ai nợ ai”.

Hướng Hưng Học nợ cậu, nợ cậu sáu năm từ 18 tuổi đến 24 tuổi, còn nợ năm năm sau khi ở cùng nhau, nợ ba tháng chiến tranh lạnh hoàn toàn không tin tức, nợ anh không biết gì cả.

Lại nợ sự tỉ mỉ của Hướng Nghiễm mới đổi lại được một cái mạng.

Thiếu nợ nhiều như vậy, nên trả thế nào đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.