Đọc truyện Mục Dã – Chương 21: Ngựa con
Ba Tháp nói phải làm lễ cắt bờm cho một con ngựa non màu đỏ thẫm, thừa dịp gió tuyết chưa đến.
Đó là con ngựa non duy nhất trong đoàn, vừa tròn một tuần tuổi.
Trên hoang nguyên, dê bò là sản vật, ngựa và lạc đà là công cụ giao thông. Ngựa có thể chạy, có thể phóng nhanh, có thể vào lúc nguy hiểm kêu lên báo hiệu. Quan hệ giữa con người và ngựa so với những gia súc khác thân cận hơn rất nhiều.
Con ngựa đỏ thẫm này vóc dáng nhỏ, lớn không nhanh, nhưng sinh ra lớn lên ở bên người Ba Tháp, Ba Tháp coi nó như đứa con nhỏ nhất mà nuôi.
Gia Mã vì lễ cắt bờm mà chuẩn bị một tuần, chị chuẩn bị rất nhiều đồ ăn – thức ăn chiên, trái cây, thịt dê viên, thịt bò khô, chị còn may cho chú ngựa non một cái thảm màu sắc rực rỡ để lót dưới yên ngựa xem như áo hoa của ngựa nhỏ.
Ba Tháp và Mộc Lạp Đề cưỡi ngựa, lái xe đi xung quanh mời mục dân gần đó tới tham gia lễ cắt bờm.
Bữa tiệc này làm rất long trọng, các đoàn thể nghiên cứu khoa học khác cũng tới – bọn họ nhìn Ba Tháp cầm cây kéo trong tay, nhìn chú ngựa non trông có vẻ rụt rè, đuôi ngựa cùng bờm ngựa đã cắt xong mà không ngừng quay phim chụp ảnh. Cơ quan chính quyền còn đưa cho họ điện thoại vệ tinh cùng rất nhiều pin, các nhà khí tượng học dự đoán mùa đông năm nay sẽ gặp được cực hàn, chính phủ đặc biệt lo lắng cho sự an toàn của mục dân cùng các đoàn thể. Ngoài ra còn có bác sĩ thú y, bọn họ nhân lúc tụ họp làm kiểm tra cho bầy dê bò.
Rất nhiều người đi đến thung lũng nơi biên cương này, cả nhà Ba Tháp rất hưng phấn, nhóm Hướng Hưng Học cũng rất hưng phấn. Dường như bọn họ cô quạnh quá lâu, suýt chút nữa thì cô đơn đến quên năm tháng.
Nhưng những người tới tham gia lễ cắt bờm lại rời đi lúc nắng chiều đỏ rực. Thung lũng một lần nữa cô quạnh trở lại.
“Kỳ thực hôm nay xem như sinh nhật một tuần tuổi của chú ngựa nhỏ.” Hoàng Đào ngồi bên đống lửa duỗi người, “Thầy Hướng kể đến đâu rồi?”
“Hôm nay lại kể một chút về chuyện sinh nhật đi.”
“Thầy lần đầu tiên nói chuyện với Tiểu Nghiễm, là trong bữa tiệc sinh nhật 5 tuổi của cậu ấy. Cha cậu ấy có tiền, hằng năm đều làm sinh nhật cho cậu, thầy cũng thích sinh nhật cậu ấy, bởi vì thầy một năm không có bao nhiêu lần được vào thành phố. Ngày đó một mình cậu ấy ngồi trong góc chơi xe hơi đồ chơi, thầy hỏi cậu, “Cháu tên gì?”. Cậu ấy nói cậu tên Hướng Nghiễm, thầy hỏi là chữ Nghiễm nào, cậu ấy không nói được. Lúc ấy thầy cũng mới 11 tuổi, cái tuổi thích làm chuyện hung ác, thầy nói cậu ấy vài câu, cậu ấy sẽ khóc. Cậu ấy khi còn bé đẹp như con gái, lúc khóc như lê hoa đái vũ. Cậu khóc âm thanh không lớn, không phải khóc òa lên mà là khóc thút thít, ấn tượng của thầy đặc biệt sâu sắc.” Hướng Hưng Học nói đến đây liền nở nụ cười: “Thầy hơn 10 tuổi lần đầu tiên bị cha đánh, cũng bởi vì chọc cậu ấy khóc.”
Khi còn bé sinh nhật rất vui, sau khi lớn lên sinh nhật không thể chia vui cùng người ngoài.
Lúc kết thúc kỳ nghỉ đông, Hướng Hưng Học nhận được thông báo, anh được phân công đi giảng ngữ văn đại học.
Lúc đi đại học Đồng báo danh, Hướng Hưng Học thử giảng qua mấy lần, hiệu quả vẫn còn không tệ.
Thế nhưng học kỳ xuân của khoa ngữ văn là khóa đầu tiên anh chủ giảng.
Hướng Hưng Học chuẩn bị rất lâu, ngầm tập luyện không ít lần, đến lúc nhập học vẫn cứ hồi hộp.
“Chú giảng cho tôi nghe đi.” Hướng Nghiễm ôm Cẩu Tử, bắt chéo chân, thản nhiên nói.
“Cậu muốn nghe sao?”
Hướng Nghiễm chần chờ một chút, cuối cùng nói: “Dù sao cũng không có việc gì làm. Chú có ppt không? Tôi có máy chiếu.”
Trong phòng khách có một bức tường trắng trống, ppt chiếu lên đó, vậy mà lại có một chút không khí lớp học.
Hướng Nghiễm vì phối hợp với Hướng Hưng Học, đặc biệt mang một cái bàn nhỏ, một băng ghế nhỏ, ngoan ngoãn mà ngồi vào đó, trên mặt bàn còn có bút và sổ ghi chép.
Hướng Hưng Học đứng trong phòng khách chậm rãi giảng, Hướng Nghiễm vẫn nghiêm túc nhìn anh, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép.
“Thế nào, có được không? Có thể nghe ra trọng điểm không?”
Hướng Nghiễm thuận miệng trả lời “ừ”, ném bản ghi chép cho anh, trên đó chữ viết rất ngay ngắn, những chỗ quan trọng đều viết hết.
Hướng Hưng Học vẫn cho là Hướng Nghiễm viết tháo, chữ cậu viết trên bệnh án đều là viết tháo.
Trên sổ ghi chép lại là chữ viết rất cẩn thận.
Hướng Nghiễm có thể khiến người bất ngờ, dưới thái độ hờ hững của cậu cất giấu rất nhiều chú tâm, mà sự chú tâm này đặc biệt gây cảm động.
Hướng Hưng Học nhìn chữ, như nhìn thấy đèn màu trong đêm.
Loại cảm giác đó khó có thể hình dung.
Anh là một lữ khách cô độc, lúc tha hương nơi đất khách quê người trên quảng trường dùng đàn violon tấu lên nỗi nhớ nhung da diết, anh kéo đàn, dùng tiếng đàn bao bọc chính mình, nhưng trong chớp mắt, tiếng chuông lễ đường vang lên ——
“Boong —— boong —— boong ——”, lập tức bồ câu trắng tung bay, đài phun nước phun ra bọt nước trắng xóa.
Náo nhiệt đến mức khiến anh mặt đỏ tim đập.
Anh không hề thân đơn bóng chiếc.
Anh ở trung tâm quảng trường.
“Nghĩ gì đó?” Hướng Nghiễm đẩy anh một cái, “Thế nhưng tôi có một chút ý kiến, sinh viên đại học kỳ thực không để ý chú giảng thế nào, thứ quan trọng nhất bọn họ muốn nghe luôn thực tế hơn, tỷ như cuối kỳ thi thế nào, điểm quá trình chiếm bao nhiêu…”
“Vậy tôi giảng lại một lần nữa, được không?” Hướng Hưng Học như trẻ nhỏ thăm dò sự nhẫn nại của Hướng Nghiễm, anh khắc chế không được chính mình —— có một học sinh nghiêm túc nghe giảng bài như thế, thật sự sẽ khiến người muốn giảng không ngừng.
Hướng Nghiễm nhíu nhíu mày nhưng vẫn ngồi xuống.
Lần thứ nhất giảng 90 phút.
Lần thứ hai giảng vẫn là 90 phút.
Suốt một buổi tối, Hướng Nghiễm dính lấy ghế nhỏ, cẩn thận nghe Hướng Hưng Học giảng bài.
“Tuần sau, tôi sẽ giảng buổi thứ hai. 6 giờ tuần sau, cậu có thể nghe không?”
Hướng Nghiễm híp híp mắt, rất miễn cưỡng nói: “Được thôi. Chú chuẩn bị cẩn thận, tôi chỉ nghe một lần.”
Nhưng lúc Hướng Hưng Học chuẩn bị xong, Hướng Nghiễm phải ra ngoài.
Cậu ăn mặc rất đẹp đẽ, còn xịt nước hoa.
Hướng Hưng Học rất không thoải mái, nhưng anh không tức giận – trên thực tế anh không có lập trường trách móc Hướng Nghiễm, lời hứa đầu môi không tính là lời hứa, Hướng Nghiễm có thể chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.
“Cậu định đi đâu à?”
“Quán bar.”
Hướng Hưng Học lập tức nói: “Không được.”
Hướng Nghiễm đang khom lưng xỏ giày, nghe vậy bỏ chiếc giày còn lại xuống, cậu ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn Hướng Hưng Học nói: “Chú, hôm nay tôi tổ chức sinh nhật, chú muốn đi cùng sao?”
Hướng Hưng Học quên, mấy năm qua chưa bao giờ nhớ tới. Chuyện này kỳ thực không sao cả, bởi vì Hướng Nghiễm cũng chưa chắc nhớ sinh nhật anh.
Nhưng Hướng Hưng Học cảm thấy mình rất ích kỷ, anh cùng Hướng Nghiễm lúc đó bỗng nhiên chỉ còn sót lại mối quan hệ lợi dụng từ một phía, anh cần Hướng Nghiễm đóng vai sinh viên, đây là một loại cho đi, nhưng anh vẫn chưa trả lại. Anh hứa làm bạn với Hướng Nghiễm, chưa tới một tháng, làm bạn lại sơ sẩy như thế.
Hướng Hưng Học lúng túng cực kỳ, anh cứng ngắc nói: “Vậy chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tôi không đi được.”
Hướng Nghiễm gật đầu nói được.
Ngay lúc Hướng Nghiễm đẩy cửa, Hướng Hưng Học đổi ý rồi.
Anh rất muốn đi.
“Tôi đi. Tôi và cậu cùng đi.”
Lần trước Hướng Hưng Học đi quán bar là lúc vẫn còn đi học, anh nhắm mắt cả một buổi tối giữa tiếng nhạc ầm ĩ, anh không thích bầu không khí quán bar, không thích tiếng trống ồn ào, cũng không biết uống rượu cho lắm.
Hướng Hưng Học gần như từ nhỏ đã không hợp với quán bar.
Nhưng lần này anh muốn đi.
– —-
Bắt đầu chuỗi ngày thất nghiệp thảnh thơi =)))))))))))))