Mục Dã

Chương 19: Náo loạn bệnh viện


Đọc truyện Mục Dã – Chương 19: Náo loạn bệnh viện

Cậu của Đồng Đồng là một tên lưu manh, gã dẫn một đám lưu manh vây chặt cửa bệnh viện gây sự.

Bọn họ in băng rôn lớn, miệng nói lời khó nghe, bệnh nhân vây xem ngày càng nhiều, trong đám người có mấy tên bắt đầu há mồm gào khóc, nói Ngô Đồng chết không minh bạch, nói bệnh viện Đồng là bệnh viện hắc tâm.

Bác sĩ điều trị chính là chủ nhiệm Triệu, người cuối cùng phẫu thuật cho Đồng Đồng là chủ nhiệm Lý, còn có Hướng Nghiễm, thái độ của bọn họ đều rất rõ ràng, chấp nhận điều tra, nhưng quyết không thỏa hiệp.

“Người nhà” há mồm đòi 3 triệu.

3 triệu đối với Hướng Hưng Học mà nói là một khoản tiền lớn, dù sao anh vẫn còn thiếu hơn 30 vạn tiền mua nhà.

Nhưng đối với Hướng Nghiễm mà nói, cha cậu cho cậu một chiếc xe sẽ không dừng ở giá này. Hướng Nghiễm không để ý đến tiền bạc, việc này không đại biểu cho việc cậu đồng ý vung tiền.

Cậu là người phản đối nghị hòa nhất.

Một buổi tối, cậu của Đồng Đồng uống say chạy vào bệnh viện.

Gã cầm chai bia trong tay, đi tới khu trẻ con đang tiếp nước, truyền dịch, bắt đầu đập.

Tiếng kính vỡ vụn khiến bọn trẻ vừa truyền dịch xong đang băng vết kim hoảng sợ.

Tiếng khóc thút thít đầu tiên báo hiệu, sau đó tất cả vừa sợ sệt vừa đau đớn túm tụm lại một chỗ.

Tiếng khóc liên tiếp vang lên.

“Triệu Trác Lâm ở đâu?” Gã đàn ông một đá gạt ngã cột truyền dịch, túi thuốc bên trong đổ tung tóe.

Người mẹ dựa vào cửa ôm lấy đứa trẻ, đem đầu đứa trẻ chôn vào vai mình, miệng nhỏ giọng “đừng khóc đừng khóc”, vội vã đi ra ngoài, tiếng bước chân nhẹ như mèo.

“Đều đứng lại cho ông.”


“Triệu Trác Lâm ở đâu?”

Tiếng gào vang vọng cả khu. Người mẹ dừng bước, bế đứa trẻ không biết làm sao.

Cô y tá trẻ sợ đến hoảng hồn, vẫn đang run rẩy dỗ dành mấy đứa trẻ đang gào khóc.

Hướng Hưng Học đứng trên lầu nhìn thấy tất cả, cất bước chạy xuống lầu một, nửa đường gặp Hướng Nghiễm đang gọi điện thoại.

“Bệnh viện Đồng lầu một, cổng Bắc, khu truyền dịch nhi đồng, tại hiện trường có không ít trẻ nhỏ, phiền các anh đến nhanh một chút, có rất nhiều trẻ con.”

Hướng Nghiễm gặp được Hướng Hưng Học, giương mắt nhìn anh một chút như có lời muốn nói, cuối cùng không nói gì, bước nhanh xuống lầu một.

Lúc bọn họ đến khu truyền dịch, y tá trưởng đang từ từ tới gần gã đàn ông đang phát điên, miệng nói: “Bác sĩ Triệu lập tức tới ngay, ông ấy đang chạy đến.”

Cậu của Đồng Đồng vội ngồi xuống cầm chai bia lên, dùng nửa bên bị vỡ chỉ vào y tá: “Bọn mày chính là vì mưu tài mà sát hại người khác.”

“Ngô Đồng nhà bọn tao là ở bệnh viện của bọn mày bị trị chết!”

“Ngô Đồng mới 5 tuổi! Bọn mày thật mẹ nó độc ác.”

“Mẹ nó, mẹ con bé còn chưa ký tên, bọn mày đã làm phẫu thuật…”

Y tá trưởng nhấc tay làm động tác động viên, “Hình như ngài đối với bệnh viện chúng tôi có hiểu lầm gì đó…”

“Là anh Trương đúng không, cậu của Ngô Đồng? Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống cẩn thận mà nói, đừng dọa đến trẻ con.”

Gã đàn ông họ Trương bỗng nhiên cáu kỉnh, đem rổ thuốc phía sau hất xuống đất, “Mẹ nó Ngô Đồng không phải trẻ con sao, mạng của nó ai đền?”


Tiếng vỡ loảng xoảng cùng tiếng gã đàn ông gào thét phá tan đêm dài yên tĩnh.

Hướng Nghiễm bởi vì lời nói quá mức hoang đường lại còn buồn cười mà cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ tiến đến bên cạnh gã.

Y tá trưởng còn đang nỗ lực động viên, cô chạy tới bên cạnh gã đàn ông, “Anh Trương, bệnh viện là nơi cứu người…”

Gã đàn ông xô y tá trưởng lên mặt đất đầy thủy tinh vỡ.

Bên tai Hướng Hưng Học đầy rẫy tiếng rít gào, nhưng phản ứng đầu tiên của anh là giữ lấy Hướng Nghiễm đang muốn lao ra.

Hướng Nghiễm vẻ mặt đầy hung ác, cậu rống Hướng Hưng Học: “Con mẹ nó chú buông tôi ra!”

“Cậu không thể đi.” Hướng Hưng Học kéo cậu ra sau.

“Cô ấy chảy máu!”

“Bác sĩ Hướng,” Hướng Hưng Học xoa đầu Hướng Nghiễm một cái, “Cứ để tôi.”

Hướng Hưng Học đấm một đấm vào mặt của gã đàn ông, khiến gã cũng loạng choạng ngã lên những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.

Hướng Hưng Học luôn luôn tự xưng là người ôn văn nhĩ nhã, anh sống đến 30 tuổi, đừng nói là đánh nhau, anh thậm chí còn chưa từng cãi vã kịch liệt với ai.

Đàn ông phải có sức chiến đấu của đàn ông, lúc Hướng Hưng Học còn trẻ, bạn bè cùng phòng vì muốn xứng danh nam sinh viên viện văn học, đều chạy đi tham gia câu lạc bộ Taekwondo, lúc đó đang độ tuổi hăng hái, giữa bầu không khí sôi động đó, Hướng Hưng Học cũng không đi học Taekwondo, anh đi luyện bắn cung.

Hướng Hưng Học không thích đánh nhau. Đấm xong một đấm anh cũng có chút ngẩn ra, một mặt là kinh ngạc vì sức chiến đấu của mình, mặt khác cũng là bởi vì anh có chút không biết làm sau. Mu bàn tay hình như sượt qua răng của gã đàn ông, hơi hơi đau đớn.


Hướng Hưng Học cũng không hiếu chiến, anh không có thừa thắng xông lên, mà gần như ngây ngốc chờ gã đàn ông bị đánh tỉnh táo lại.

“Chú ——”

Lúc nghe được giọng Hướng Nghiễm, cậu của Đồng Đồng đang nâng cánh tay muốn dùng khuỷu tay thúc vào sườn Hướng Hưng Học, bị Hướng Hưng Học trông thấy, động tác tránh né quá nhanh, Hướng Hưng Học bị vấp cái gì đó trên mặt đất, anh ý thức được không thể tránh khỏi bị ngã, liền dùng chân phải trượt về phía trước, dời trọng tâm nhào lên người gã đàn ông.

Hướng Hưng Học vóc dáng cao, trên người cũng có chút cơ bắp, động tác nhào tới trước của anh khiến gã đàn ông vóc dáng trung bình không chống đỡ được, thẳng đờ ngã ngửa ra sau, Hướng Hưng Học thuận thế ngồi trên người gã đàn ông, dùng hai tay ghìm chặt gã xuống đất không cho gã đứng dậy.

Gã đàn ông còn đang giãy dụa, bàn tay Hướng Hưng Học lập tức trượt xuống đống kính vỡ.

“Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Hướng Hưng Học thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phủi tay một cái, lúc hai tay chạm vào nhau mới phát hiện lòng bàn tay mu bàn tay đều có máu dinh dính.

Anh thở dài, cảm giác đau đớn lập tức truyền tới huyệt thái dương.

“Tao đ** mẹ mày! Lũ chó chết, ông đây với mày đồng quy vu tận!” Hướng Hưng Học cho rằng gã đàn ông còn muốn gây chuyện, căng thẳng ngẩng đầu lên, lại phát hiện tay gã điên nọ không biết từ lúc nào cầm một cái chai vỡ, mục tiêu của gã đổi thành bàn tay đang đặt trong túi của Hướng Nghiễm.

Đ** mẹ ai?

Ai?

Hướng Hưng Học gấp đến độ ngưng thở, căng thẳng dùng hết toàn lực khom người đẩy gã đàn ông ra ngoài, “Con mẹ nó mày đ** ai?!”

Xoảng!

Nửa cái chai thủy tinh cuối cùng cũng vỡ nát.

Cảnh sát chế ngự cậu của Đồng Đồng, Hướng Hưng Học cũng được Hướng Nghiễm đỡ dậy.

Lúc cục cảnh sát ghi chép xong đã hơn 12 giờ, họ ra đến cửa cục cảnh sát thì Hướng Hưng Bang gọi điện đến, tay Hướng Hưng Học đau, liền để Hướng Nghiễm mở hands-free.

“Chú xảy ra chuyện gì? Lần trước bởi vì chuyện công việc mà ầm ĩ xôn xao anh còn chưa nói, bây giờ lại đánh nhau với người ta, anh mặc kệ chú có phải thấy việc nghĩa hăng hái làm hay không, thằng nhóc chú đến mạng cũng không cần à?”


“Anh ——”

Tay Hướng Hưng Học còn đau, giọng nói cũng run lên.

Anh muốn giải thích, điện thoại lại bị Hướng Nghiễm gác máy.

Hướng Hưng Bang lại gọi tới, lần này Hướng Nghiễm trực tiếp tắt máy.

Hướng Nghiễm chưa bao giờ lễ phép với cha cậu.

Hai người một đường trầm mặc về đến nhà, Hướng Nghiễm trầm mặc giúp Hướng Hưng Học xử lý vết thương, động tác của cậu không tính là nhẹ nhàng, Hướng Hưng Học cố nén không kêu ra tiếng.

“Đau không?” Hướng Nghiễm mặt không thay đổi, ngẩng đầu hỏi.

Hướng Hưng Học mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi, nhưng vẫn cố nén nói không đau.

Lần này Hướng Nghiễm trực tiếp dùng tăm bông chọt chọt vết thương, “Như vậy thì sao?”

“Đau —— đau quá đau quá, cậu đừng đè nữa.”

Hướng Nghiễm nghiêm mặt, trào phúng nói: “Chú còn biết đau sao?”

“Còn chỗ nào bị thương không?”

Hướng Hưng Học không nói lời nào, anh rất ấm ức, chính mình rõ ràng làanh hùng bảo vệ cậu nhóc, vậy mà cậu nhóc lại không cảm kích một chút nào.

– —-

Editor: Chú à, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nhìn lại mình là ai chứ =))))) Thư sinh trói gà không chặt mà cứ nghĩ mình là siêu nhân Gao thì em nó giận dỗi là đúng rồi. =))))))))))

Anw, mình rất thích Hướng Hưng Bang, cảm thấy ông thương Hướng Hưng Học và Hướng Nghiễm vô cùng, dù một đứa chỉ là em trai nuôi, một đứa là đứa con trai ngỗ nghịch chả mấy khi biết lễ phép với ổng. Ổng chỉ có mỗi một khuyết điểm là lăng nhăng thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.