Mục Dã

Chương 17: Pháo hoa


Đọc truyện Mục Dã – Chương 17: Pháo hoa

Hướng Nghiễm ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu, sau đó thay y phục đi vào phòng mổ.

Mẹ Đồng Đồng khóc lóc rời khỏi bệnh viện, còn lại một mình cha Đồng Đồng dựa vào góc tường.

Hướng Hưng Học trầm mặc nhìn bên ngoài cửa sổ bóng đêm dần tan hết, mặt trời lên.

Đồng Đồng không thể nhìn thấy ánh nắng đầu tiên của năm mới. Sau này mỗi một ánh nắng, Đồng Đồng đều không thấy được.

Đồng Đồng mới 5 tuổi, cô bé chưa có nhiều bạn bè; trên thế giới còn rất nhiều cảnh đẹp chờ cô bé đến xem; còn có rất nhiều bộ váy đẹp đẽ chờ cô bé đến mặc. Tử vong kết thúc tất cả chờ đợi.

Hướng Hưng Học không ngờ, anh tuyệt vọng cáo biệt năm cũ, lại bi thương nghênh tiếp năm mới.

Lúc bệnh viện bắt đầu bận rộn, cha Đồng Đồng nói: “Anh Hướng, nhờ anh giúp tôi cảm ơn bác sĩ Hướng. Cậu ấy sau này nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi, cậu ấy sẽ cứu sống rất nhiều người.”

Hướng Hưng Học gật đầu, sau đó theo bản năng mà hỏi: “Anh định đi đâu?”

Hướng Hưng Học rất sợ người đàn ông trung niên này không sống nổi.

Cha Đồng Đồng hai mắt đỏ hoe, muốn cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng không thành công, lộ ra một vẻ mặt rất khó coi: “Hôm nay là tết, không biết có làm lễ tang được không, tôi muốn nhanh chóng đón Đồng Đồng ra ngoài, nó… Nó không thích nơi này.”

Hướng Hưng Học không biết nên nói gì với người cha này, trong một đêm mà anh ta đã già đi rất nhiều.

Hướng Hưng Học vỗ vỗ lưng người đàn ông, người đàn ông khẽ gật đầu một cái, sau đó chậm rãi rời khỏi tầm mắt Hướng Hưng Học.

Lúc chạng vạng tối, Hướng Nghiễm tìm Hướng Hưng Học lấy chìa khóa xe.

Hướng Nghiễm một đêm không ngủ, lại ngồi trong phòng làm việc cả ngày, Hướng Hưng Học sợ cậu có chuyện, liền hỏi: “Cậu lái xe đi đâu?”

“Hàm Châu.”

Hàm Châu là một mảnh đất giữa sông, chưa bị khai thác, hiếm có người đến.


“Đi đến đó… Làm gì?”

Hướng Nghiễm nhìn kỹ Hướng Hưng Học, nói: “Đốt pháo hoa cho Đồng Đồng.”

Trái tim Hướng Hưng Học như bị Hướng Nghiễm bóp chặt, đau đến thình thịch đập, “Tôi đi cùng cậu.”

Đêm ở Hàm Châu so với thành thị tối hơn, bên kia sông đèn đuốc sáng choang, càng làm nổi bật vẻ ảm đạm nơi đó.

Hướng Nghiễm tìm một quầy hàng, mua hết pháo hoa đắt tiền nhất, còn mua một chiếc bật lửa.

Ông chủ quầy hàng cao hứng cực kỳ, giúp Hướng Nghiễm chuyển hết pháo hoa vào cốp xe, Hướng Nghiễm đứng một bên dường như thất thần.

Hướng Hưng Học nói với bà chủ: “Cho tôi thêm một hộp Đồng Hoa, với bật lửa.”

Hướng Nghiễm không hề liếc mắt nhìn Hướng Hưng Học, cậu vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Hướng Hưng Học lái xe đến nơi trống trải nhất, từ nơi đó, vượt qua mặt sông đen kịt, vượt qua tầng tầng lớp lớp cao ốc, chính là bệnh viện Đồng.

Phòng bệnh Đồng Đồng ở lầu mười bảy, tầm nhìn trống trải, là phòng một người. Cha Đồng Đồng có lẽ không chịu nổi chi phí phòng bệnh, Hướng Hưng Học nghĩ phòng bệnh có lẽ cũng do Hướng Nghiễm an bày.

Hướng Hưng Học ngồi trong xe, giữa gió lạnh đốt một điếu Đồng Hoa.

Khói thuốc lượn lờ bốc lên, Hướng Hưng Học đột nhiên không còn hứng thú, anh miễn cưỡng hút một hơi, nicotin đâm thủng ngực chui vào phổi, bi thương trong lòng không giảm mà tăng lên.

Đồng Đồng chết, không giống Hướng Nghĩa Vũ chết.

Hướng Nghĩa Vũ bị bệnh rất lâu, mỗi một viên thuốc, mỗi một lần hóa trị đều là kéo dài tính mạng. Ông sống hơn 70 tuổi, uống cạn nhân tình thế thái; ông và con cháu ông đều biết ông không còn sống lâu nữa. Hướng Hưng Học chuẩn bị hai năm, không hề từ bỏ, nhưng vẫn xem là bình tĩnh đưa cha đi.

Còn Đồng Đồng? Cô bé còn chưa bắt đầu nhận thức thế giới, cô bé còn có mấy chục năm chưa kịp sống. Cô bé ngây thơ, thích cười. Cô bé vượt qua phẫu thuật, mẹ cô tin tưởng cô khỏe rồi.


Hướng Hưng Học cũng cho rằng cô bé khỏe rồi.

Dường như tất cả mọi người đều hy vọng, mọi người đều nín thở, muốn nhìn Đồng Đồng đi nhà trẻ, học tiểu học, lên sơ trung, lên cao trung, lên đại học, hẹn hò, kết hôn, có con.

Nhưng tuyệt vọng lớn nhất trên đời, chính là đã từng có hy vọng.

Hướng Hưng Học nghĩ đến nhập thần, không nghe thấy gì, pháo hoa “ầm” một tiếng khiến Hướng Hưng Học giật mình run tay.

Pháo hoa vang một tiếng, tim Hướng Hưng Học dừng một nhịp, tàn thuốc lá trong tay bị chấn động đến mức lã chã rơi xuống.

Anh đứng dậy, quay đầu lại, pháo hoa trong đêm đen biến thành hình tròn no đủ, như sao trời tản ra, mỗi một đóa nhỏ đều ra sức mà lấp lánh, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Bóng lưng Hướng Nghiễm bị ánh sáng chớp tắt rọi sáng, cậu một tay siết bật lửa, một tay buông thõng, như một cái cây.

Hướng Hưng Học lại đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn động tác của Hướng Nghiễm – cậu ngẩng đầu xem pháo hoa, chờ đốt hết một hộp lại chầm chậm đi tới ven sông, đốt hộp thứ hai, lại từ từ đi về chỗ cũ, tiếp tục ngẩng đầu xem pháo hoa.

Không ngừng đốt, ngẩng đầu nhìn, đốt, ngẩng đầu nhìn, đốt.

Giống như người máy.

Đồng Đồng nói muốn mẹ dẫn cô bé đi đốt pháo hoa, Hướng Nghiễm không phải mẹ cô bé, nhưng lại đốt pháo hoa cho cô bé.

Đồng Đồng đi rồi, Hướng Nghiễm hẳn là khổ sở. Hướng Hưng Học nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Hướng Hưng Học đem thuốc bỏ vào gạt tàn trong xe, đi tới chỗ Hướng Nghiễm. Anh không biết mình có thể giúp gì cho Hướng Nghiễm, chỉ có thể từ sau lưng che tai Hướng Nghiễm lại. Đôi tai này là để chẩn bệnh, nghe tim đập, không nên nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Hướng Hưng Học cảm nhận được thân thể Hướng Nghiễm cứng lại một lúc.

Pháo hoa tàn hết, Hướng Nghiễm muốn đi đốt thêm, Hướng Hưng Học buông lỏng tay.


Hướng Nghiễm bước rất chậm, cơ hồ là từng bước từng bước đi về phía trước, Hướng Hưng Học gọi cậu lại: “Tiểu Nghiễm, nếu khổ sở, cậu có thể khóc, cũng có thể hét lên, ở đây không có ai khác.”

Hướng Nghiễm tiếp tục đi về phía trước, nửa ngồi nửa quỳ trên đất mà châm lửa, sau đó đi trở về, mặt không cảm xúc.

Cậu không đi đến bên cạnh Hướng Hưng Học mà đổi một chỗ mới, đứng nghiêm.

Pháo hoa lại bắt đầu vang lên, Hướng Hưng Học lại một lần nữa từ sau lưng bưng kín tai cậu, lần này Hướng Hưng Học đem Hướng Nghiễm ôm vào lòng mình.

Hướng Nghiễm có thể là một người trưởng thành kiên cường, nhưng Hướng Hưng Học hy vọng lúc này Hướng Nghiễm có thể yếu đuối một chút.

Hướng Nghiễm yên tĩnh đứng một lúc, sau đó tránh thoát cái ôm của Hướng Hưng Học.

Tiếng nổ mạnh vang lên, Hướng Nghiễm hướng về mặt sông gọi: “Đồng Đồng”

“Em đi thong thả”

“Đồng Đồng, em”

“Đi thong thả”

“Đồng Đồng”

Hạt tuyết ẩm ướt theo tiếng gọi của Hướng Nghiễm, rơi xuống.

Ánh sáng lấp lánh soi rõ từng bông tuyết đang rơi.

Tuyết càng rơi càng lớn.

Hướng Nghiễm bị gió lạnh thổi, âm thanh như bị bông tuyết hút đi, càng lúc càng nghẹn ngào.

Lúc pháo hoa tan hết, giọng Hướng Nghiễm cũng ngừng lại. Cậu tiếp tục đi tới bờ sông châm lửa, lúc trở lại lệ đã rơi đầy mặt.

Hướng Nghiễm nói: “Chú, tôi lạnh quá.” Sau đó nghẹn ngào như con thú nhỏ.

Hướng Hưng Học ôm cậu vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng cậu, thấp giọng dịu dàng an ủi: “Chúng ta vào xe, xe không lạnh, chúng ta mở điều hòa…”


Áo măng tô của Hướng Nghiễm dính rất nhiều giọt nước, tuyết phương Nam, rơi xuống liền tan thành nước.

Hướng Hưng Học muốn ôm cậu từ từ đưa cậu về xe, Hướng Nghiễm lại chôn đầu rất chặt, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

“Không được… Còn chưa đốt xong.”

“Tôi thay Đồng Đồng đốt, Đồng Đồng cũng gọi tôi là anh, tôi đốt cho cô bé.”

Hướng Hưng Học để Hướng Nghiễm ngồi vào ghế phụ lái, chạy vào trời tuyết, anh đem mười mấy hộp pháo hoa xếp thành một hàng, đốt từng cái.

Lúc hộp thứ nhất vang lên tiếng nổ, Hướng Hưng Học quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hướng Nghiễm.

Trên mặt cậu đều là nước mắt.

“Che tai lại!” Hướng Hưng Học gọi cậu.

Mười mấy đóa pháo hoa bung nở trên bầu trời.

Xán lạn nhưng ngắn ngủi.

Như cuộc đời của Đồng Đồng.

Hướng Hưng Học lấy tay áp lại thành loa, bắt chước dáng vẻ của Hướng Nghiễm, gọi: “Đồng Đồng”

“Anh yêu em”

“Anh Hướng Nghiễm cũng yêu em”

“Em phải thật thanh thản”

“Đồng Đồng, em đi thong thả”

– —-

Editor: Một người đàn ông trẻ tuổi ưu tú như Hướng Nghiễm lại yêu Hướng Hưng Học, một người đàn ông bình thường, bị vợ bỏ, không nhà, không tiền, không nghề nghiệp, có lẽ là vì sự dịu dàng không toan tính này của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.