Mục Cửu Ca

Chương 51


Đọc truyện Mục Cửu Ca – Chương 51

Truy tìm Minh Châu bị thất lạc – Cuộc thi thách đấu kỹ nghệ dân gian truyền thống toàn quốc, cuộc thi này vừa mới phát ra đã trở thành tiết mục rất hot, vài mùa sau đó cũng không hề kém thu hút so với mùa đầu tiên, trở thành tiết mục có độ nổi tiếng vô cùng cao trên cả nước.

Cuộc thi này hot thì đúng là hot thật đấy, song cũng chưa từng hot đến mức ngay cả vòng loại cấp tỉnh cũng truyền đi khắp cả nước bao giờ, trước nay đều là đến vòng chung kết toàn quốc mới hấp dẫn được sự thu hút của mọi người.

Nhưng lần này, dường như có đến mấy đại gia đang ngấm ngầm thúc đẩy đưa cuộc thi lên cao trào, vòng loại cấp tỉnh còn chưa phát trên truyền hình vậy mà đã dậy lên làn sóng thêu tay trên cả nước rồi.

Mấy ông thương nhân kinh doanh món thêu thùa chữ thập tha hồ mà cười ngoác miệng, phong trào thêu chữ thập đang trên đà xuống dốc tự nhiên nhân cơ hội này lại được đội mồ sống dậy, còn trở lại lợi hại hơn cả trước đây.

Những loại hình thêu thùa khác cũng được thúc đẩy rõ rệt, đặc biệt là ngành thời trang, một loạt những minh tinh đã bắt đầu mặc những bộ đồ truyền thống có thêu những họa tiết, hoa văn cổ truyền thống, tạo nên một làn sóng thời trang mốie.

Tổ sản xuất chương trình lại càng cuống cuồng, thỉnh thoảng lại tung ra vài trích đoạn quay các thí sinh đang thêu bài thi của mình, việc tuyên truyền quảng cáo hình ảnh của các thí sinh được dốc sức thực hiện.

Một số phường đánh bạc có uy tín thậm chí còn nửa công khai kết quả thắng cuộc của thí sinh vòng loại cấp tỉnh ra ngoài, những quầy bar cao cấp với các câu lạc bộ hạn chế hội viên cũng theo đó mà nước lên thuyền lên, các kiểu đánh bạc nội bộ với nhau tha hồ được mở.

Trong số đó có 6 thí sinh là được để mắt tới nhiều nhất, mỗi thí sinh đều là hạt giống của từng khu vực.

Mục Cửu Ca là một trong số đó.

“Một khi bị dính vào vòng đấu cá cược có quy mô lớn, với một số tiền lớn, bất kể cuộc thi nào cũng có khả năng xảy ra biến cố, cô phải hết sức cẩn thận, bình thường nhất định không được rời khỏi tầm mắt của Trịnh Dã.”

Mục Cửu Ca nhớ lại câu mà Hòa Thượng hôm nay đã phải đặc biệt gọi điện thoại để nhắc nhở cô mà thấy lòng trầm hẳn xuống.

Cô cũng có thể cảm nhận được, từ lúc du lịch ở Bắc Kinh về, bầu không khí bao trùm tại vị trí chương trình đóng quân bắt đầu trở nên căng thẳng.

Trước đó không khí cũng có chút khẩn trương, song không quá rõ rệt, các thí sinh có gặp gỡ nhau vẫn trò chuyện vui vẻ, cảm giác đối địch không quá lộ liễu.

Thế nhưng từ sau khi tổ chương trình công bố tin mới nhất về các nhà tài trợ, cùng với số tiền quyên góp từ việc nhắn tin thì tất cả đã thay đổi.

Hiện tại mới chỉ là vòng loại tỉnh, riêng tiền thưởng của vòng loại tỉnh thôi đã đạt đến con số 430 vạn tệ rồi!

Hơn nữa, con số này cũng mới chỉ là con số tạm thời, còn cách ngày phát sóng Quán quân khu vực một tuần nữa. Sau một tuần nữa, có trời mới biết con số này còn tăng đến mức nào!

Tất nhiên món tiền thưởng này sẽ không được trao toàn bộ cho quán quân của mỗi khu vực, mà theo quy định của cuộc thi, cả nước có 34 khu vực tổ chức cuộc thi, tiền thưởng của mỗi khu vực chỉ được phép nhận một nửa, một nửa còn lại sẽ được chia theo tỷ lệ 50%, 30%, 20% cho 3 thí sinh đứng sau quán quân cấp tỉnh.


Nếu khu vực tổ chức cuộc thi nào đó không được sung túc, giải đấu cấp tỉnh vừa qua sẽ được tính luôn là giải đấu khu vực, quán quân giải khu vực sẽ dành được số tiền tích lũy tối thiểu từ phần thưởng của mỗi khu vực là 2 vạn tệ.

Còn nếu khu vực tổ chức giải đấu là nơi giàu có, tiền thưởng tất nhiên sẽ khác, tuy nhiên quán quân khu vực cao nhất trước đây cũng chỉ nhận được con số không quá 80 vạn.

Vậy mà lần này, chỉ tính riêng con số 430 vạn tệ từ việc tích lũy tiền thưởng của Tỉnh họ mà nói thì quán quân cũng phải nhận được số tiền hơn 100 vạn tệ rồi.

Càng chưa nói đến vòng chung kết toàn quốc, một nửa số tiền thưởng của 34 khu vực cộng lại sẽ nhiều đến cỡ nào, rất có thể quán quân lần này sẽ vượt qua được ngưỡng tiền thưởng hơn 1000 vạn tệ của người thắng cuộc mùa thi trước!

Chim chết vì ăn, còn Người chết vì tiền là đây!

Cuộc thi này rốt cuộc sao lại hot đến thế? Tại sao lại có nhiều nghệ nhân tham gia đến vậy?

Nguyên nhân vì muốn phục hưng và truyền bá những kỹ nghệ truyền thống ư? Cũng đúng, có lẽ có một số người thực sự mong muốn như vậy, song cũng không thể phủ nhận, nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn người đi thi chính bởi vì món tiền thưởng kếch sù này.

Những thí sinh ở những cuộc thi khác, cứ cho là quán quân toàn quốc thì cũng chưa chắc đã thành danh sau cuộc thi, phần nhiều là phải dựa vào nỗ lực sau đó nữa. Nhưng với cuộc thi đấu này, sau khi kết thúc cuộc thi bạn có thể đi tới đỉnh cao của danh vọng.

Trước đây, có rất nhiều nghệ nhân mà cuộc sống gần như phải dùng đến từ túng quẫn để hình dung, hoặc một số những thợ trẻ vốn chỉ là những kẻ vô danh vật lộn trong xã hội, nhờ vào phần thưởng và sự tuyên truyền của cuộc thi này mà sau khi cuộc thi kết thúc đã có thể tự mở xưởng làm việc, mở cửa hàng, cuộc sống tốt hơn trước kia rất rất nhiều.

Nếu có người tham gia giải đấu với suy nghĩ đơn giản “được thì tốt, không được cũng chả sao”, thì nay sau khi biết được tin mới nhất về số tiền thưởng cũng tự nhiên nảy sinh tâm lý muốn tranh đấu.

Càng không nói đến những người vốn có tâm lý phải nằm trong top đứng đầu!

Bầu không khí giữa các thí sinh dần trở nên căng thẳng, những lời dặn của Hòa Thượng rõ ràng không chỉ ám chỉ riêng những thí sinh, một khi dính đến cá cược đỏ đen, ai dám đảm bảo rằng những nhân viên công vụ xung quanh bạn không tham gia vào trò đánh bạc này chứ?

Có người đặt cược cho cô kia thắng, tất có người sẽ đặt cho cô ta thua.

“Xin chào, Cửu Ca, hôm nay cô đến hơi muộn nhỉ, tôi thấy mọi người đều đã vào phòng thêu cả rồi.” Tổ trưởng Trần tay cầm chìa khóa xe, đang định mở cửa ra ngoài thì tình cờ gặp Cửu Ca và Trịnh Dã đang quẹt cửa đi vào.

“Xin chào, anh Trần. Mới có 8 rưỡi mà, mọi người càng lúc càng phải chạy nước rút thì phải.” Cửu Ca cười trả lời.

Tổ trưởng Trần vốn định chào hỏi sơ qua rồi đi, không ngờ Trịnh Dã đã mặt mày hớn hở đưa tay cầm bao thuốc lá ra, kính cẩn mời hắn một điếu: “Tổ trưởng Trần, sớm vậy anh đã phải ra ngoài rồi à? Thời tiết càng lúc càng nóng, anh phải chú ý giữ mát cơ thể, lái xe cũng phải để ý chuẩn bị sẵn nước nhé.” Nói xong liền đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp cho hắn.


Một điếu thuốc, một chai nước, Tổ trưởng Trần cũng ngại từ chối, cứ đưa đưa đẩy đẩy có khi lại gây sự chú ý với người khác, còn cả cái camera trên đầu, thứ đồ không đáng giá 20 tệ này ai dám nói anh ta nhận hối lộ chứ?

Tổ trưởng Trần nhận lấy thuốc và nước, Trịnh Dã cũng rất tự nhiên rút bật lửa ra châm thuốc cho anh ta, tiện mồm hàn thuyên thêm mấy câu.

Trong lòng tổ trưởng Trần đánh giá rất cao anh chàng trợ lý bên cạnh Mục Cửu Ca này, đừng nhìn người ta thô lỗ cục mịch, mới nhìn thì có chút hung hãn, song lại rất được việc, hơn nữa rất biết người biết ta. Chứ không như một số thí sinh hoặc một số người nhà thí sinh cứ thế mò đến văn phòng anh ta mà ….

“Nền tảng của cô rất tốt, nhưng tốt nhất không được sơ suất, tôi thấy Tiểu Trương của thành phố W với Trịnh sư phụ của thành phố S lần này cũng rất được, bọn họ đều rất nỗ lực, Trịnh Sư phụ tuổi đã cao, vậy mà buổi tối còn thêu đến tận 11h, sáng sớm mới hơn 5h đã lại vào phòng thêu, cảm tình của mọi người đối với bà ấy rất chi là tốt. Còn cô thì sao – cô là người duy nhất không vào sống trong ngôi Nhà chung, ngày nào cũng sát giờ mới đến, hết giờ là đi, tuy tính tình của cô rất ôn hòa, nhưng với chương trình này của chúng tôi mà nói, có những lúc không chỉ dựa vào mỗi kỹ thuật siêu đẳng là xong, cô hiểu chứ?” Tổ trưởng Trần thuận miệng nhắc nhở vài câu.

Cửu Ca cảm kích trả lời: “Cảm ơn tổ trưởng Trần, tôi sẽ chú ý hơn.”

Tổ trưởng Trần thấy đã đến giờ, gật gật đầu với hai người họ rồi rời đi.

“Trình độ của vị Trịnh Sư phụ đó quả thật rất cao.” Trịnh Dã bỗng nói.

“Ngoài Trịnh sư phụ, còn có Trương Lệ Nga.” Bản thân Cửu Ca cũng biết rõ như vậy.

“Nhân phẩm và kỹ thuật của Trịnh sư phụ đều cao như nhau, người ta dựa vào thực lực để cố gắng, tính cách tuy có hơi khác biệt, song cũng không đi làm mấy việc vớ va vớ vẩn. Đối với bà ấy, tôi chỉ cần dựa vào thực lực để ứng chiến là đủ. Nhưng với Trương Lệ Nga, bà chị này chính là một mụ yêu tinh.”

Trịnh Dã gãi đầu sồn sột, quyết định phải nghĩ cách sờ được gót chân Asin của bà chị tên Trương Lệ Nga này mới được.

Đến cửa phòng thêu, Trịnh Dã thấy nhân viên công vụ đang phát nước khoáng cho từng người, vừa đưa vừa nói: Vất vả quá, trời nóng thế này, mọi người phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.

Vừa nhìn thấy Trịnh Dã, mọi người bắt đầu vây xung quanh anh ta chào hỏi: “Chào chị Mục, Trịnh Dã, hôm nay có mang món gì ngon đến không vậy? Có cháo không? Sáng nay tôi vẫn chưa kịp ăn gì. Lần trước chị Mục nấu món cháo hoa trứng mặn quả là tuyệt, tôi thèm mấy ngày nay rồi!”

Trịnh Dã cười đáp lại, tính tình anh ta hòa đồng, mọi người đều thích, đặc biệt là cái giọng thật thà chất phác của anh ta.

Trong lòng Cửu Ca rất cảm kích, cô là người không biết ăn nói cho lắm, nếu là cô thì có lẽ cô chỉ chào hỏi đơn giản rồi đi làm tốt công việc của mình là xong, nhưng Trịnh Dã lại vì cô mà nghĩ rộng hơn rất nhiều, bình thường không những thường xuyên mang mấy đồ uống, đồ ăn lặt vặt, vé xem phim đi phân phát cho mọi người, sau khi cô vào phòng thêu rồi, anh ta còn hay giúp đỡ những nhân viên công vụ ở đây làm mấy công việc chân tay khác.

“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, cô có thể đứng vững giữa dòng dư luận mà không bị thua thiệt so với Trịnh sư phụ là nhờ vào tổ làm chương trình đã bỏ qua phương diện không chăm chỉ của cô đi rất nhiều. Mà ưu đãi này hoàn toàn là nhờ vào việc giao tế thường ngày của Trịnh Dã.

Cửu Ca sau khi chào hỏi mọi người xong thì lập tức ấn vân tay lên khoá cửa, đi vào phòng thêu của mình.


Mọi người ở đây chỉ nhìn thấy việc cô chuẩn giờ là đến, hết giờ là đi; chứ không hề thấy được sự nỗ lực của cô khi về đến nhà sẽ thế nào.

Song như thế lại càng hay, để cho Hàn Gia thấy cô bước vào vòng trong một cách rất nhẹ nhàng, không làm cho bọn họ tức đến thổ huyết, thì cũng phải làm cho bọn họ thấy giữa Hàn Điềm Phương và cô là một khoảng cách không thể đo đếm. Còn về việc cô sẽ phải âm thầm trả giá ra sao thì chỉ bản thân cô biết… Với lại có thêm sự xuất hiện một bông Hoa hiểu cô là quá đủ rồi.

Giữa trưa 12h, tiếng chuông reo vang lên, đây là tín hiệu đánh thức các thí sinh đang vùi đầu vào khung thêu rằng họ có thể đến nhà ăn nghỉ trưa được rồi.

Tổ làm chương trình cung cấp một ngày bốn bữa cho thí sinh, sáng trưa tối và bữa ăn đêm, bữa sáng từ 7-8h, trưa 12-13h, tối 18-19h, đêm là 23-24h.

Bạn không ăn cũng không sao, nhưng muốn nhà ăn để dành suất cơm cho bạn thì không được, đã qua giờ ăn mà không đến, vậy thì chỉ còn cách tự đi ra ngoài mua đồ ăn hoặc để trợ lý đi mua giúp.

Cửu Ca không muốn phiền hà đến Trịnh Dã, cho nên cô đều đi ăn trưa đúng giờ quy định.

Vừa mở cửa, Trịnh Dã đã sán lại gần, nói nhỏ: “Trưa nay sẽ có camera hành trình theo dõi trộm, chị phải chú ý đấy nhé.”

Quả thực Cửu Ca cảm thấy Trịnh Dã sao mà siêu đến thế, những tin tức kiểu này anh ta đi đánh hơi kiểu gì mà chuẩn không cần chỉnh, trước kia anh ta phải chủ động đi nghe ngóng, vậy mà giờ toàn là do người khác chủ động đến nhắc nhở anh ta thôi.

Cũng nhờ mấy tin tức nội bộ này của Trịnh Dã mới khiến cho cô chưa từng bị dính phốt xấu nào.

Trong khi các thí sinh khác ít nhiều đều bị ống kính quay được một số tình huống khá khó xử, tuy khi chiếu trên truyền hình, mọi người cũng chỉ xem như một câu chuyện đùa rồi cho qua, song chẳng ai muốn biến mình trở thành nhân vật chính của mấy câu chuyện đó cả.

Quay phải tình huống buồn cười thì thôi, có khi tổ làm chương trình vì muốn nâng cao tỷ suất người xem, thậm chí còn quay cả những cảnh các thí sinh tranh cãi hoặc châm biếm lẫn nhau lên truyền hình.

Cửu Ca do có được tin tức nội bộ, nên mới tránh được phiền phức, thậm chí lúc ăn cơm cô luôn cố gắng không ngồi cùng bàn với những thí sinh khác. Do đó lúc lên sóng sẽ gây ra cảm giác cô rất cô độc, có người còn cho rằng cô không hòa đồng hoặc tính cách khinh thường người khác, nhưng thế còn hơn là bị dính cảnh cãi nhau.

Đừng bao giờ cho rằng tổ làm chương trình chỉ cho phát sóng mấy cảnh bạn ngồi thêu thùa, nếu chỉ như thế thì chương trình này sao có thế thu hút người xem trên cả nước đến vậy?

Đúng là cái mà quần chúng muốn xem là những kỹ nghệ truyền thống xa xưa, song có thể phát sóng những cảnh các thí sinh hục hặc lẫn nhau, chiến đấu khiêu khích lẫn nhau thì quần chúng lại càng muốn xem hơn, bởi vì cái này còn chân thực và kích thích hơn nhiều so với mấy chương trình được biên tập kiểu như Điểm tin lúc 8h.

Các phòng thêu bên cạnh cũng lần lượt có người mở cửa ra ngoài. Cửu Ca vô tình hoặc hữu ý đều nhìn về phía các thí sinh khác gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Trịnh sư phụ cũng đi ra, vốn Cửu Ca định cùng với Trịnh Dã đi nhanh ra khỏi hành lang, nhưng lại bị Trịnh sư phụ gọi lại.

Cửu Ca bất đắc dĩ quay người mỉm cười, đứng chờ.

Trịnh sư phụ tiến lên trước, nói với vẻ mặt mệt mỏi: “Tiêu Mục, nhìn cháu chẳng có chút ủ ê nào, có phải đã nghĩ ra phương án rồi không?”

“Vẫn chưa nắm chắc lắm ạ, nhưng cháu cũng có định hướng ra được một chút rồi.” Cửu Ca trả lời giữ kẽ.


Trịnh sư phụ năm nay đã 66 tuổi, lắc lắc đầu: “Mấy thanh niên các cháu bây giờ toàn nói vậy, giống hệt bọn ta hồi còn đi học, hỏi thi cử làm bài ra sao? Những đứa bình thường học tốt thì đều nói làm bài chẳng ra sao. Tiểu Mục, ta cầm kim thêu bao nhiêu năm, không nói cái khác, riêng thêu thùa chỉ cần nhìn qua bông hoa là ta sẽ nhìn ra được ngay ai thêu tốt, ai thêu không tốt. Trình độ của cháu so với tất cả mọi người ở đây có thể nói là cao nhất, ta cũng không hy vọng có thể thắng được cháu, chỉ là muốn nói chuyện với cháu một chút, cháu cứ kín kẽ quá làm ta cũng không chả dám bắt chuyện với cháu luôn”.

“Hì hì.” Cửu Ca còn có thể nói gì được nữa?

Tại sao cô lại không muốn tiếp xúc gần gũi với vị Trịnh sư phụ tính cách rất tốt này, là bởi vì thái độ nói chuyện rất thẳng thắn của bà.

Chính Cô cũng là người nói chuyện rất thẳng thắn và sảng khoái, nên cô biết, cái thẳng thắn này nhiều khi cũng chẳng phải ưu điểm gì cả.

Như hiện tại Trịnh sư phụ trách cô không chịu nói chuyện trao đổi kinh nghiệm với bà, cô nên phải trả lời với bà sao đây?

Nói cháu tin tưởng cô, cháu đồng ý trò chuyện trao đổi kinh nghiệm với cô ư. Nhưng liệu cô có dám bảo đảm rằng trong lúc chia sẻ, người ta sẽ không trở nên thông minh đột xuất nghĩ ra được phương pháp mới có thể đánh bại được cả cô thì sao?

Cửu Ca không muốn mạo hiểm đi thử thách tính cách người khác, đặc biệt là đối với một vị sư phụ có tiếng tốt bụng như vậy, cho nên thà ngay từ ban đầu đừng nói gì là hơn.

“Trịnh sư phụ, cháu còn mong muốn được cô chỉ giáo cho cháu thêm đấy, cháu cũng chỉ biết mấy đường chỉ hù dọa mọi người thế thôi, chứ trình độ sao có thể vượt qua cô được.”

“Được rồi, ta biết những băn khoăn của cháu, cháu cũng không cần phải quá để ý đến những lời ta nói. Đợi sau khi cuộc thi này kết thúc, ta sẽ lại tìm cháu nói chuyện sau, đến lúc đó cháu sẽ không miễn cưỡng tiếp chuyện qua quýt với ta như thế này nữa chứ?”

“Cháu nào dám qua quýt với cô ạ.” Cửu Ca cười khổ.

Trịnh Dã xen lời: “Dì ơi, lưng dì đã đỡ đau chưa? Cửu Ca bảo cháu tìm mua cho dì lọ dầu bôi cực kỳ hiệu quả, đâu nhỉ, chính là chai này đây, buổi sáng không nhìn thấy dì đâu cả, đành phải đợi lúc gặp được dì để đưa, đợi sau khi ăn trưa xong, dì bảo cháu gái dì bôi cho, sau đó xoa bóp một chút, đến chiều là dì sẽ cảm thấy hiệu quả rõ rệt đấy.”

“Ồ, chỉ có mỗi Trịnh Dã nhà ta là hiểu lòng người, lần trước ta chỉ thuận miệng nói có một câu mà cháu vẫn nhớ rõ thế?” Phụ nữ lớn tuổi luôn hợp cạ với những anh chàng thanh niên thân thiện, Trịnh Dã mồm miệng ngọt ngào, hai người lại cùng họ với nhau nên vừa gặp đã thân thiết, Trịnh sư phụ rõ ràng thích Trịnh Dã hơn Cửu Ca gấp tỉ lần.

Cửu Ca sờ sờ mũi, không dám lên tiếng nữa.

Đến nhà ăn, Trịnh sư phụ cứ giữ chặt Trịnh Dã không cho anh ta chạy, Cửu Ca chỉ còn cách tự mình xếp hàng đi lấy đồ ăn.

Đợi đến khi lấy đồ ăn về chỗ, vừa nhìn qua hàng ghế ngồi, vị trí bình thường hay ngồi đã bị người ta chiếm trước, đành phải tìm góc khác. Trịnh Dã thì đang bị Trịnh sư phụ nhờ đi lấy cơm hộ, Trịnh Dã vì nể bà tuổi tác đã cao nên cũng không tiện từ chối, kết quả là anh ta vừa đồng ý, cô cháu gái của bà cụ chẳng biết ở đâu xông ra, ngay lập tức bám chặt vào cánh tay của Trịnh Dã, cứ nhất định phải đi lấy cơm cùng anh ta.

Trịnh Dã bất lực, đành làm một động tác tay ra hiệu với Cửu Ca đang ở phía xa xa.

Cửu Ca cười cười, phất tay ý bảo anh ta cứ tự nhiên, cô cháu gái của Trịnh sư phụ rõ ràng là đang có ý với Trịnh Dã, tiếc là anh chàng không hiểu gì, chỉ coi người ta như em gái mà đối xử.

Đang tìm chỗ để ngồi xuống thì trước mặt bỗng dưng xuất hiện một người.

Cửu Ca ngẩng đầu lên, thần kinh lập tức hơi có chút căng thẳng, là Trương Lệ Nga


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.