Đọc truyện Mục Cửu Ca – Chương 34: Trường quay
Mặc một bộ quần áo trắng giản dị như mọi ngày, Mục Cửu Ca đưa giấy dự thi cho nhân viên chứng nhận, sau đó bước vào đài truyền hình với sự trợ giúp của vệ sĩ.
Đi vào trong, Cửu Ca trông thấy rất đông phóng viên đang tụ tập đứng trước đài truyền hình, dường như họ đang chờ người nào đó.
Có lẽ sẽ có người nổi tiếng tới, Cửu Ca thầm đoán.
Khi Trịnh Dã nhìn thấy mấy người phóng viên thì cười hắc hắc, không nói gì.
Hôm nay cậu ta may mắn lắm, rút thăm trúng nhiệm vụ vệ sĩ kiêm quản lý của Mục Cửu Ca, Hoa Vô Ý và những người khác không đi theo mà chỉ làm nhiệm vụ hỗ trợ bên ngoài thôi.
Chuyên gia trang điểm Tiểu Ngưu và chuyên gia thời trang Khai Văn cũng đi cùng, trước đó họ đã thử trang điểm, làm tóc và lựa chọn trang phục, sau khi xác định hiệu quả thì tháo mọi thứ ra, đợi lát nữa sẽ chính thức trang điểm cho Cửu Ca ở phòng hóa trang.
———
Cách đài truyền hình Chung Sơn khoảng 15km, bên trong con hẻm của một khu dân cư cũ kỹ.
Mục Tụ Hâm từ từ tiến tới, cúi đầu nhìn con ma men đang nằm bẹp dí trên đất, người nọ đã say đến mức không một ai có thể nhận ra đó là Mục Hữu Vi.
Cậu ta biết ông già khốn kiếp này lại nhận được chỉ thị gây rắc rối cho Mục Cửu Ca, vì thế cậu ta bám theo ông ta, vốn định âm thầm đánh ông ta bất tỉnh rồi khiêng về nhà.
Ai ngờ ông ta vừa ra khỏi nhà thì đụng phải một gã nào đó. Rồi bất chợt gã đó phun thứ gì đó vào mặt Mục Hữu Vi, ngay lập tức, Mục Hữu Vi ngã lăn ra đất.
Khi đi ngang qua Mục Tụ Hâm, người đó cười với cậu ta, còn nói nhỏ: “Đừng lo, chỉ khiến ông ta say một ngày mà thôi, cậu mang ông ta về nhà đi.”
Mục Tụ Hâm không lên tiếng, cũng không quay đầu nhìn người đó, nhưng nắm đấm của cậu ta lại dần thả lỏng. Ông già khốn kiếp này dù sao vẫn là ba cậu ta, nếu như có người hại ông thì cậu ta không thể thấy chết không cứu, mặc dù cậu ta cũng từng nghĩ nếu ông già khốn kiếp này chết sớm thì hay biết mấy rất nhiều lần.
Đám phóng viên trước đài truyền hình càng lúc càng sốt ruột.
Không phải bảo là sẽ có tin tức bất lợi cho thí sinh dự thi hay sao?
Vì sao tới giờ rồi mà nhân vật chủ chốt vẫn chưa xuất hiện thế này?
Chẳng lẽ tin tức bọn họ nhận được đều là giả?
——
Đang trút giận xuống cấp dưới, Hàn Gia Duệ bỗng nhận được điện thoại của em gái, anh ta bèn phất tay cho đám người vô dụng kia đi ra ngoài.
Hàn Điềm Phương nói qua điện thoại: “Anh, cô ta đã bước vào đài truyền hình rồi. Phía bên anh sắp xếp kiểu gì thế?”
“….Cô đang dạy anh đấy à?” Khuôn mặt Hàn Gia Duệ u ám.
Hàn Điềm Phương thoáng ngừng, cười: “Anh, anh đừng hiểu lầm, em chỉ đang hỏi tình hình thôi mà.”
“Anh có kế hoạch khác, em lo tốt chuyện của mình đi.” Hàn Gia Duệ định cúp máy.
Hàn Điềm Phương nhẹ nhàng hỏi: “Kế hoạch gì thế anh? Anh định ra tay qua thợ trang điểm à? Em nghe nói là con ả nghèo kiết xác đó ấy vậy mà lại dẫn theo thợ trang điểm đấy, còn có cả vệ sĩ đi cùng nữa chứ.”
“Sao thế được? Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy….. Hai trăm vạn!” Hàn Gia Duệ xiết chặt điện thoại di động, cười nhạo: “Hàn Điềm Phương, em nói chúng ta có phải đã lấy đá đập chân mình rồi không?”
Hàn Điềm Phương trầm mặc một lúc, dường như đang suy nghĩ, bỗng nói: “Hai trăm vạn đủ cho cô ta chống đỡ bao lâu hả anh?”
“Khá lâu đấy! Điềm Phương, nếu em không muốn mất mặt trong cuộc tranh tài này thì hãy luyện tập thêu cho giỏi đi.” Hàn Gia Duệ cúp điện thoại.
Tham gia vòng tranh tài lần này tổng cộng chỉ có 3 người, Mục Cửu Ca, Quế Đằng Long và Chu Xương. Đây không phải là lần đầu tiên thành phố có một cuộc thi mà số lượng thí sinh dự thi ít như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên thu hút được nhiều người xem nhất.
Bởi vì buổi triển lãm đã thu hút rất nhiều người tới tham quan, cho nên ngay từ đầu cuộc thi này đã có sự chú ý ở mức rất cao.
Từ lần trước đã có rất nhiều người đánh giá cao Mục Cửu Ca, bởi vì 3 tác phẩm được trưng bày trước đó của cô đã khiến cho mọi người bất ngờ tột độ.
Nhưng cũng có người nghi ngờ rằng: liệu Mục Cửu Ca có thực sự là tác giả của ba tác phẩm này không?.
Có thể nói, trong số các thí sinh, Mục Cửu Ca là người đặc biệt nhất —— đây là cảm nhận chung của tất cả giám khảo và khán giả về cô.
Cô đặc biệt ở chỗ, khi Cửu Ca vừa xuất hiện thì cô đã gây ra quá nhiều thị phi, cô còn ẩu đả với người của ban tổ chức, đến nỗi bị thương phải nhờ cảnh sát đến can thiệp.
Sau đó, các website thi nhau phanh phui sự thật mờ ám của ban tổ chức cuộc thi, thí sinh muốn có một cuộc đấu tranh công bằng nên đã vùng lên đấu tranh, khiến cho mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía Mục Cửu Ca một lần nữa.
Mà 3 tác phẩm dự thi của Mục Cửu Ca lại được mọi người quan tâm nhiều nhất, vượt xa tất cả các tác phẩm dự thi còn lại.
Theo lẽ thường thì Mục Cửu Ca rõ ràng có thể giả làm người bị hại để nhận được sự thương cảm của mọi người.
Bởi vì mọi người luôn bênh vực những kẻ yếu.
Thế nhưng, Mục Cửu Ca lại không lựa chọn cách ấy, cô cũng không khóc lóc kể lể rằng mình bị đối xử bất công, cũng không công khai chỉ trích ban giám khảo vì những lời bình gây bất lợi cho mình.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Tiết thì ngược lại, bà ta gặp ai cũng nói Mục Cửu Ca là người ác độc, nham hiểm, cực kỳ đáng sợ, cả vú lấp miệng em (dùng vũ lực để “bịt miệng” kẻ khác), còn nói thế lực đằng sau Mục Cửu Ca rất lớn.
Bà ta nói rằng mình sắp bị đài truyền hình sa thải, nhưng không phải do bà ta sai, mà do đài truyền hình đã nhận được lệnh của người đứng phía sau hậu thuẫn cho Mục Cửu Ca, ngay từ đầu tư cách dự thi của Mục Cửu Ca đã bị hủy bỏ, nhưng không hiểu sao lại có thể khôi phục lại một cách kỳ lạ.
Con gái bà ta chưa đầy 6 tuổi cũng ôm mẹ mình khóc rống trên truyền hình, nói mẹ mình không phải là kẻ giết người, nói Mục Cửu Ca là người xấu, âm mưu hãm hại mẹ bé.
Nói dối nhiều đôi khi cũng trở thành sự thật, huống chi 3 tác phẩm của Mục Cửu Ca còn dành được số phiếu áp đảo để lọt vào vòng trong chứ?
Có nhiều người ghen ăn tức ở, ngoài ghen tỵ với những người có tiền thì họ còn ghen tỵ với những người có quyền, những người có tài.
Cho nên có rất nhiều người chờ đón chương trình phát sóng trực tiếp tối nay để cười nhạo Mục Cửu Ca cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Bọn họ chờ xem Cửu Ca có thể làm được gì, cũng chờ xem sự phản công của hai thí sinh còn lại.
Đương nhiên nếu Mục Cửu Ca không xuất hiện, như thế càng hay hơn, các câu chuyện sau đó sẽ nhiều hơn, mọi người có thể đoán xem tác giả đích thực của 3 tác phẩm đó là ai, cũng có thể tiếp tục suy diễn về những câu chuyện phía sau Mục Cửu Ca.
Vì thế, chuyện Mục Cửu Ca dẫn mang theo chuyên gia trang điểm cùng vệ sĩ không chỉ khiến 2 đối thủ còn lại ghen tỵ, mà còn khiến đông đảo nhân viên của đài truyền hình và người của ban tổ chức cảm thấy gai mắt.
Cô cho rằng cô là ai?
Cũng không phải là người nổi tiếng, chỉ là một người thêu thùa bình thường mà khi đi tham gia thi đấu cũng phải đem theo nguyên một đoàn, cô không tin người của ban tổ chức hay là cô có thói quen thích phô trương thanh thế hả?
Mặc kệ cảm nhận của mọi người, thời gian chuẩn bị cho cuộc thi chỉ còn lại một giờ ngắn ngủi, Mục Cửu Ca và hai thí sinh dự thi khác đã ngồi vào phòng hóa trang.
Cửu Ca là một người nhạy cảm, cô cảm thấy không khí xung quanh cực kỳ không thân thiện, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ thái độ lịch sự, vui vẻ.
Không biết có phải do tác động nào khác bên ngoài hay không mà bên ban tổ chức điều tới cho 2 thí sinh dự thi chuyên viên trang điểm để tăng tinh thần, còn hướng dẫn 2 thí sinh rất nhiều điều cần chú ý khi ở trên sân khấu, cũng chính là bí quyết dự thi.
Đừng xem thường những mánh nhỏ này, ví dụ làm thế nào để bạn tránh được ánh đèn rọi chói vào mắt, làm thế nào để ống kính có thể quay được những góc đẹp nhất trên khuôn mặt bạn, làm thế nào để giấu được những khuyết điểm trên cơ thể bạn, khi nhìn vào khán giả và ban giám khảo trọng điểm ánh mắt cần phải nhìn vào đâu, phạm vi nhìn phải rộng như thế nào, khuôn mặt ngẳng ở mức độ cao thấp ra sao, tất cả những chú ý tưởng chừng rất nhỏ nhặt này có khả năng sẽ thay đổi hoàn toàn cái nhìn của ban giám khảo và khán giả về bạn.
Tiểu Trâu và Khai Văn cũng không hề thua kém, thân là chuyên gia cấp thế giới, những kinh nghiệm trên sân khấu này của hai người bọn họ vô cùng phong phú, nên cũng trao đổi với Cửu Ca tất cả những chú ý cần phải biết đó.
Cửu Ca cố gắng ghi nhớ.
Tiểu Trâu giữ vai Mục Cửu Ca, nhìn cô trong gương, nói: “Cô phải tin vào chính mình, phải phơi bày bộ mặt đẹp nhất của mình cho mọi người xem, tự nói với mình rằng cô là người giỏi nhất, đi thôi!!”
Tám giờ kém mười, mọi thứ trên sân khấu đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Ba người dự thi cũng đã ngồi tại chỗ của mình.
Cửu Ca ngồi sau màn hình điện tử, âm thầm điều chỉnh hô hấp.
Lúc này trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả, chỉ nhìn hai bàn tay mình.
Tám giờ đúng, giọng nói rạo rực của MC vang lên, khuấy động toàn bộ trường quay.
Hoa Vô Ý và tất cả nhân viên của công ty Trọng Vũ cùng chen chúc trong phòng tiếp đón, trước mặt là màn hình TV siêu lớn. Yêu Yêu cầm một cái khay, lăn qua lăn lại đưa đồ ăn thức uống cho mọi người, thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn TV.
Trên TV, MC đang nói về quy tắc thi đấu.
“Mọi người chú ý, đây là bản vẽ mẫu ‘Lạc Thần’ của cuộc tranh tài lần này, do danh họa bậc thầy Đỗ Trường Canh đích thân vẽ. Ở giữa bức tranh là hình dáng Lạc Thần uyển chuyển, ung mạo thần thái rõ nét, xuất trần, xung quanh nước sông mờ nhạt song lại rất nổi bật. Lạc Thần ở phía trên sát với bề mặt dòng sông, trong bức họa không có gió nhưng lại có thể cảm nhận được gió sông lướt nhè nhẹ qua người Lạc Thần, chính là một tác phẩm tuyệt vời mà đời này hiếm có được..”
Sau khi MC hết lời khen ngợi tác giả và bức tranh xong thì lập tức chuyển đề tài: “Cuộc thi lần này được phát sóng trực tiếp, chính là để cho ba thí sinh có thể trổ tài trước mặt ban giám khảo và toàn bộ khán giả đang có mặt tại trường quay thêu bức tranh Lạc Thần này. Thời gian thi đấu là 1h 30 phút. Sau khi kết thúc 1 tiếng rưỡi sẽ là lúc ban giám khảo bình luận và chấm điểm ngay tại trường quay. Xin chú ý, tác phẩm có hình dáng, màu sắc, đặc điểm giống với bản vẽ gốc nhất thì điểm càng cao.”
Một cô MC khác cũng nói thêm: “Anh Lý, theo tôi được biết để thêu một bức tranh phải tốn rất thời gian, mà bức tranh Lạc Thần này không hề đơn giản. Tôi là người ngoài nhìn vào còn thấy thời gian một tiếng rưỡi là quá ngắn, nhất định không đủ thời gian để các thí sinh hoàn thành bức tranh này, như vậy thì tốc độ hoàn thành tác phẩm cũng là một trong các tiêu chí chấm điểm đúng không?”
“Cũng không hắn thế.” MC Lý trả lời: “Thường thì những người thêu nhanh để hoàn thành tác phẩm thì thường không chú ý đến những chi tiết nhỏ, còn những người thêu tỉ mỉ thì lại không thêu được nhiều. Dù thế nào, tôi tin rằng ban giám khảo sẽ có những đánh giá công bằng nhất.”
“Nếu vậy thì những người lớn tuổi sẽ bị bất lợi hơn sao?” Cô MC hỏi.
“Nhưng họ lại giàu kinh nghiệm hơn những người trẻ tuổi, cũng thành thạo hơn. Thí sinh nữ thường tỉ mỉ hơn thí sinh nam, nhưng thí sinh nam lại có những phá cách sáng tạo hơn thí sinh nữ. Nói chung, tất cả mọi người, ai cũng có ưu thế cả.” MC Lý khéo léo trả lời.
“Nếu vậy thí sinh hôm nay được phân bố thật đều. Không chỉ có nữ mà còn có nam, lại còn có cả bậc tiền bối.” Cô MC muốn kéo dài sự hứng thú của khán giả, không giới thiệu ba thí sinh dự thi nữa mà chuyển qua giới thiệu ban giám khảo.
Giới thiệu ban giám khảo xong lại chuyển sang giới thiệu bàn thêu, khung thêu, vải thêu và chỉ thêu đủ màu đã được chuẩn bị sẵn và được sắp xếp theo một trật tự nhất định trên bàn thêu. Bên cạnh đó, kim, kéo, kẹp và những vật dụng nhỏ khác cũng được xếp ngăn nắp ở một bên.
“….Đã để cho mọi người chờ lâu rồi!” Cuối cùng MC Lý cũng kéo chủ đề trở về lại, bắt đầu giới thiệu các thí sinh.
“Thực ra 3 thí sinh của chúng ta đã tới trường quay từ rất sớm, họ đang ngồi phía sau những Tấm bình phongkia. Bây giờ chúng tôi xin mời ra ba thí sinh ra ngoài. Xin mời thí sinh thứ nhất, năm nay anh 22 tuổi, là sinh viên tài năng của Đại học Mỹ thuật thành phố Chung Sơn, CHU XƯƠNG ——!”
Tấm bình phong trước mặt Chu Xương lập tức biến mất, một chàng trai thư sinh xuất hiện trước mắt mọi người.
Cả khán phòng lập tức ‘ồ’ lên, tiếng hét không thua gì khi các ngôi sao nổi tiếng bước lên sân khấu, rất nhiều các cô gái trẻ háo hức giơ lên các tấm biểu ngữ, hò hét ủng hộ nhiệt tình cho Chu Xương.
“Có vẻ như chàng trai Chu Xương của chúng ta rất được hoan nghênh nhỉ?.” Cô MC nữ cười.
“Đúng vậy, ở lĩnh vực được xem là chỉ dành cho nữ như thuê thùa mà nói, một chàng thanh niên, còn cao 178cm, am hiểu hội họa, là soái ca của mọi nữ sinh đến tham gia thi đấu, tác phẩm thêu lại hết sức sinh động, muốn không có người ủng hộ cũng khó. Chu Xương, cậu thấy thế nào?” MC Lý đến bên cạnh Chu Xương, trao micro cho cậu ta.
Chu Xương khá đẹp trai, tuy chưa hẳn là đại soái ca, nhưng khí chất bù ngoại hình, đủ để cho cậu ta thu hút mọi ánh mắt người nhìn.
Chu Xương mỉm cười nói: “Theo quan niệm truyền thống của nước ta thì nấu ăn và may vá đều là việc làm của phụ nữ, cả đánh đàn, ca hát, nhảy múa,vv… nhưng mọi người có thể thấy, những đầu bếp bậc thầy hay những nhà thiết kế nổi tiếng, vv… tất cả đều là đàn ông.”
“…Vậy thôi sao? Cậu còn gì muốn nói nữa không?” MC Lý chờ một lúc, đưa micro qua cho gương mặt không có ý muốn nói tiếp.
Chu Xươn buông tay: “Những lời tôi muốn nói đều đã nói xong.”
“Vậy ý của cậu là, cậu học thêu là để sau này trở thành bậc thầy thêu thùa, đúng không?” MC Lý sắc bén hỏi.
Chu Xương chỉ cười không đáp.
MC Lý nhìn thời gian, quyết định không để ý đến Chu Xương nữa: “Tuy rằng Chu Xương mới học thêu không lâu, nhưng đây là một cuộc thi, không hề có giấy in mẫu, cho nên các thí sinh phải dùng mắt mình để đo lường, thêu giống bản mẫu. Điều này một lợi thế rất lớn đối với người quá am hiểu về hội họa như Chu Xương. Và bây giờ chúng ta cùng chào đón một thí sinh dày dặn kinh nghiệm, bà là một nghệ nhân trong nghề, năm nay 56 tuổi, QUẾ ĐẰNG LONG! Xin mời bà Quế Đằng Long!”
Tấm bình phong hạ xuống, bà Quế Đằng Long với mái tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô MC vui vẻ chào đón: “Wao! Quế Đằng Long, tên của bà thật khí phách. Trước kia cháu còn tưởng bà là đàn ông nữa đấy!.”
Bà Quế Đằng Long cười híp mắt nói: “Đàn ông mà có cái tên này, bá đạo. Phụ nữ mà đặt tên này, chính là bá đạo song lại còn phóng khoáng nữa“.
Toàn trường quay thoáng sửng sốt, sau đó lập tức cười ầm lên.
Cô MC cũng cười khanh khách: “Xem ra hôm nay bà Quế Đằng Long rất tự tin. Chúng ta cùng chờ xem tài năng của bà sẽ bộc lộ như thế nào nhé.”
Bà Quế Đằng Long lập tức giơ tay chữ V trước máy quay.
Khán phòng lại được một trận cười vang nữa, tiếng vỗ tay kêu gào cổ vũ cũng tăng lên, bà lão này thật đáng yêu quá đi mất.
Đột nhiên MC Lý hỏi: “Bà Quế Đằng Long, không biết đánh giá thế nào về thí sinh Mục Cửu Ca?”
Bà Quế Đằng Long ngẩn người: “Thế nào là thế nào?”
Khán giả lại cười vang.
MC Lý cười giải thích: “Bà hãy dùng đôi mắt gần 40 năm kinh nghiệm trong ngành đánh giá thử xem, bà cảm thấy tác phẩm thêu của thí sinh này như thế nào?”
Bà Quế Đằng Long nở nụ cười, không chút do dự nói: “Đẹp lắm. Ở tuổi ấy mà cô ấy có thể thêu được như thế là rất hiếm, hơn nữa cô ấy có thể thêu được các tác phẩm xuất sắc như vậy lại càng khó.”
“Như vậy thì tác phẩm của bà với tác phẩm của Mục Cửu Ca thì ai hơn ai?”
Cô MC liếc MC Lý một cái, hỏi như thế mà cũng hỏi?
Mặt bà Quế Đằng Long khẽ giật giật nhưng không hề tức giận, vẫn cười híp mắt nói: “Việc này tôi tin khán giả đã có đáp án. Hơn nữa Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Thêu thùa cũng giống như làm văn, không cần kỹ thuật nhiều, miễn là có thể tĩnh tâm thêu, thì mọi tác phẩm đều đẹp cả. Anh cảm thấy đẹp nhưng chưa chắc người khác đã cảm thấy đẹp, anh thích nhưng chưa chắc người khác đã thích. Cho nên… anh thấy có đúng không MC Lý?”
MC Lý cười to: “Nói rất hay, Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Chúng tôi tổ chức cuộc thi này để phát huy kỹ nghệ truyền thống quốc gia, tránh cho những di sản cổ xưa bị thất thuyền theo dòng lịch sử. Chúng tôi hy vọng tất cả các thí sinh dự thi đều được như bà Quế Đằng Long, hơn cả việc giành chiến thắng có thể lĩnh hội được ý nghĩa của cuộc thi này. Và bây giờ xin mời thí sinh thứ 3 và cũng là thí sinh cuối cùng, MỤC CỬU CA!”
Tấm bình phong trước mặt Mục Cửu Ca từ từ hạ xuống.
Hoa Vô Ý và đám Hòa Thượng đang xem tivi vui vẻ bỗng cảm thấy hơi khó chịu, MC Lý nói chuyện không có chút thiện ý nào cả, đang nói lại đột ngột mời Cửu Ca ra, rất dễ khiến mọi người hiểu lầm Cửu Ca là một cô gái háo thhắng, đến tham gia thi đấu chỉ vì giải thưởng, làm thế sẽ tạo hình ảnh xấu đối với Cửu Ca trong cuộc thi.