Mục Cửu Ca

Chương 21: Không thể nhẫn nhịn được nữa


Đọc truyện Mục Cửu Ca – Chương 21: Không thể nhẫn nhịn được nữa

CMục Cửu Ca vẫn luôn chú ý đến cái góc bên kia, nhìn thấy nhân viên vệ sinh để cái biển ba cạnh “Đang dọn vệ sinh” phía bên ngoài, bàn tay cô nắm chặt lại.

Ép người quá đáng!

Năm phút sau, Hòa Thượng thúc giục nhân viên dọn vệ sinh, nhân viên vệ sinh miệng lầm bầm tâm không tình thân không nguyện đành phải từ phía trong góc đi ra ngoài.

Hòa Thượng và Đinh Tử vào bên trong, dán giấy xuống phía dưới tác phẩm bình chọn của Mục Cửu Ca.

David đem theo hai vị cảnh sát phía sau cũng đi về phía bên này, nhân viên của Trọng Vũ nhìn thấy David, cũng giả bộ làm như rất tò mò, hướng về phía đó đi tới.

Mà đám người David cũng làm cho những du khách khác chú ý tới, dần dần cũng có người để ý đến cái góc khuất đó.

David đi vào trong cái góc bí bí mật mật, bắt đầu nghiêm túc đánh giá tác phẩm của Vợ Đại Ca, chỉ nhìn một cái, mặt của cậu liền hiện rõ cái vẻ mặt rất chi là thưởng thức.

Hai vị cảnh sát vốn dĩ đang nhìn David, thế nhưng lúc ánh mắt của họ ngẫu nhiên lướt qua bức thêu Cho con bú, thế là không hẹn mà cùng không khống chế nổi bị bức tranh thu hút.

Bức tranh thêu đó trông giống như là bức tranh sơn dầu, thậm chí trông còn sống động hơn cả tranh sơn dầu nữa, vẻ tinh tế tỉ mỉ của người mẹ và em bé, rồi làn da với màu sắc mịn màng đó làm bức tranh không thể nhìn ra được dấu vết nào của việc thêu thùa.

Một vị cảnh sát tiến lên phía trước, hình như muốn vươn tay ra sờ vào bức thêu, xem xem rốt cục có phải là thêu thật không.

Vị cảnh sát còn lại, vội vàng kéo tay anh ta giữ lại.

Vị cảnh sát mặt đỏ thu tay lại, không nhịn được nói một câu: “Bức tranh này thêu đẹp quá đi mất.”

David đi từ trong góc ra phía ngoài, vừa đi vừa khen rất to giọng, không ngớt miệng: “Wonderful! Perfect! Đẹp! Đẹp! Đẹp!”.

Hai vị cảnh sát đi theo anh ta, thấy anh ta cứ đi tới đi lui, nói đi nói lại mấy từ tiếng Anh và tiếng Trung đơn giản như vậy, mắt nhìn nhau đầy sự bất đắc dĩ.

Hành động của David cùng với lời nói không đầu không cuối đã thu hút càng ngày càng nhiều những du khách đi ngang qua, hiện giờ ngoài những nhân viên của công ty Trọng Vũ, đã có không ít du khách cũng đặc biệt đi về phía góc khuất bên này.

Mà mỗi một du khách, sau khi đi vào cái góc này, đều thể hiện ra vẻ được mở rộng tầm mắt, tuy không phải ai cũng dán phiếu bình chọn cho tác phẩm của Mục Cửu Ca, thế nhưng cũng phải chiếm đến bảy tám phần rồi.

Hướng dẫn viên dẫn theo đoàn lãnh đạo thành phố phía đi về phía gần đó, David đột nhiên quay đầu, hoa chân múa tay nói rất to với hai vị cảnh sát điều gì đó, cái giọng đó to đến mức dường như át cả giọng của hướng dẫn viên, ánh mắt bất mãn của các vị lãnh đạo thành phố dần dần đều dồn về phía anh ta nhìn.

Nếu David mà là người Trung Quốc, thì lúc này chắc chắn đã bị mời ra khỏi hội trường triển lãm rồi, nhưng với cái diện mạo người Âu Mỹ, lại còn nói thứ ngôn ngữ của mấy nước không nói tiếng Anh làm cho mấy vị cảnh sát có muốn đuổi anh ta ra ngoài cũng tốn không ít nước bọt, xem đây này, người ta vẫn đang bầy ra cái bộ dạng nghe không rõ, không hiểu gì cả.

Trong số đó có vị lãnh đạo to nhất, ánh mắt đột nhiên sáng lóe lên, hình như phát hiện ra một người quen nào đó.

Hòa Thượng nhìn về phía xa xa đó hơi gật đầu mỉm cười.

Vị lãnh đạo trung niên phía bên đó khoảng chưa đến năm mươi tuổi đầy khí chất nhã nhặn nhỏ giọng nói gì đó với nhân viên công vụ bên cạnh, anh nhân viên gật gật đầu.

Hướng đi của các vị lãnh đạo không biết tự nhiên thế nào dần dần thay đổi, hướng dẫn viên phát hiện bản thân đã không thể khống chế được hướng đi của mọi người nữa rồi, cô cảm thấy nghi hoặc, đưa ánh mắt hơi có chút hoang mang ý hỏi tới vị tổ trưởng Trần.


Lộ trình thuyết giảng các tác phẩm của cô vốn là được an bài sắp đặt từ trước, nếu như tự nhiên thay đổi, gặp phải nội dung cô không biết thì phải biết làm sao cơ chứ?

Tổ trưởng Trần đối với mấy việc phụ trách sắp xếp lộ trình đường đi và thuyết giảng nội dung các tác phẩm của các tổ chẳng biết gì, việc này do nhóm các chuyên gia hiểu biết trong nghề phụ trách, anh ta chỉ việc ký tên vào phương án đã được lên sẵn rồi thôi. Nhìn thấy ánh mắt cần giúp đỡ của cô hướng dẫn viên, bèn kín đáo lắc đầu với cô, ý bảo cứ bình tĩnh, gặp phải tình huống nào không biết thì cứ nói đại một chút là được.

Mà người phụ trách việc này, nhìn thấy tình huống trên cũng có chút cuống lên rồi.

Theo như những gì cô biết, thì Mục Cửu Ca vốn là một tên trộm cắp vô liêm sỉ, đáng lẽ ra đã không có tư cách tham dự cuộc thi này, nhưng do có chút nhan sắc lại có tiền, làm cho một vị quan to nào đó phải ra mặt giúp đỡ, giúp cho cô ta lấy lại được tư cách dự thi.

Đối với loại con gái này, cùng là phụ nữ nên tự nhiên cô cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Cho dù tác phẩm của cô ta làm cho cô phải kinh ngạc cảm thán mãi thôi, thì cô vẫn cảm thấy bên trong chắc chắn có vấn đề, nói không chừng là có người khác thêu giúp cô ta cũng nên, hoặc là cô ta đã động tay động chân gì đó, tóm lại, mặc kệ tác phẩm của Mục Cửu Ca có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy không thuận mắt.

Thế là, khi có người tìm đến cô, hi vọng cô có thể lấy lại công bằng, làm thế nào đừng cho tác phẩm của kẻ ăn cắp kia xuất hiện trước mặt mọi người, cô liền đồng ý. Vì việc này, người ta còn trả cho cô một khoản phí hoạt động tương đối dầy dặn.

Cô luôn cho rằng không phải là cô tham tiền, mà muốn làm việc thì phải cần đến tiền, đối phó với loại con gái mà lại có người bên trên nâng đỡ thế này không có tiền thì giải quyết làm sao được cơ chứ? Thế cho nên cô cầm khoản tiền này cũng vô cùng an tâm thanh thản, lúc sắp xếp những công việc có liên quan cũng mang đầy tâm trạng là mình đang ủng hộ chính nghĩa.

Thế nhưng chẳng có ai nói cho cô biết cái vị lãnh đạo nâng đỡ cho Mục Cửu Ca là ai, mà cũng không có ai nói cho cô biết trong số các vị lãnh đạo đến tham quan ngày hôm nay có cái vị đó hay không.

Hiện giờ nhìn thấy đoàn lãnh đạo đem theo máy quay phim chụp ảnh của các đài truyền hình cùng với một lượng lớn du khách đằng sau bắt đầu đi gần đến cái góc đặt các tác phẩm của Mục Cửu Ca, cô hoang mang rồi, cuống lên rồi, ngay lúc đó nhận được mệnh lệnh mới, liền tiến bành bước thứ hai của kế hoạch.

Các vị lãnh đạo vẫn còn chưa kịp đến gần góc khuất, đang lúc các du khách không ngừng đi qua đi lại, không biết từ đâu tự nhiên chạy ra hai đứa bé, hai đứa bé cứ thế đùa giỡn nhau luồn lách vào chỗ khoảng trống trước khi vào góc khuất, trong đó có một đứa sau khi nhìn vài bức tranh thêu, đột nhiên giơ hai bàn tay cầm kem và coca cola hướng về phía mấy tác phẩm của Mục Cửu Ca vừa bôi vừa hắt.

Hoa Vô Ý và Thợ Săn lấy tốc độ nhanh như cắt, ngay khi tay đứa bé sắp chạm vào tác phẩm liền tóm nó lại.

Tay đứa nhóc vừa buông, Hoa Vô Ý cùng với Thợ Săn vô cùng bình tĩnh phối hợp đón lấy cả kem và cocacola, không cho chúng rơi xuống đất

“Lộp bộp!” Kem và cocacola của đứa còn lại rơi xuống đất.

Hoa Vô Ý và Thợ Săn cùng lúc đều nghĩ: Việc này cũng khéo quá đi mất?

“Người nhà các cháu đâu rồi?” Thợ Săn lấy giọng ôn hòa ra hỏi hai đứa bé.

Đứa bé bị rơi kem và cocacola xuống đất ngoác miệng, đột nhiên cất giọng hét vống lên: “Mẹ ơiiiiii!!!! Bố ơiiiiii!!!!!!!!!! Cứu con với!!!!!!!!!!! “ Tiếp đó quay người chạy biến mất.

Đứa bé trước đó bị tóm đứng đần ra nhìn Hoa Vô Ý và Thợ Săn, hình như cậu chàng bị dọa cho sợ phát khiếp rồi.

Thợ Săn nhún nhún vai, chỉ chỉ vào khoảng trống: “Bạn của cháu hình như không có đủ nghĩa khí, bỏ lại mình cháu chạy mất rồi.”

Thằng nhóc xoa xoa mũi, vặn vẹo chân, đột nhiên nói: “Chú ơi, chú có thể trả lại cho cháu kem và cocacola được không?”

Đối với một đứa bé mới có sáu, bảy tuổi, bạn phải xử sự như thế nào cho phải?

Thợ Săn cười, Hoa Vô Ý cũng lặng lẽ mà duỗi tay đưa cho thằng bé, thằng nhóc cầm lấy kem và cocacola rồi cũng chạy biến.

Hòa Thượng đứng ở chỗ khoảng trống đó cười vui vẻ: “Hai thằng nhóc này đúng là nhân tài, sau này nhất định thành tài.”


Đinh Tử chọc hắn: “Hết lượt này đến lượt khác, đây là có người cố tình không muốn cho tác phẩm của Hoa phu nhân được mọi người nhìn thấy.”

“Lợi dụng trẻ con… Haizz, thật là một đám ngu dốt.” Hòa Thượng lắc đầu: “Bọn họ cứ tưởng rằng hành vi của trẻ con thì dù có bị camera quay lại cũng không bị nghi ngờ, cuối cùng cùng lắm là bố mẹ sẽ bị kéo đến giảng dạy một hồi rồi hết chuyện. Cách nghĩ thì tốt đấy, tiếc là… bọn họ nên hành động sớm một chút, chứ không phải là đợi tới khi chúng ta đã tìm ra được tác phẩm của Hoa phu nhân đây rồi.”

“Bọn họ chắc cũng không dám hành động quá lộ liễu? Xét cho cùng còn có camera, hơn nữa hôm nay có nhiều nhân vật lớn đến tham quan nữa. Đầu tiên là làm cho tác phẩm của Hoa phu nhân bị bẩn, ngược lại càng làm thu hút sự chú ý của các ông lớn. Nếu như không phải David đem mấy vị cảnh sát đi vào, làm cho bọn họ tưởng là mấy ông lớn đã chú ý đến tác phẩm của Hoa phu nhân rồi, bọn họ chắc cũng không để đúng vào lúc này hành động đâu. Hơn nữa bọn họ cũng không ngờ tới việc có người đặc biệt đến bảo vệ các tác phẩm của Hoa phu nhân.” Đinh Tử phân tích.

Bố mẹ của hai đứa bé đứng ở cách đó không xa, vào lúc thằng bé hét tiếng đầu tiên, bọn họ đến tìm phương hướng của tiếng gọi cũng không cần tìm, mà cứ thế hướng về phía này chạy đến, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa phía sau đôi vợ chồng này còn có mấy người già nữa.

Còn nhanh hơn cả bố mẹ của hai đứa bé là nhân viên vệ sinh, anh ta lại đẩy cái xe vệ sinh chạy về phía này.

Hòa Thượng vuốt vuốt cổ áo nói: “Bước ba và bước bốn của âm mưu cùng lúc tiến hành, tôi dám cá cược, có người muốn đoàn lãnh đạo tránh xa cái chỗ này ra.”

“Nói thừa.” Đinh Tử liếc anh ta.

Nhân viên vệ sinh vừa nhìn thấy Hòa Thượng liền nói: “Các anh vẫn còn ở đây à? Tác phẩm gì mà đứng xem lâu thế cơ chứ.”

Xong lại hét toáng lên: “Các anh không phải là bạn của thí sinh tác phẩm này đấy chứ? Thế thì các anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị tóm, nếu không thí sinh đó nhất định sẽ bị hủy tư cách tham gia thi đấu tiếp.”

Hòa Thượng câm lặng, anh ta cứ làm như bọn họ không biết chi tiết cụ thể nội quy thi đấu ấy.

Lần này Hòa Thượng chủ động nhường lối vào, anh nhân viên vừa vào bên trong đã la hét: “Phiền tất cả đi ra ngoài, cẩn thận nền nhà rất trơn.”

Các du khách đang thưởng lãm tác phẩm lần lượt đi ra ngoài.

Bố mẹ của hai đứa bé chạy đến, người mẹ vừa mới đến liền lấy tay vừa tóm lấy mặt Đinh Tử, vừa ngoác miệng ra mắng: “Anh làm gì con trai tôi thế? Anh là người lớn lại đi bắt nạt một đứa trẻ con à?”

Đinh Tử kinh ngạc vô cùng lùi ra đằng sau, tóm lấy tay người phụ nữ: “Làm cái gì thế hả? Có phải nhìn tôi dễ bắt nạt nhất phải không?”

Ông bố cũng xông lên định đánh Đinh Tử, Đinh Tử không còn lời nào để nói, tóm chặt tay người phụ nữ đẩy ra, lúc đẩy người phụ nữ ra cũng đồng thời tránh được ông bố đang lao tới.

“Bố! Mẹ!” Đứa trẻ khóc ré lên.

Đám cảnh sát bị kinh động, lũ lượt hướng về phía bên này chạy tới.

Đoàn lãnh đạo cũng chú tới sự hỗn loạn này, hướng đi về phía bên này bị gián đoạn, có mấy người trông như là trợ lý ngăn bọn họ đi tiếp, hình như đang giải thích kiểu không thích hợp đi tiếp về phía bên đó.

Bốn, năm người già dẫn theo hai đứa trẻ hướng về chỗ khoảng trống chạy tới.

Một trong hai đứa trẻ xông về phía người phụ nữ, khóc lớn: “Mẹ ơiiii!”

Người phụ nữ cũng đang gào to: “Đánh người này! Giết người này! Cảnh sát đâu mau mau tới!”


Một người trong số đám người lớn tuổi nói lớn với đứa trẻ còn lại: “Bảo bối, ai bắt nạt cháu? Nói với ông nội, xem ông có lột da hắn ra không?”

Đứa bé chỉ chỉ vào bên trong khoảng trống.

Năm người già hô hào nhau vây chặt khoảng trống đó lại.

Hòa Thượng và Đinh Tử hai người đứng sát, chặn ngang lối vào hẻm cụt đó, không ai có thể vào bên trong được.

Bên ngoài hỗn loạn hết cả lên, Hòa Thượng thì càng cười càng hiền từ, Đinh Tử lại phụ trách việc hành động.

Mục Cửu Ca không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cô không thể đứng nhìn Hoa Vô Ý và những đồng nghiệp của anh nỗ lực bảo vệ mình, nỗ lực giúp cô giải quyết vấn đề, người dự thi là cô, cô buộc phải làm một việc gì đó.

Cửu Ca đành mặt dầy đi tìm người phụ trách có liên quan. Hỏi thăm đến mấy nhân viên công vụ, cô mới hỏi được một vị chủ nhiệm họ Tiết.

“Xin chào! Chủ nhiệm Tiết”

Cửu Ca đại khái nói qua vị trí trưng bày tác phẩm dự thi của bản thân và kể lại đến giờ xảy ra những sự việc gì, cuối cùng cô nói: “Tôi đã xem qua cả hội trường, ngoài chỗ đó ra, vẫn còn không ít chỗ có thể trưng bày tác phẩm của tôi và của thí sinh đó, tôi biết như thế này là đem phiền phức đến thêm cho cô… thế nhưng, nể tình mỗi thí sinh tham dự cuộc thi cũng đều không dễ dàng gì, cô xem có thể di chuyển các tác phẩm của chúng tôi ra khỏi cái góc đó ra bên ngoài được không?”

Chủ nhiệm Tiết dùng ánh mắt của những người luôn từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Mục Cửu Ca

“Cô chính là cái tên ăn cắp phải nhờ vị quan nào đó tác động mới có thể khôi phục tư cách dự thi có phải không? Cô làm thế nào mà có thể lôi kéo được vị quan đó thế? Có phải là lên giường với ông ta không? Xem cô trông cũng không đến nỗi tệ, nhưng bán cái gì cũng phải có cái giá của nó.”

Mục Cửu Ca mặt biến sắc, nói: “Chủ nhiệm Tiết, khi cô chưa biết được sự thật là như thế nào thì nói lời phải giữ lại cái Đức.”

Chủ nhiệm Tiết bĩu bĩu môi: “Loại người như cô, tôi gặp quá nhiều, trước đây cũng không phải là chưa từng có loại người như cô tham dự cuộc thi, thế nhưng bọn họ cũng không thể nào đi đến bước cuối cùng, ánh mắt của quần chúng là rất rõ ràng, bất kể những hành vi hay giở trò gì, muốn dựa dẫm vào thế lực sau này đều ngã rất đau. Ban Tổ chức có thể để cho cô tham dự cuộc thi, cô đã phải vô cùng cảm tạ rồi, lại còn muốn đến chỗ tôi để đổi lấy vị trí trưng bày tốt hơn? Cô nghĩ cô là ai? Là con gái của Chủ tịch chắc? Là con gái của Chủ tịch thì cũng phải dựa vào đúng nội quy chấp hành.”

Mục Cửu Ca nhẫn nhịn sự phẫn nộ: “Tôi không phải là muốn một vị trí trưng bày tốt, tôi chỉ là muốn cô hãy cố gắng làm cho công bằng. Để cho tác phẩm của tôi vào cái góc đó, ai có thể nhìn thấy cơ chứ? Thà trực tiếp đừng trưng bày ra cho rồi.”

“Cô tưởng rằng, chúng tôi muốn trưng bày tác phẩm của cô?” Khuôn mặt của chủ nhiệm Tiết lộ rõ vẻ trào phúng, không thèm để ý, lại có thêm có chút phẫn nộ cho cái sự thói đời xấu xa: “Nếu không phải do cấp trên ép chúng tôi, nếu như không phải… tôi không thể mất phần công việc này, tôi sớm đã vứt toẹt phiếu đăng ký dự thi vào cái mặt cô rồi. Giờ cô lại còn mặt dầy đến tìm tôi? Ra ngoài. Lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

Mục Cửu Ca kìm nén sự tức giận đến mức cả người phát run, bàn tay nắm chặt thành quyền nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, đột nhiên nói: “Cô không sợ tôi sẽ trả thù sao? Tôi đã có thể tìm được người có chức sắc để giúp đỡ, muốn nhờ người ta đuổi cô ra khỏi đài truyền hình cũng không phải là khó… Đợi đã, cái biểu hiện của cô… Cô biết hậu quả rồi? Lý do cô dám đối với tôi như thế này chỉ có thể có một thôi, chính là cô đã tìm được chỗ dựa dẫm tốt hơn?”

Chủ nhiệm Tiết lạnh mặt, tay chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài! Ngay lập tức, nếu không tôi sẽ hủy tư cách dự thi của cô ngay lập tức.”

“Ồ” Mục Cửu Ca hít sâu vào một hơi, gật gật đầu, quay người khóa cửa phòng hội nghị lại, còn đặc biệt lấy một cái ghế chặn cái tay nắm cửa.

Chủ nhiệm Tiết vừa nghi hoặc vừa cảnh giác mà nhìn về phía cô.

Không thể nhẫn nhìn được nữa, không cần phải nhẫn nhịn nữa!

Mục Cửu Ca quay đầu, đi về phía chiếc bàn hội nghị được tạm thời dùng làm bàn làm việc, cầm lấy mấy quyển sách, tạp chí trên bàn ném vào mặt của chủ nhiệm Tiết.

“Cô làm cái gì thế? Sao cô dám làm thế?” Chủ nhiệm Tiết cả kinh, vừa kêu to vừa ra sức tránh né.

“Sao tôi lại không dám?” Mục Cửu Ca cười, giật lấy cái máy điện thoại, ném vào phía bên cạnh đầu chủ nhiệm Tiết.

“Aaaaaaaaa…” Chủ nhiệm Tiết ngã từ trên ghế xoay xuống, vội vàng bò trốn vào một góc, cố sức rút điện thoại di động, miệng vẫn hét không ngừng: “Người đâu tới đây! Người đâu tới đây!”

Mục Cửu Ca đẩy ghế xoay ép chủ nhiệm Tiết vào sát mép tường.

Chủ nhiệm Tiết ra sức giãy giụa.


Thế nhưng đám phụ nữ trung niên cả người đầy bệnh tật, suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, sao có thể đọ lại với một nửa sức lực của người quen lao động như Mục Cửu Ca cơ chứ?

Mục Cửu Ca ấn chặt cái ghế, quay đầu nhìn cái bàn hội nghị, nhìn thấy trên bàn có cái cốc có quai lớn, mà lại còn cách cô không xa lắm, duỗi tay là có thể với tới, liền duỗi tay cầm lấy cái cốc, nhìn thấy trong cốc vẫn còn đầy nước, khuôn mặt liền đầy ý cười rạng rỡ, lật tay một cái, đem toàn bộ nước ấm ở trong cốc rót đầy mặt và đầu của chủ nhiệm Tiết.

“Cứu mạng với! Người đâu!!” Chủ nhiệm Tiết khóc toáng lên, hất tóc sang một bên điên cuồng la hét.

“Bà hét đi. Hét càng to càng tốt. Chúng ta phải càng làm to chuyện càng tốt. Bên ngoài không phải vừa đúng lúc có đoàn lãnh đạo đến hay sao, để cho bọn họ đến phân xử xem thế nào, đằng nào tôi cũng không thể vào vòng trong, đã như vậy việc gì phải nhẫn nhịn thêm nữa?”

“Tôi nói cho cô biết. Nhất định tôi sẽ kiện cô. Cô chờ đấy mà ngồi tù đi! Cái đồ con gái độc ác!” Chủ nhiệm Tiết khóc lớn.

“Ngồi tù? Tôi đã làm gì bà nào? Tôi tóm tóc đánh cho bà một trận, hay là cầm dao đâm cho bà một nhát nào? Bà xem đấy, tôi cũng chỉ tưới một cốc nước lên đầu bà thôi mà. Ngược lại, bà có tin là trước khi tôi vào tù thì bà đã xong đời rồi không?”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chủ nhiệm Tiết? Cô sao thế? Có phải cô vừa kêu cứu mạng không?”

Chủ nhiệm Tiết vừa nghe thấy tiếng, liền ra sức hét to hơn.

Mục Cửu Ca mặc kệ bà ta la hét, nói: “Bà cho rằng, cái chỗ dựa của bà có thể bảo vệ bà à? Haha, vừa nãy bà nói một đống mấy lời vớ vẩn, chỉ có duy nhất một câu đúng, đấy chính là đúng là tôi xinh đẹp, trẻ trung, lại còn có tiền tài, tôi đã có thể câu dẫn được một người, đương nhiên có thể câu dẫn người thứ hai. Bà thì sao? Bà lấy cái gì để so sánh với tôi nào?”

Mục Cửu Ca nói xong, liền nắm lấy một nắm tóc của bà ta, căm giận giật một cái.

Chủ nhiệm Tiết ngay lập tức lại càng phát ra tiếng kêu gào chói tai.

Bên ngoài vang lên tiếng phá cửa.

Mục Cửu Ca nói nhỏ vào bên tai chủ nhiệm Tiết: “Là mấy người ép tôi, ép tôi trở thành người phụ nữ không cần đến thể diện… Mà bà, cùng là phụ nữ với nhau, bà phải biết người phụ nữ một khi đã không còn cần đến thể diện nữa thì có thể làm ra những việc gì.”

Mục Cửu Ca giơ tay lại cho chủ nhiệm Tiết một cái tát trời giáng, tiếp đó cứ thế đánh liên tiếp vào mặt vài cái, chủ nhiệm Tiết bị cô đánh cho thảm hại, chỉ biết lấy tay che mặt vừa khóc to, vừa kêu gào cứu mạng.

Cửu Ca thả lỏng tay đang giữ chặt cái ghế, chủ nhiệm Tiết cũng chẳng biết đường mà tháo chạy, chỉ biết nép vào một góc mà khóc lóc.

Cửu lớn bị phá càng ngày càng ghê gớm, nhìn nhìn xung quanh, Mục Cửu Ca dùng cái cốc nước kia nhanh chóng rót đầy nước tự rót lên đầu mình, tiếp đó liên tục tự dứt đứt vài sợ tóc dài vứt lên sàn nhà, lại đẩy cái bàn hội nghị lệch đi, đạp đổ mấy cái ghế tựa, tiếp đó tự phanh áo ra, cầm lấy con dao dọc giấy trong hộp bút, đẩy lưỡi dao ra ngoài.

Chủ nhiệm Tiết nhìn thấy Mục Cửu Ca cầm dao dọc giấy lại gần phía mình, dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.

“Binhhhhh” Cửa lớn bị đạp đổ.

Nhân viên công vụ và bảo vệ từ bên ngoài xông vào, liền nhìn thấy hai người phụ nữ dựa vào mép tường phòng hội nghị.

Đối mặt với bọn họ là chủ nhiệm Tiết hốc mắt trợn trừng, miệng không ngừng khép mở.

“Chủ nhiệm Tiết!” Bảo vệ xông vào, tách hai người phụ nữ ra.

“Ai…” Mục Cửu Ca đau đớn rên rỉ một tiếng, ôm bụng từ từ ngã ra sàn.

Bảo vệ và nhân viên công vụ xông vào, nhìn thấy từ kẽ ngón tay của Mục Cửu Ca rỉ ra máu đỏ tươi, lại nhìn thấy chủ nhiệm Tiết cả người run rẩy tay cầm con dao dọc giấy, nhất thời đều câm lặng.

“Không phải tôi… không phải… là tự cô ấy.” Chủ nhiệm Tiết nước mắt lã chã, không tự chủ cứ lẩm bẩm nói một mình.

Không có ai nghe hiểu bà đang nói gì, tất cả mọi người đều bị hiện trường trước mắt làm cho kinh ngạc sững sờ, không biết cuối cùng là ai rốt cuộc cũng có phản ứng trở lại, hét to giọng chói tai: “Mau gọi xe cứu thương! Nhanhhhh…!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.