Bạn đang đọc Mùa Xuân Và Ánh Trăng FULL – Chương 22
Editor: Aissss
Beta: Dâu Tây
_____________
Vì phải thường xuyên tập đàn chuẩn bị cho buổi diễn văn nghệ nên Lâm Ỷ đã dọn về nhà trước Tết Nguyên Đán.
Mặc dù cô có thể đàn thành thạo, mượt mà cả bài, nhưng vẫn cần luyện tập nhiều hơn.
Chu Việt cũng dọn về nhà, ngày ngày dành thời gian làm bài tập cùng Lâm Ỷ.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của cậu, cuối cùng Lâm Ỷ đã thực hiện được ý nguyện giảm cân.
Cô không chạy bộ mỗi tối nữa, thay vào đó là tập gập bụng cùng Chu Việt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bụng cô thon gọn, săn chắc hơn nhiều.
Mỗi tối Lâm Ỷ đều xoay quanh bốn việc: ăn ức gà, làm bài tập, luyện đàn, gập bụng và kéo dài đến cách năm mới một ngày.
Buổi tối, Lâm Ỷ thử lại đồ diễn lần nữa, thừa dịp Chu Việt chưa về nhà, cô nhanh chóng cởi sạch quần áo, thong thả đeo thử miếng dán ngực rồi mặc váy diễn lên người.
Về đến nhà, Chu Việt thấy Lâm Ỷ đang nghiêng đầu đứng trước gương, quay lưng về phía cậu, biểu cảm trong gương cực kì đáng thương.
Cô đang loay hoay muốn kéo khóa váy đằng sau lên.
Cậu ném cặp sách xuống ghế sô pha, cởi áo khoác đồng phục và áo len, chậm rãi đến gần cô.
Lâm Ỷ liếc nhìn trong gương có thêm bóng người, mái tóc mềm mại bị đẩy gọn lên trước ngực.
Cô có thể cảm nhận được luồng nhiệt ấm nóng phả vào cổ, một bàn tay to lớn dịu dàng chạm vào vai.
Chu Việt dùng tay khác tìm khóa kéo, kéo lên nhẹ nhàng cẩn thận.
Lâm Ỷ buông tay, đứng thẳng lưng, nhìn vào trong gương.
Bên trái xương bướm của cô có một vết sẹo mờ, đó là kiệt tác hồi bé Chu Việt tạo ra.
Lúc ấy, Lâm Ỷ cực kì đau đớn, cả người cứng đờ cố giữ cho vụn thủy tinh không ghim sâu vào lưng, máu từ từ rỉ xuống sàn nhà.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng mỉm cười nói với cậu: “Ánh trăng, mình không sao đâu.”
Những vết thương xung quanh đã sớm lành lại như bình thường, nhìn không ra năm ấy đã bị tổn thương tới mức nào, duy chỉ có vết thương trên xương bướm bị khâu năm mũi, đến giờ vẫn còn để lại vết tích.
Lâm Ỷ cảm nhận được có người đang dịu dàng vuốt ve, có điều qua lớp trang phục, cái vuốt tựa như chỉ là áo giác mà thôi.
Chu Việt gẩy tóc Lâm Ỷ về lưng, gỡ kính cận trên mắt cô xuống, đứng sau chăm chú quan sát người con gái trong gương.
Tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh cô gái nhỏ mặc bộ đồ trễ ngực màu xanh dương đính kim tuyến lấp lánh, chiếc váy ôm trọn cơ thể, khoe ra đường cong tròn trịa, đôi chân dài thấp thoáng lộ ra ngoài qua đường xẻ tà, nhìn qua vô cùng quyến rũ.
Sau lưng cô gái là chàng trai có mái tóc mềm mại rối tung, áo sơ mi đen ôm trọn dáng người cao lớn, cổ áo mở hai nút để lộ xương quai xanh tinh tế hơn cả con gái, quần tây đồng phục không thể lu mờ phong thái của cậu.
Tay cậu đặt trên vai Lâm Ỷ, nhẹ nhàng mân mê bờ vai trần rồi chuyển xuống cổ tay mảnh khảnh.
Chu Việt không kiềm chế được bèn cúi người, vén tóc Lâm Ỷ qua một bên, hôn nhẹ xuống gáy cô.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với Lâm Ỷ trong gương, cười nói: “Đẹp lắm.”
******
Lâm Ỷ mơ màng thay quần áo ngủ, sau đó ngồi lì trong phòng chìm trong dòng suy nghĩ.
Cô muốn tìm một người để tâm sự, nhưng lại phát hiện mình không có một người bạn nào đủ thân thiết để nói về đề tài này cả.
Lâm Ỷ cảm thấy hình như Chu Việt thích cô.
Nếu không phải thì kĩ năng đùa giỡn của cậu quá cao.
Hai người họ sống cạnh nhau từ nhỏ, số lần tiếp xúc nhiều không đếm xuể, tất cả những hành động thân thiết dần dần đều trở thành bản năng.
Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn có thể ngủ cùng một giường.
Người ngoài nhìn vào nhất định sẽ thấy bọn họ thân mật hơn nhiều so với bạn bè bình thường, nhưng những lần đó đều có lý do cả.
Mặc dù trước kia cô đã lờ mờ nghĩ ‘Chu Việt thích cô’, nhưng lại tự nhủ một người bình thường như cô sao lại có thể tự tin đến vậy.
Nghĩ đến chuyện cả hai cùng nhau lớn lên, đã quen với việc ở chung, Lâm Ỷ cho rằng là do bản thân nghĩ nhiều.
Song cô vẫn không thể lý giải nổi nụ hôn kia.
Cứ nhớ lại cảnh tượng đó, đầu Lâm Ỷ lại tê buốt, khó chịu.
Bữa tối, cả hai im lặng một cách kì lạ.
Bình thường Lâm Ỷ một mình solo không biết ngừng nghỉ, nhưng hôm nay cô không nói câu nào nên không khí trên bàn ăn chỉ có hai chữ ‘yên tĩnh’.
Lâm Ỷ bí mật nhìn trộm Chu Việt thì thấy cậu đang ăn uống ngon lành một cách tự nhiên.
Lúc làm bài tập, cô lại nhìn trộm lần nữa, lần này thì hay rồi, cô bị bắt tại trận.
Chu Việt: “Sao thế?”
Lâm Ỷ: “…”
Cô mới là người muốn hỏi mà?? Mắc mớ gì hôn người ta xong bây giờ lại làm như không có gì???
Luyện đàn đến giờ phút này, “Moonlight” hay “Starlight” gì thì cô cũng đã đàn đến trôi chảy, đôi lúc không may quên mất một đoạn nhỏ, nhưng đôi tay tựa như có ký ức, tự động di chuyển không cần đại não kiểm soát.
Lâm Ỷ tin rằng đêm diễn ngày mai chắc chắn sẽ diễn ra một cách thuận lợi.
Lúc tập gập bụng với Chu Việt, cô đột nhiên cảm thấy những chuyện ngày thường hay làm với cậu trở nên không bình thường chút nào.
Mỗi lần dùng sức nâng người lên đối diện với ánh mắt của cậu, mặt cô đều cứng đờ nên cô đành bỏ cuộc không tập nữa.
Lâm Ỷ: “Bỏ đi, mai diễn rồi, tập thiếu một hôm cũng không ảnh hưởng gì.”
Chu Việt vui vẻ buông tay, đưa tay kéo cô đứng dậy: “Được thôi.”
Lâm Ỷ nhắm mắt nhắm mũi nói: “Sao cậu lại hôn tôi?”—Đọc FULL tại —
Thật ra cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu câu “Có phải cậu thích tôi không?” nhưng bật ra miệng lại là câu hỏi ngớ ngẩn kia.
Chu Việt lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi cúi người thu đệm lại: “Cả tối nay cậu muốn hỏi câu này?”
Lâm Ỷ ho hai tiếng: “Ừm.”
Chu Việt cuộn đệm yoga, cất vào ngăn tủ, đá nhẹ bắp chân cô: “Mười rưỡi rồi, tắm rửa ngủ đi.”
Lâm Ỷ muốn hỏi rõ ràng mà cậu lại ngáp to, đẩy cô ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Cô bực bội nhìn cánh cửa đóng kín, cả hai không tạo ra bất kì âm thanh nào khác.
******
Buổi biểu diễn được tổ chức vào lúc chập choạng tối.
Nhà trường dựng sân khấu giữa sân vận động khiến sân cỏ đầy ắp người, nhìn từ trên xuống bên dưới đông nghịt toàn người với người.
Hôm nay trời nhiều mây che khuất mặt trăng, may mà thời tiết khô ráo, không mưa.
Ánh đèn sân khấu được đầu tư vô cùng hoành tráng, đèn sân vận động cũng mở sáng rực.
Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, đầu tiên hiệu trưởng lên sân khấu đọc lời chào, sau đó các tiết mục khác mới diễm ra.
Ban ngày Lâm Ỷ đã ôn luyện lại, bây giờ cô không có thời gian để lo lắng, trong đầu toàn là hình ảnh trang phục trễ ngực sexy.
Cô đã đánh giá năng lực chịu lạnh của bản thân quá cao và năng lực làm lạnh của đêm đông quá thấp.—Đọc FULL tại —
Áo khoác blazer của cô thuộc kiểu đơn giản, bị cô vơ bừa trong tủ Chu Việt trước khi ra khỏi nhà.
Hiện tại cô đang mặc chiếc áo đó trên người, nhưng ngoại trừ tính thẩm mĩ, nó không hề có tác dụng nào khác.
Lâm Ỷ hỏi một cô bạn đứng gần đó: “Cậu ơi, cho mình hỏi đến tiết mục nào rồi?”
Nữ sinh kia thò đầu ra nhìn, trả lời: “Là tiết mục nhảy hip-hop.”
Cô nhẩm tính, còn khoảng ba bốn tiết mục nữa mới đến cô.
Các giáo viên phụ trách chương trình rất tin tưởng Lâm Ỷ, vốn muốn để cô biểu diễn tiết mục bế mạc nhưng lại bị cô ra sức từ chối.
Cô thành thật giải thích bản thân không được tự tin, đợi càng lâu càng lo lắng, mà càng lo lắng càng dễ mắc lỗi.
Cuối cùng họ mới đồng ý sắp xếp cho cô diễn sớm.
Chu Việt là học sinh ưu tú nên được cử lên phát biểu, song vì thời lượng ngắn nên giáo viên không yêu cầu cậu phải ăn mặc trang trọng.
Cậu mặc đồng phục đơn giản, đọc lưu loát bài viết của mình xong thì xuống cánh gà, ai dè lại thấy dáng vẻ khổ sở của Lâm Ỷ, lông mày vô thức cau lại.
“Lấy lúc nào thế?” Chu Việt cởi áo khoác đồng phục trên người ra, không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lâm Ỷ hít mũi: “Sáng nay …”
Chu Việt đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào.”—Đọc FULL tại —
Lâm Ỷ không còn hơi sức lằng nhằng làm kiêu, nhanh chóng đổi áo với cậu.
Chu Việt thuận tay mặc blazer vừa vặn đúng cỡ lên người, không hề giống dáng vẻ trẻ con mặc trộm áo người lớn như Lâm Ỷ.
Áo khoác đồng phục Chu Việt cởi ra vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu, cô dần không còn cảm thấy lạnh nữa.
Thật đúng là thời trang phang thời tiết không hợp với Lâm Ỷ.
Không phải làm mình nóng đến chảy mỡ, thì chính là làm mình đông lạnh thành đá.
Chu Việt ra khỏi cánh gà, cô gái hồi nãy lập tức quay qua hỏi Lâm Ỷ: “Đó là Chu Việt hả? Có vẻ hai cậu khá thân nhau?”
Lâm Ỷ nghĩ thầm, sao ai cũng nhìn ra quan hệ của họ thế, rõ ràng lắm à?”
“Ừm, bọn mình là bạn lớp cũ.”
Cô gái kia muốn hỏi thêm vài câu nữa, câu hỏi của Chu Việt lúc nãy giống như áo blazer Lâm Ỷ mặc là của cậu ấy, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai, nhưng vì bản thân không thân thiết gì với Lâm Ỷ hay Chu Việt nên không tiện mở miệng hỏi.
Cô ấy nhìn Lâm Ỷ một lúc, không bao lâu sau là đến lượt cô ấy ra sân.
Chu Việt quay về vị trí của lớp, ngồi cạnh Đổng Hạo Thâm.
Cậu ta thắc mắc kéo áo khoác cậu hỏi: “Lấy đâu ra cái này vậy, vừa nãy cậu mặc đồng phục mà.”
Chu Việt: “Việc của cậu hả?”
Đổng Hạo Thâm liếc mắt: “Sao thế, ai chọc giận cậu, ghê gớm thật đấy.
Mà cậu không lạnh à?”
Chu Việt: “Không.
Không lạnh.”—Đọc FULL tại —
Cậu không lạnh chút nào, ngược lại còn nóng đến chảy mồ hồi..