Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 20


Bạn đang đọc Mùa Xuân Và Ánh Trăng FULL – Chương 20


Editor: Aissss
Beta: 727
_____________
Lúc đến tháng, Lâm Ỷ rất ít khi bị đau bụng, thỉnh thoảng bị cảm trùng vào ngày này mới hơi đau một chút.

Lần nào như vậy, cô cũng hối hận tự hỏi tại sao bản thân lại là nữ.
Hai người ra ngoài cổng khu nhà, Chu Việt gọi một chiếc taxi, đẩy Lâm Ỷ vào ghế sau rồi tự chui vào ngồi cạnh cô.
“Bác ơi, cho cháu đến bệnh viện thành phố.”
Lâm Ỷ không phải kiểu người nhỏ nhắn, lúc nãy Chu Việt cõng cô một đoạn, bây giờ cậu đang ngồi thở dốc trong xe.
Cậu tựa đầu Lâm Ỷ vào đùi mình, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô như thể vỗ về.
Đến bệnh viện, hai người lập tức vào khoa cấp cứu.

Sau khi hỏi hai ba câu, bác sĩ kê thuốc giảm đau cho Lâm Ỷ.

Chu Việt nhờ bác sĩ kê thêm một hộp Ibuprofen.
[*] Ibuprofen: Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin.

Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Lâm Ỷ đứng ở cổng chính bệnh viện áy náy nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Chu Việt.
Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, thấy bây giờ đã gần năm giờ, các quán ăn sáng ven đường đều chuẩn bị mở cửa, sau đó nhìn cơ thể đầy mồ hôi của mình.
Chu Việt: “Để tôi thuê một phòng khách sạn.”
Lâm Ỷ tỏ vẻ đồng ý, thuê phòng đôi có điều hòa an tâm nghỉ ngơi một lúc cũng được.
Hai người mua hai lồng bánh bao hấp, lúc đến quầy lễ tân khách sạn, nhân viên lễ tân thông báo khách sạn chỉ còn duy nhất một phòng giường đơn vừa trả.
Nhân viên lễ tân liếc nhìn hai người: “Khách sạn chúng tôi không có phòng đôi, chỉ còn phòng này thôi.”
Cả hai đều đang buồn ngủ, nên cũng không muốn làm dáng nữa, giường đơn thì giường đơn.

Nhân viên lễ tân cầm chứng minh thư xác nhận hai người đã đủ mười sáu tuổi, miệng nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, đưa thẻ phòng và nhắc họ giờ trả phòng.
Vừa vào cửa, Chu Việt lập tức bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải, nghiêm túc cảnh cáo Lâm Ỷ không được hạ nhiệt độ xuống.
Trước tiên, cậu đi thẳng vào phòng tắm, tắm nhanh qua bằng nước lạnh, sau đó ăn sáng cùng Lâm Ỷ.

Không thể không nói, bánh bao của cửa hàng này nhân dày, vỏ mỏng, phần nước canh trong bánh đậm đà, Lâm Ỷ ăn rất ngon miệng, miệng đầy dầu mỡ.
Chu Việt rút hai tờ khăn giấy dán thẳng lên miệng cô, Lâm Ỷ vội vàng lau qua rồi nhảy lên giường.
“Aaaaa, mệt quá.” Cô nằm thành hình chữ đại, chiếm hết cả chiếc giường.
Chu Việt bò lên, đẩy cô gọn sang một bên, hai mắt mệt mỏi sắp không mở nổi.
Lâm Ỷ: “Này! Cậu cởi quần làm gì?”
Chu Việt: “Đừng làm phiền tôi.”
Tinh thần không còn rõ ràng, đầu phình cả ra, cậu làm gì còn sức để ý xem Lâm Ỷ có ở trong phòng hay không.

Cậu mặc quần lót, chui tuột vào chăn, nhắm chặt mắt lại.
Quần áo Lâm Ỷ vốn ướt đẫm mồ hôi giờ đã khô ráo trở lại, cô nằm bên cạnh Chu Việt, tay chạm tay, chân chạm chân.
Chu Việt đột nhiên đứng dậy, bóng cậu lướt qua Lâm Ỷ đang nằm trên giường, đi tới đầu giường, tắt đèn bàn, kéo rèm xuống, trong phòng không sót lại một tia sáng nào.
Lâm Ỷ nửa tỉnh nửa mê mơ màng nhớ tới gì đó, cô lầm bầm một câu như đang nói chuyện.
Chu Việt quá mệt nên không nghe rõ.
Hai người ngủ thiếp đi như lợn chết, đến lúc tỉnh lại đã là ngày cuối cùng của kì nghỉ.
******
Lúc mở mắt, Lâm Ỷ còn cho rằng cô đã ngủ đến tối, nhưng sự thật là rèm cửa khách sạn quá dày, bên ngoài mặt trời mới lên tới đỉnh đầu.
Cô đẩy nhẹ Chu Việt, nhắc cậu thức dậy.
Chu Việt mắt nhắm mắt mở, vươn tay ôm lấy Lâm Ỷ, đè cô xuống giường, mặt vùi ở cổ Lâm Ỷ, dụi liên tục, nói bằng giọng khàn đặc: “Ngủ thêm một lát đi.”
Lâm Ỷ khựng kại: “Chu Việt, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng như vậy?”
Chu Việt không nghe rõ chữ nào, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Ỷ kéo cánh tay đang ôm thắt lưng cô nhưng không có bất kì tác dụng gì, cô nhìn qua thời gian, nhớ tới đêm qua Chu Việt vất vả nên quyết định để cậu ngủ thêm nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, chuông báo thức vang lên, Chu Việt mất kiên nhẫn mở to hai mắt nhìn Lâm Ỷ trong ngực mình.
Cậu nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Sao cậu lại nằm ở đây?”
Lâm Ỷ: “…Buông tay trước đã, nói chuyện sau.”
Chu Việt rút tay lại, mặc quần rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bỏ lại Lâm Ỷ ngơ ngác ngồi trên giường, gãi đùi khó hiểu, hình như lúc nãy cô vô tình chạm vào thứ gì đó.
******
Hai người đói đến phát hoảng, tuy nhiên quần áo Lâm Ỷ mặc không phù hợp để đến quán ăn.

Vì vậy sau khi về nhà, cô nhanh chóng thay quần áo, theo Chu Việt ra ngoài.
“Ngày nghỉ cuối cùng chỉ còn lại một nửa!” Lâm Ỷ cảm thấy vô cùng đau lòng.
May là cô đã làm xong bài tập về nhà, đề thi cũng chỉ còn một nữa, tối về bổ sung thêm là được.
Chu Việt không dám đưa cô đi ăn lẩu nướng hay hải sản tươi sống.

Lâm Ỷ đã lâu chưa ăn món Nhật, cuối cùng hai người vào một nhà hàng phong cách Izakaya [*].
[*] Izakaya: là một kiểu quán rượu bình dân của Nhật, chỗ này bán đồ uống có cồn và đồ ăn kèm.
Lâm Ỷ lật thực đơn: “Nhất định phải gọi sashimi tôm!”
Chu Viêt: “Không gọi.”
Lâm Ỷ: “Gọi đi mà, tôi chỉ ăn một con, còn lại cậu ăn.”
Chu Việt vẫn chỉ nói hai chữ kia.
Lâm Ỷ cắn răng: “Vậy thôi, gan ngỗng đi, thêm một nồi Sukiyaki [*] nữa.”
[*] Sukiyaki: Món lẩu kiểu Nhật.
Lần này Chu Việt gật đầu, cậu lấy thực đơn trong tay Lâm Ỷ, tiện tay lật vài trang, gọi thêm Tamagoyaki, xiên gà nướng và vài món nữa.
Mặc dù không có sashimi tôm, nhưng gan ngỗng khá ổn, lớp trên được nướng cháy sém, kích thích vị giác, lớp dưới tạo cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại.

Hương vị bao bọc đầu lưỡi, bùng nổ trong khoang miệng, mỗi miếng cắn vào đều là đỉnh cao chất lượng.
Lâm Ỷ ăn miệt mài đến mức nheo mắt: “Cậu ăn thử gan ngỗng đi, thật sự rất ngon.”

Vẻ mặt Chu Việt lộ rõ vẻ kháng cự, đối với cậu, mùi vị của gan ngỗng thật sự rất khó có thể chấp nhận.
Lâm Ỷ: “Ôi chao, đúng là không biết thưởng thức, vậy để tôi ăn cả phần của cậu!”
Một bữa cơm tiêu sạch hết tiền lì xì mẹ Lâm đưa cho Chu Việt trước lúc đi.

Cuối cùng số tiền đó vẫn trôi hết vào bụng Lâm Ỷ, Chu Việt chỉ giữ lại được vài đồng.
Hai người đi bộ một lúc để tiêu hóa, sắc trời đã chập choạng tối, mặt trời ở phía tây đang chìm dần xuống.

Bên bờ sông không còn nhiều người, gió thổi từng đợt mát mẻ.
Đi được vài bước cũng đến sân bóng Chu Việt chơi lần trước, có người đang chơi nhận ra cậu nên mở miệng chào hỏi.
Nhìn thấy bên cạnh cậu có một bạn nữ, tất cả mọi người đều cười trêu chọc.
“Chu Việt! Chơi một trận không?”
“Được đấy, vào đây chơi! Để cho bạn gái của cậu ngồi trong sân, lần này chắc chắn sẽ không còn ai dám vây xem nữa.”
“Thay anh đi, đúng lúc anh không trụ nổi.”
Chu Việt nhìn Lâm Ỷ, im lặng không nói gì.
Lâm Ỷ không tìm được cơ hội giải thích, cũng không hề có ý định giải thích với người lạ.

Cô quan sát đồng hồ, nói với cậu: “Cậu chơi đi, tôi chờ cậu.”
Chu Việt nhận áo người kia ném tới, nhanh chóng cởi áo cộc đang mặc ra, chồng áo chơi bóng, đi vào trong sân.
Lâm Ỷ ngồi xuống ghế, ngồi cạnh cô là bạn nam tuấn tú vừa đổi áo với Chu Việt.
Anh ta chào hỏi Lâm Ỷ: “Chào cậu, cậu là bạn gái Chu Việt à?”
Lâm Ỷ lắc đầu, giải thích đại khái: “Không phải, em là người thân của cậu ấy.”
Nghe xong, anh ta tò mò nhìn Chu Việt đang chơi trên sân, đổi đề tài: “Hai đứa học lớp 12 à?”
Lâm Ỷ: “Vâng, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng.”
Nam sinh mỉm cười, chỉ vào trong sân: “Vậy ở đây, hai đứa là nhỏ nhất, bọn anh đều là sinh viên đại học.

Nhưng mà nhiều người như này, Chu Việt vẫn là người được chào đón nhất, mỗi lần thấy cậu ấy, các bạn nữ sẽ vây xem nhiều hơn.

Hai đứa học cùng trường hả?”
Lâm Ỷ không quen anh ta, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: “Vâng.”

Nhận thấy câu trả lời một chữ hình như qua loa có lệ, cô lại bổ sung thêm: “Nhưng không cùng lớp.”
“Ha ha ha, vậy ở trường, có phải nó cũng rất được săn đón không?”
“Rất nổi tiếng, vì thành tích tốt nên cậu ấy được rất nhiều người thích.” Lâm Ỷ ăn ngay nói thật.
Anh ta nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, hai đứa học trường nào?”
Lâm Ỷ hơi do dự, cô có cảm giác anh ta tìm hiểu hơi sâu xa, cũng không phải người quen, cần gì phải biết bọn họ học trường nào.
Thấy biểu cảm rối rắm của cô, anh ta nhận ra cô đang nghĩ gì, “Em trai anh năm nay cũng học lớp 12 ở Nhất Trung, nên anh thuận miệng hỏi thôi, đừng lo lắng.”
Lâm Ỷ ngượng ngùng, vội vàng trả lời: “Trùng hợp vậy, bọn em cũng ở Nhất Trung, em trai anh tên gì?”
Kỷ Văn Kha giới thiệu: “Anh là Kỷ Văn Kha, em trai anh là Kỷ Lý Kha.”
Lâm Ỷ càng ngạc nhiên hơn: “Aa, em biết, Kỷ Lý Kha học lớp bên cạnh.”
Kỷ Văn Kha nói chuyện vô cùng thân thiện, tỉ mỉ tìm đề tài, khiến Lâm Ỷ từ từ không còn cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng, nói chuyện tự nhiên hơn: “Tên hai người, một khoa học xã hội, một khoa học tự nhiên, cũng rất thú vị.”
Trong sân, Chu Việt vừa ghi được một bàn thắng ba điểm, Lâm Ỷ nhìn vào sân theo tiếng vỗ tay.
“Chu Việt! Nhìn bóng!”
Ánh mắt Lâm Ỷ và Chu Việt giao nhau một giây, sau đó cậu lập tức nhìn sang chỗ khác, nhận bóng đồng đội chuyền tới, tiếp tục chạy trong sân.
“Chu Việt, cậu làm gì mà nhìn bên kia mãi thế? Đó thật sự là bạn gái của cậu à?” Đồng đội nháy mắt ra hiệu.
Chu Việt lau mồ hôi trên mặt, vứt lại một câu: “Không phải.”
Kỷ Văn Kha lại trêu Lâm Ỷ: “Có thể là do ba mẹ anh biết tiên tri? Trùng hợp, anh là học sinh ban xã hội, kết quả thi đại học không tệ.

Em trai anh bây giờ cũng học ban tự nhiên, chỉ là không biết thành tích thế nào.”
Lâm Ỷ: “Cậu ấy có thể vào được Nhất Trung, thành tích chắc chắn khá ổn.”
Kỷ Văn Kha: “Vậy so với Chu Việt thì sao?”
Lâm Ỷ cố gắng uyển chuyển cũng không uyển chuyển được: “Chu Việt, cậu ấy…đứng nhất trường.”
Kỷ Văn Kha: “Khụ khụ! Được rồi!”
Lâm Ỷ dạo quanh sân bóng, cầm điện thoại chụp một tấm, không chụp trúng Chu Việt.
Cô chỉnh lại ảnh đã chụp trong ba ngày nay, gửi lên vòng bạn bè, kỷ niệm ngày cuối của kỳ nghì sắp qua.

Không bao lâu sau, cô đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Cô chưa mở ra xem nên không thấy câu bình luận.
[Đây có phải là điện thoại của Chu Việt không?].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.