Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 70


Bạn đang đọc Mùa Xuân Hoang Dã FULL – Chương 70


Hạ Khôn nói được làm được, trước tháng chín thì không liên lạc với Khâu Y Dã.

Mỗi ngày khi hắn bước vào văn phòng, việc đầu tiên là mở bản đồ vệ tinh ra rồi đặt sang bên cạnh, nhìn chấm xanh nhỏ của Khâu Y Dã bắt đầu làm việc, tối muộn sau khi về nhà thì việc đầu tiên cũng là mở bản đồ vệ tinh ra, nhìn chấm xanh nhỏ của Khâu Y Dã tắm rửa rồi đi ngủ.
Bộ đồ uống rượu mà Khâu Y Dã tự tay làm được hắn lấy xuống dùng vài ngày, sau đó lại không nỡ dùng, cất trở lại trên kệ, thầm nghĩ có nên làm một tấm kính đậy lại hay không.
Các bộ phim truyền hình và điện ảnh trước đây của Khâu Y Dã lại được hắn lôi ra.

Có lẽ liên quan đến mức độ tổng thể của tác phẩm nên biểu hiện của Khâu Y Dã vô cùng ổn định.

Xem hết một lượt ba mươi ba bộ phim, trừ một vài bộ phim có tạo hình gây sốc ra thì Hạ Khôn không phát hiện được bất kỳ ‘lịch sử đen’ nào của cậu cả.

Hắn nghĩ, nếu lần sau gặp được Bình Yến Thu, nhất định phải mời chị ta ăn bữa cơm.
Tối ngày 16 tháng 8, Khâu Y Dã gửi đến một tin nhắn WeChat: “Mặt trăng tròn quá, nhớ anh.”
Hạ Khôn trong lúc trả lời tin nhắn thì viết viết xóa xóa, cuối cùng chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Cũng nhớ em.”
Trưa ngày 26 tháng 8, Khâu Y Dã  gửi đến một tin nhắn WeChat: “Hôm nay anh có bận không? Muốn gọi điện cho anh.”
Lúc đó Hạ Khôn đang bận việc, hai rưỡi chiều nhìn thấy tin nhắn WeChat thì mới nhắn lại, nhưng Khâu Y Dã không đáp lời, đến tối thì cậu gửi tin nhắn: “Uông Kỳ Hàn đến quay bổ sung phần của anh ấy, vốn dĩ còn tưởng buổi chiều sẽ rất thoải mái, ai ngờ bị hành đến tận bây giờ.

Anh đã đi nghỉ chưa?”
Hạ Khôn lập tức bấm máy gọi, đầu bên kia lập tức nghe máy, bên tai truyền đến giọng nói của Khâu Y Dã đã lâu không gặp.

Có vẻ do ban ngày phải nói quá nhiều nên giọng cậu có hơi khàn: “Hạ Khôn?”
Trong lòng Hạ Khôn tràn ngập nỗi nhớ Khâu Y Dã, nhưng dù gì trước tiên cũng là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, Khâu Y Dã gọi tên hắn bằng giọng điệu như vậy, giống như có một dòng điện chạy thẳng từ tâm nhĩ xuống bụng dưới.
Bọn họ không có biệt danh như các cặp đôi khác, từ trước tới nay luôn gọi tên họ của nhau, có những lúc Khâu Y Dã gọi đùa hắn là Hạ tổng.

Cái tên bình thường không có gì nổi bật, nhưng được gọi ra từ miệng Khâu Y Dã thì lại biến thành xuân dược câu hồn.
Hắn nín thở khoảng một hai giây để bình tĩnh lại, sau đó mới nói: “Ừm.


Em về khách sạn chưa?”
Lần này đến lượt Khâu Y Dã im lặng.

Tiếng thở đằng sau sự im lặng này lại giống như tiếng sấm rền vào mùa hè, giống như cơn mưa lớn sau đợt hạn hán kéo dài đang lên men ở một nơi không nhìn thấy.

Cả hai người đều cảm nhận được, hơn nữa biết rằng đối phương nhất định cũng giống như mình – sóng tình kẹt trong lồng ngực, chỉ một giọt nước mưa rơi xuống thì sẽ lập tức vỡ bờ.
“Hạ Khôn… Hạ Khôn…”
Không còn nhớ là bắt đầu từ lúc nào, từng câu từng chữ từng tiếng rên rỉ, và cả tiếng vải vóc cọ xát, đều là sự trêu chọc.
Cộng hưởng, khuếch đại, bùng nổ.
Đến khi hoàn hồn lại thì tay đã đầy tinh dịch.
Có nửa gói lưỡi vịt sốt dán kín miệng làm chứng, Khâu Y Dã vốn dĩ không có ý đó.

Trong đầu cậu đã rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện này, hôm nay chỉ muốn vừa ăn khuya vừa nói chuyện với Hạ Khôn mà thôi.

Tuy nhiên, chuyện ngoài kế hoạch này quá mức sảng khoái, cuộc sống dường như được đổi thành một lớp màng lọc màu hồng nhẹ nhàng và mơ hồ.
Khâu Y Dã lười nhúc nhích, dùng khăn giấy lau sạch người rồi nằm trở lại giường giống như một chú mèo lớn.

Sóng tình giữa hai người đã nguôi ngoai được hơn phân nửa, vậy mà lại có chút ngượng ngùng: Còn chưa kịp nói gì thì đã ‘tự thẩm’ một lần, dường như không đủ tôn trọng nỗi nhớ cả ngày lẫn đêm.
“Hạ Khôn.”
“Hửm?”
Khâu Y Dã hoàn toàn không thể phản kháng lại giọng nói càng thêm từ tính của hắn sau khi ‘tự thẩm’, hạ thân còn chưa kịp mềm xuống thì lại bắt đầu sung huyết.

Cứ tiếp tục như vậy thì không thể được, cậu muốn tử tế nói chuyện với Hạ Khôn.
Khâu Y Dã cố gắng phớt lờ hạ thân đang lên tinh thần: “Mấy ngày gần đây vẫn ổn chứ?”
“Ngoài việc quá nhớ em ra thì những việc khác… những việc khác có lẽ vẫn ổn.”
“Cái gì mà ‘có lẽ’ cơ?”
“Em không ở bên cạnh, có ổn hơn nữa thì cũng không tính.”

Trong lòng Khâu Y Dã ngọt ngấy: “Lúc em không ở bên có phải anh đã đi bổ túc một lớp nói lời âu yếm cấp tám đúng không?” 
Đây có lẽ là một khóa học bí mật nào đó, bởi vì trên thế giới này không có người thứ ba biết Hạ Khôn sẽ nói chuyện như vậy.

Thực tế thì, chính Hạ Khôn cũng có chút thảng thốt, chân tình thực cảm sao lại có thể ‘buồn nôn’ đến thế chứ.
Khâu Y Dã liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, kinh ngạc vì đã hơn nửa tiếng trôi qua, rõ ràng bọn họ còn chưa nói được bất cứ chuyện chính gì.

Nếu còn chưa vào ‘chuyện chính’ nữa thì đêm nay cứ thế trôi qua mất thôi.
“Những cảnh quay khó nhất thì em đã quay xong rồi, hai hôm nay quay bổ sung với Uông Kỳ Hàn thêm vài cảnh.

Đầu tháng chín quay nốt mấy cảnh bên lề, giữa tháng chắc chắn có thể đóng máy rồi.

Hôm trước em trai em đã bay từ Rome về thành phố B, ngày mốt sẽ bay đến thành phố S nhập học.

Em dành ra được bốn ngày nghỉ, giúp em trai thu dọn đồ đạc rồi ký túc gì gì đó.”
“Em trai em trở về thành phố B rồi à? Một mình?”
Khâu Y Dã nghe ra Hạ Khôn có chút không vui, có lẽ cho rằng, dựa vào mối quan hệ của bọn họ, việc Cừu Y Khâu đang ở thành phố B, tất nhiên nên nói với hắn, để hắn giúp đỡ trông nom.

Giọng điệu của Khâu Y Dã thư thả, mang theo chút ý an ủi: “Chỉ dừng ở thành phố B ba tiếng thôi.

Em có người bạn đúng lúc muốn đi thành phố Q nên bảo cậu ấy đón Khâu Khâu luôn.”
Lần này thì Khâu Y Dã hiểu lầm Hạ Khôn rồi.
Hạ Khôn là đang giận chính mình, chỉ độc nghĩ về mỗi Khâu Y Dã, thế mà lại quên mất cậu em vợ mấy ngày gần đây sắp về nước, mất đi một cơ hội thể hiện hình tượng tốt đẹp và kéo gần quan hệ.
“Vậy… lúc nào em đến thành phố S?”
“Sáng sớm ngày kia.”
Khâu Y Dã nghĩ đến việc sắp được gặp Hạ Khôn thì vào ngày cuối cùng tại phim trường hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.


Cậu ngồi dưới bóng râm, nhìn có vẻ như đang đợi Uông Kỳ Hàn và Chương Khánh quay lại hết lần này đến lần khác, nhưng thực ra trái tim sớm đã bay đi mất tiêu.
Một ông chú khoảng năm mươi sáu mươi tuổi ngồi bên cạnh cậu, mặc chiếc áo sơ mi sọc kẻ nhỏ bên ngoài chiếc áo vest sọc kẻ lớn màu nâu đỏ, phối với chiếc cà vạt in hoa màu tím đỏ, mái tóc hoa râm dài được buộc sau đầu, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng.

Khâu Y Dã biết ông chú này.

Từ tháng này trở đi có thể thường xuyên nhìn thấy ông xuất hiện tại phim trường, không ai quản ông, mặc kệ ông ở bên cạnh lắc lư qua lại.

Đôi khi có thể nhìn thấy ông nói chuyện với thư ký trường quay, hoặc là đang ghi cái gì đó lên giấy.

Khâu Y Dã đoán có lẽ ông là một nhà tạo mẫu, vì ở nhà quá buồn chán nên đến thăm bạn bè, thuận tiện giúp đỡ.
Trước đây lịch quay của cậu kín mít, chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với ông chú này, nhưng thực ra cậu vẫn luôn muốn ở trước mặt khen ông có gu ăn mặc rất thời trang và sành điệu.

Lần này người tự mình đưa tới, tâm trạng cậu lại vui vẻ, không chút do dự khen ngợi ông chú rất biết cách ăn mặc.
Ông chú hài lòng gật đầu: “Thằng nhóc có mắt nhìn đấy! Có hứng thú hát một bài không?”
Khâu Y Dã có chút bối rối: “Hát sao ạ?”
“Tôi đã viết cho cậu ba bài hát, lúc nào có thời gian…”
Lời của ông chú vẫn chưa nói hết thì đã bị Uông Kỳ Hàn cắt ngang: “Lão Cách, chú đến rồi đấy à!”
Lúc này Khâu Y Dã mới biết được ông chú này là Cách Nhật Lạc Đồ – tổng giám chế âm nhạc của《Quả Mọng》.

Cái tên này dùng câu ‘như sấm bên tai’ để hình dung tuyệt đối không nói quá, bậc thầy ‘kế thừa quá khứ mở ra tương lai’ về nhạc phim truyền hình và điện ảnh trong nước, hầu hết mọi tác phẩm đều được coi là kinh điển.

Người Mông Cổ không có họ, mọi người đều gọi ông là lão Cách.
Cách Nhật Lạc Đồ nói vài câu với ‘em trai fan’ Uông Kỳ Hàn của mình, sau đó khăng khăng đòi quay lại đề tài ban đầu, nói rằng màn trình diễn của Khâu Y Dã đã truyền cảm hứng cho mình, là nguyên mẫu tuyệt đối của ca khúc chủ đề, giọng hát của cậu không tệ, hát thử một đoạn chắc chắn sẽ hát ra một phong cách khác.
Khâu Y Dã cười khổ: “Không phải là cháu không đồng ý, mà là sau khi nghe cháu hát thì chú chắc chắn sẽ không đồng ý.”
***
“Cho nên, anh hát cho chú ấy nghe hả?” Cừu Y Khâu nhịn cười, hỏi.
“Hát rồi, chú ấy tưởng anh nói đùa.”
Cừu Y Khâu ôm cặp ngồi bên cạnh cậu cười điên cuồng, Khâu Y Dã nhìn Hạ Khôn ngồi ghế trước từ gương chiếu hậu, cậu chớp chớp mắt nhìn Hạ Khôn, nói tiếp: “Chương Khánh và Uông Kỳ Hàn cùng nhau cam đoan đây quả thực là trình độ của anh thì ông ấy mới buông tha anh.”
Hạ Khôn cũng nhếch khóe miệng cười nhẹ, chớp mắt một cái với Khâu Y Dã.
Hai tiếng trước, bọn họ gặp nhau ở sân bay.


Hạ Khôn dẫn cậu đến một phòng chờ VIP dành cho hội viên cao cấp mà tạm thời chưa mở cửa cho người ngoài, trong bóng tối hôn cậu đến trời tăm đất tối, nếu không phải nhớ tới chuyến bay của Cừu Y Khâu sắp hạ cánh thì bọn họ suýt chút nữa đã làm luôn tại chỗ.
Bầu không khí ngọt ngấy giữa hai người khiến ngay cả người đã nhìn nhiều biết rộng như chú Phan tài xế cũng sắp không chịu nổi nữa, cũng chỉ có đứa trẻ Cừu Y Khâu tính cách đơn giản mới không nhìn ra thôi.
Hạ Khôn tiễn bọn họ đến khách sạn, Khâu Y Dã không cho hắn đi theo nữa.

Cảm giác tồn tại của Hạ Khôn quá mạnh, không thích hợp tham gia hoạt động tiếp theo.
Đại học J là trường đại học trọng điểm tập trung vào khoa học và kỹ thuật, tỷ lệ chênh lệch giữa nam nữ sinh viên không tính là cao nhất trong nước, nhưng cũng rất dọa người, hơn nữa hầu hết trong số bọn họ đều là học bá đến từ khắp mọi nơi.

Dựa vào sự thật này, Khâu Y Dã không hề hóa trang khi ra khỏi khách sạn, chỉ gội đầu sạch sẽ rồi tùy tiện lau khô, đeo cặp kính gọng đen bình thường nhất mua từ một cửa hàng mắt kính ven đường, mặc chiếc áo phông là quà tặng kèm khi mua trà sữa cho Cừu Y Khâu ở siêu thị, chiếc quần bò dáng thẳng đơn giản và đi đôi giày thể thao, đội một chiếc mũ lưỡi trai bằng vải, đeo trên vai ccặp sách của Cừu Y Khâu, vẻ ngoài gầy gò giản dị trông giống sinh viên đại học J hơn cả Cừu Y Khâu.
Cách ba ngày tân sinh viên báo danh, trong khuôn viên trường người dần dần đông hơn, rất nhiều sinh viên dẫn theo bố mẹ, không ai chú ý đến Khâu Y Dã cả.
Hai người đi giữa các tòa nhà ký túc xá của sinh viên năm nhất, Cừu Y Khâu nhìn thấy một nam sinh đang đi về bên trái ngã tư nhỏ ở trước mặt.

Cậu nhóc giơ tay, dường như hơi do dự, sau đó vẫy vẫy.
Khâu Y Dã thầm nghĩ, trước đây khi Cừu Y Khâu gặp được người quen trên đường, nếu như đối phương không nhìn thấy cậu trước thì cậu nhóc nhất định sẽ tận lực giả vờ mình cũng không nhìn thấy đối phương, hơn nữa 80% sẽ đi đường vòng.

Xem ra cậu trai này không phải là một bạn học bình thường.
Đối phương cũng nhìn thấy Cừu Y Khâu, đi nhanh vài bước: “Ồ, Tiểu Cừu, cậu cũng đến rồi à?”
Là một cậu trai cao lớn, còn cao hơn cả Cừu Y Khâu một cái đầu, đầu tóc chỉnh tề, mặt mày vui vẻ, sáng sủa ngay thẳng.

Khâu Y Dã cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mắt.
Khâu Y Dã còn chưa kịp nói gì thì cậu chàng đã lễ phép lên tiếng chào hỏi và tự giới thiệu bản thân trước: “Là anh trai của Tiểu Cừu đúng không ạ? Em là bạn học cấp ba của Tiểu Cừu, học ở lớp bên cạnh.”
Cừu Y Khâu gật đầu: “Cậu ấy tên là Trịnh Cẩm Hân.”
Bọn họ mang theo những vật dụng cần thiết hàng ngày vừa mới mua rồi bước vào phòng ký túc và nhận ra mình là những người đến sớm nhất.

Khâu Y Dã cảm thấy tiếc khi không thể gặp mặt các bạn cùng phòng mới của Cừu Y Khâu.
Trịnh Cẩm Hân không phải là sinh viên được đề cử, không được nhập học sớm hơn một kỳ giống như Cừu Y Khâu, nhưng còn hiểu rõ trường học hơn cả Cừu Y Khâu.

Lúc này cậu chàng đang nói với Cừu Y Khâu về thông tin câu lạc bộ mà mình nghe được từ đàn anh đàn chị, cuối cùng tổng kết nói: “Nếu cậu muốn cuộc sống phong phú một chút thì có thể tham gia một câu lạc bộ rồi thoải mái mà chơi bời, không nhất định phải trong top 10, có rất nhiều câu lạc bộ nhỏ cũng khá thú vị, có điều cậu không cần cân nhắc hội sinh viên đâu, không hợp với cậu.”
Dựa vào câu nói này của Trịnh Cẩm Hân, Khâu Y Dã cảm thấy đứa trẻ này rất đáng tin cậy: có một sự hiểu biết nhất định về tính tình của Cừu Y Khâu, lại có thể nói với cậu nhiều câu đến thế, những người bạn như vậy của Cừu Y Khâu thì nửa bàn tay cũng có thể đếm hết.
Khâu Y Dã hỏi xin số điện thoại của Trịnh Cẩm Hân và cũng đưa số của mình cho cậu chàng, nói với Trịnh Cẩm Hân rằng có chuyện gì thì cứ việc tìm mình.
Trịnh Cẩm Hân cười sảng khoái: “Anh Cừu yên tâm, trường cấp ba của bọn em chỉ có ba người đỗ vào Đại học J, bọn em nhất định sẽ tận lực chăm sóc Tiểu Cừu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.