Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 6


Bạn đang đọc Mùa Xuân Hoang Dã FULL – Chương 6


Lúc Khâu Y Dã tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy trong đầu như bị lấp đầy hồ nhão đặc sệt, giống như một cái ổ cứng bị người ta dỡ hết ra vậy.

Cậu nhắm mắt nằm trên giường một lúc thì âm ỉ cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, lúc này mới tỉnh táo lại.

Không có gì bất ngờ, cậu vẫn đang ở Nhạn Hâm.

Ngoại trừ lưỡi bị chính mình cắn rách và tay bị mảnh bình sứ đâm ra thì những nơi khác không có tổn thương nào.
Khâu Y Dã nhớ lại khung cảnh mình nhìn thấy cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Hạ Khôn đứng cách đó năm sáu bước chân cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.

Trong lòng cậu lóe lên sự bất an: So với Hạ Khôn, ba gã đàn ông mặc quần da kia đến tép riu cũng không bằng.
Khâu Y Dã tắm một cách chóng vánh, mặc áo tắm rồi đi ra tìm quần áo của mình.

Không tìm thấy quần áo nhưng lại thấy loáng thoáng có một người phụ nữ đang ngồi trên sofa đằng sau bức bình phong.

Cậu buộc chặt áo tắm rồi vòng qua bức bình phong bước tới.
Người phụ nữ trông khoảng ba lăm ba sáu tuổi, mặc một bộ váy được thiết kế riêng rất tinh xảo, trang sức đeo trên người cũng không tầm thường.

Tóc của chị ta được búi gọn sau đầu, ngoại hình không tính là xinh đẹp nhưng mày mắt mũi môi đều nghiêm nghị, mang nét cổ điển quyến rũ.

Người phụ nữ thấy cậu bước tới bèn đứng dậy chào hỏi: “Xin chào Khâu tiên sinh, tôi tên là Nhậm Quyên, là trợ lý sinh hoạt của ngài Hạ Khôn.”
Phần giới thiệu bản thân rất đúng nghi thức, trực giác của Khâu Y Dã cảm thấy lúc này đây nên bước tới bắt tay chào hỏi đối phương một cách lịch sự, nhưng đang mặc áo tắm mà bắt tay thì có chút kỳ quái.

May thay Nhậm Quyên cũng không có ý định bắt tay, chỉ duỗi tay ra hiệu với chiếc sofa trước mặt: “Khâu tiên sinh, mời ngồi.”
Khâu Y Dã ngồi xuống, cân nhắc mở miệng: “Cảm ơn đêm hôm qua Hạ tiên sinh đã giúp đỡ.”
Nhậm Quyên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Là thiếu sót trong quản lý công việc kinh doanh của tập đoàn chúng tôi, vẫn là mong Khâu tiên sinh thứ lỗi.”
Khâu Y Dã thầm nghĩ, cho dù nơi này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ai có gan dám quở trách ban quản lý của các người cơ chứ.


Hạ Khôn hoàn toàn không coi trọng chuyện làm ăn ở sơn trang nghỉ dưỡng này, chứ đừng nói đến người xảy ra chuyện là một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt như cậu.
Hạ Khôn có tâm tư gì tạm thời cậu nghĩ không thông, có điều phần ân huệ này cậu đã nhận, vì vậy nhanh chóng nói: “Nào dám nào dám.

Việc của khách khứa chắc hẳn mấy vị cũng không thể quản quá nhiều.

Nếu như không phải gặp được Hạ tiên sinh thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi vô cùng cảm kích anh ấy.”
Có thể nhìn ra Khâu Y Dã là một người thông minh chu toàn, Nhậm Quyên cũng không lãng phí thời gian nói điều vô bổ nữa, lấy ra từ bên cạnh một túi giấy lớn: “Quần áo của Khâu tiên sinh không thể mặc được nữa rồi, chúng tôi đã chuẩn bị cho ngài một bộ đồ mới.

Đợi ngài thay xong quần áo, dùng xong cơm tối, tôi sẽ đưa ngài quay về nội thành.”
Khâu Y Dã ngơ ra: “Bữa tối?”
Thái độ chuyên nghiệp của Nhậm Quyên hơi thả lỏng, lúc này mới nở nụ cười có chút tình người: “Khâu tiên sinh đã ngủ mười sáu tiếng, bây giờ đã bốn giờ chiều rồi.”
***
Thư Dư hơi cau mày, nhìn Khâu Y Dã diện bộ tây trang trông thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại rất đắt tiền, thầm nghĩ sao cứ cảm thấy sự việc này có quá nhiều chỗ làm người ta bất an.
“Hạ Khôn không có ám chỉ… điều kiện hoặc yêu cầu linh tinh gì chứ?”
“Không có.” Khâu Y Dã ngồi xuống lật kịch bản, thuận tiện rót cho Thư Dư một tách trà hoa.
Thực ra trong lòng Khâu Y Dã cũng bất an, ân huệ của nhân vật lớn không dễ nợ như vậy, nhưng Hạ Khôn không có ám chỉ gì, cậu vội vàng đến cảm ơn cũng không tốt cho lắm, giống như có mưu đồ vậy.

Trước mắt chỉ có thể tạm thời gác việc này lại.

Khâu Y Dã nhìn thấy bộ dạng cau mày của Thư Dư, tâm tình ngược lại bình tĩnh hẳn, còn ghẹo cô: “Chị Thư, giữa lông mày của chị có nếp nhăn rồi kìa.”
Thư Dư dùng ngón trỏ và ngón giữa xoa hai bên ấn đường: “Chuyện về Hạ Khôn trước mắt cứ thế đã, tác phong làm việc của người này có chút cứng nhắc, nhưng danh tiếng cũng không tồi, quen biết hắn hẳn là không có chỗ nào xấu cả.

Chỉ là trước mắt em vẫn còn đang trong đoàn phim《Thương Hải Thiên Lan》, bọn họ tính kế em không thành, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục hại em. Từ xưa phòng được quân tử không phòng được tiểu nhân, em có cẩn thận đến đâu cũng chưa chắc có thể hoàn thành việc quay phim một cách suôn sẻ được.”
Thư Dư ở trong giới đã gần mười năm, hiểu rõ mối quan hệ đối nhân xử thế, trong đoàn phim cũng có một vài người quen cũ.

Khâu Y Dã không nói gì với Thư Dư, nhưng có lẽ cô vẫn suy đoán ra được là ai đã động tay động chân.

Lý Nhược Phi là người do Studio của Trịnh Tiêu đào tạo và lăng xê, có tin đồn cậu ta với Trịnh Tiêu không đơn giản chỉ là quan hệ bà chủ và nhân viên.

Sau khi Trịnh Tiêu giành được ba giải ảnh hậu thì không còn tự mình đóng phim nữa mà bắt đầu mở Studio mang tính chất công ty giải trí và đầu tư bất động sản, ở trong giới không thiếu mối quan hệ, có thể không đắc tội vẫn là không cần phải đắc tội.

Trình Hinh Tâm vẫn luôn ôm chắc đùi của các nhà đầu tư, cũng không dễ đối phó.
Coi như bọn họ bị thiệt đi, cũng không thể cắn ngược lại chó, chỉ có thể ngã một lần khôn lên một lần, đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra.

Thư Dư giao hai người mới mà mình đang quản lý cho người khác, bay qua chỗ Khâu Y Dã đợi cậu quay xong phim.
Thư Dư không phải là một quả hồng mềm, vừa công khai vừa ẩn ý nhắc đến chuyện này với đạo diễn và nhà sản xuất.

Đạo diễn cũng rất tức giận khi có chuyện xảy ra trong đoàn phim, hiện tại kẻ trực tiếp phạm tội lại đang nằm trong tay Hạ Khôn, bọn họ không có bằng chứng xác thực nên khó xác định được ai là người làm ra chuyện này.

Là một diễn viên hiện đang được công ty giải trí Minh Sơn lăng xê, tố chất chuyên nghiệp của Khâu Y Dã có thể khiến người ta yên tâm, nhân cách cũng rất tốt, lại có vẻ như được Đức Phật vĩ đại Hạ Khôn bảo hộ, tương lai có thể nổi như cồn cũng chưa biết chừng.
Tổ đạo diễn và giám chế đã để tâm nhưng Lý Nhược Phi lại không làm ra bất kỳ hành động gì, khiêm tốn thành thật hơn rất nhiều, gặp Khâu Y Dã cũng không nói lời nào, liếc mắt một cái rồi đi đường vòng.

May là Khâu Y Dã và Lý Nhược Phi không có bất kỳ cảnh quay chung nào.

Trong lúc hạnh phúc bình yên, Khâu Y Dã không khỏi ngứa ngáy nghĩ, Lý Nhược Phi chắc chắn đã bị ai đó ‘dạy dỗ’.

Tốt nhất là cậu ta bị công ty quản lý phát hiện, bằng không… Thật là không dám nghĩ tiếp.
Có Thư Dư ở đây, Khâu Y Dã bớt lo lắng hơn nhiều, trải qua không ít những ngày tốt đẹp.

Hơn nữa Trịnh Nhạc luôn quấn lấy cậu, ngoài việc khớp diễn ra thì còn hỏi Khâu Y Dã một vài bài tập cấp ba, cười cười nói nó rất vui vẻ.
Có một buổi tối mà cả hai đều không có cảnh quay, Trịnh Nhạc mang theo đồ ăn vặt và kịch bản đi tìm Khâu Y Dã.

Khâu Y Dã đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng tràn đầy cưng chiều.

“…..Phải ăn cơm đầy đủ, ít ăn đồ ăn vặt thôi, đừng để mệt quá… Anh ở chỗ này vẫn tốt, sắp đóng máy rồi, trở về công ty báo cáo rồi tìm thời gian đi thăm em.

Muốn anh mang về cho em cái gì không? Hả, đồ ăn của tiệm trên phố Nam sao? Tất nhiên là được rồi.

Thế em nghỉ ngơi đi, khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, ngủ nhiều chút, ừ ừ, được, ngủ ngon.”
Hầu hết mọi người trong đoàn phim mà có quan hệ tốt với Khâu Y Dã đều biết cậu luôn cố định cách vài ngày lại gọi điện thoại buổi tối, nếu có cảnh quay đêm hoặc phải hoàn thành cảnh quay càng sớm càng tốt thì cậu sẽ dành thời gian trốn vào một góc để gọi điện, sét đánh cũng không động.

Lần đầu tiên Trịnh Nhạc được nghe trực tiếp tại hiện trường, bị ngọt chết rồi, ngồi trên sofa giảo hoạt nhìn Khâu Y Dã: “Nè đàn anh, bạn gái gọi hả?”
Khâu Y Dã tiện tay đặt điện thoại lên bàn trà: “Bạn gái ở đâu ra, là em trai anh, kém em hai tuổi.”
“Em trai ruột ư?”
“Ừ.

Đáng yêu lắm, rất ngoan, nhưng anh vẫn lo lắng cho nó.” Khâu Y Dã nhắc đến em trai mình thì cả người như phát sáng, mặt mày vốn đã sáng sủa nay lại càng chói mắt.
Trịnh Nhạc cảm thấy trong lòng hơi ghen tị nhưng cũng không để ý lắm, chỉ cười nhạo Khâu Y Dã: “Hóa ra đàn anh là người cuồng em trai! Ồ, không phải bình thường anh coi em thành em trai anh mà dỗ đấy chứ?”
Khâu Y Dã chớp chớp mắt nửa thật nửa giả nói: “Bị em phát hiện rồi.”
Trịnh Nhạc bóc một gói hoa quả sấy, Khâu Y Dã rất biết ý mà lấy hai miếng, luôn mồm khen ngon.

Trịnh Nhạc cười hi hi: “Em có đáng yêu bằng em trai anh không?”
Khâu Y Dã cười: “Nó vẫn còn là đứa trẻ mũm mĩm, em muốn so với nó hả?”
Trịnh Nhạc đã là một thiếu niên đẹp trai tuấn tú thân cao mét tám, Khâu Y Dã nói như vậy làm cậu ta cũng bật cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng mình đứng cùng một chiếc bánh bao nhân thịt tròn ú, bèn trưng ra biểu cảm miễn cưỡng thua cuộc: “Vậy thì em đây cam tâm chịu thua.”
Trịnh Nhạc là một người có tính trẻ con nhưng EQ lại cực kỳ cao, Khâu Y Dã cảm thấy điểm này phù hợp với tính cách của cậu ta, nhịn không được mà dùng giọng điệu dỗ em trai nói: “Nhạc Nhạc cũng rất đáng yêu.”
Trịnh Nhạc và cậu cười nói một lúc, Khâu Y Dã lấy lời thoại ra, ngày mai bọn họ có ba cảnh quay cực kỳ quan trọng, diễn tập trước mấy lần trong đầu thì sẽ nắm chắc được phần nào.

Trịnh Nhạc cũng cầm cuốn lời thoại, nhưng lại không mở ra.

Vừa khéo cậu ta đang ngồi cúi đầu dưới bóng tối của đèn sàn, khiến Khâu Y Dã không thấy rõ được biểu cảm: “Lý Nhược Phi không còn tiếp tục gây phiền phức cho anh chứ?”
Khâu Y Dã sửng sốt, Trịnh Nhạc là một tiểu quỷ, biết được chuyện này cũng rất bình thường, nhưng đáng lẽ không nên nói ra.

Khâu Y Dã vô thức lật kịch bản, cười ha ha: “Không có gì phiền phức hay không phiền phức cả, bọn anh diễn chung với nhau không nhiều lắm.”
Trịnh Nhạc không còn là đứa trẻ cười hi hi ha ha cho qua chuyện nữa, nhếch khóe miệng nói: “Không tự lượng sức, dạy cho một bài học liền biết điều ngoan ngoãn hơn rồi.”
Khâu Y Dã biết Trịnh Nhạc không phải là một thiếu niên ngây thơ đơn giản, những ngày qua ở chung một chỗ, cậu đều đối xử với Trịnh Nhạc giống như với em trai mình.


Trịnh Nhạc trước mặt cậu đều mang dáng vẻ hoạt bát sôi động vui vẻ mà lứa tuổi này nên có.

Khâu Y Dã gần như đã quên mất một mặt phức tạp của Trịnh Nhạc, cho đến khi cậu ta đột nhiên lộ ra nanh vuốt, cậu lại có cảm giác không chân thực, hoảng hốt giống như nhìn thấy nam chính Lam Minh Văn nhập ma trong phim đang ngồi đối diện.
Nhìn thấy phản ứng của Khâu Y Dã, Trịnh Nhạc có chút hối hận, lại có chút sảng khoái, quyết định không cần trói buộc ác ma ở trong lòng nữa: “ Đàn anh, ở trong cái giới này không có ai là thật sự ngây thơ cả.

Chuyện xảy ra vào tối hôm Tôn Gia ăn mừng đóng máy, đối với em mà nói không phải là bí mật gì.”
Đây là đang thổ lộ tâm tình.
Ban đầu Khâu Y Dã rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là trong chốc lát cậu chưa nghĩ ra nên dùng thái độ gì để tiếp tục cuộc trò chuyện.

Bây giờ Trịnh Nhạc đã mở lời, những tiếc nuối từng hiện lên trong lòng Khâu Y Dã đều tiêu tan.

Mặt tối có vẻ ‘trưởng thành’ của Trịnh Nhạc được phóng thích, lúc này lại có chút đáng yêu trong mắt cậu: So với lòng dạ người lớn, rốt cuộc Trịnh Nhạc vẫn còn non lắm.
Khâu Y Dã chớp mắt cười: “Anh không phải là muốn che giấu gì cả, chẳng phải là muốn bảo vệ hình tượng đàn anh thôi sao? Đêm hôm đó anh cực kỳ thảm luôn.”
Quả nhiên Trịnh Nhạc vẫn chỉ là đứa trẻ, sáp lại gần: “Đâu ra! Em cảm thấy anh vô cùng có cá tính.”
Sau đó Khâu Y Dã cảm thấy việc tự cắn lưỡi là một hành vi khá bốc đồng, cảm giác xấu khổ khi bị người khác nhắc đến càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cậu che đi cảm giác xấu hổ bằng cách chuyển chủ đề: “Đến ngày đó quay phim cứ diễn như vậy đi.

Với cả… làm sao em biết được Lý Nhược Phi bị chỉnh?”
“Em làm đấy.

Trịnh Tiêu là cô ruột của em.” Lúc này Trịnh Nhạc diễn hào quang thiếu gia đời thứ hai chẳng khó khăn gì.
Trịnh Nhạc nổi tiếng như vậy nhưng gia thế lại chưa từng bị truyền ra ngoài.

Người trong ngành cũng không rõ lắm về hoàn cảnh cụ thể gia đình cậu ta, chỉ có tin đồn rằng gia đình cậu ta rất có bối cảnh.

Đây chính là tin đồn lớn, nói ra khẳng định lên hot search, thậm chí còn đứng đầu bảng.
Khâu Y Dã gật đầu, vẻ mặt ‘em vui là được, anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì’.
Vừa nãy không tính, đây mới thực sự được coi là thổ lộ tâm tình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.