Bạn đang đọc Mùa Xuân Hoang Dã FULL – Chương 38
Khâu Y Dã biết cậu không cần phải giải thích rõ ràng như vậy, lại càng không cần thiết phải đem sự việc xấu hổ đó kể thành chuyện cười, nhưng lúc đó cậu không nhịn được mà muốn chia sẻ với Hạ Khôn.
Mặc dù lúc Hạ Khôn nghe điện thoại không nói được mấy câu nhưng Khâu Y Dã dường như có thể cảm nhận được sự uể oải của Hạ Khôn, rồi khi nghe thấy Hạ Khôn ở đầu bên kia điện thoại bật cười, cảm xúc bực bội mắc kẹt trong lòng cậu suốt hai ngày qua đã được nới lỏng và phân tán.
Lúc cậu buông điện thoại xuống, tâm trạng nhẹ nhàng đến không ngờ.
Tặng người hoa hồng mà tay còn lưu hương?
Mặc dù Hạ Khôn đã có người mình thích, nhưng nếu đã ở cùng hắn hai năm này, vậy thì hòa hợp bên nhau là điều tốt nhất.
Cậu vừa ngâm nga một bài hát không ra nhịp điệu gì vừa xuống tầng nấu bữa khuya cho Cừu Y Khâu.
Nước trứng gà và bột ủ cũng gần được rồi, cán thành vỏ bánh hoành thánh mỏng, bọc nhân thịt tươi ở bên trong, lúc luộc hoành thánh thì tráng thêm ba quả trứng, sau đó cắt thành sợi, những viên hoành thánh nhỏ óng ánh được thả vào canh rong biển với tôm khô và cải bẹ, rải một vài sợi trứng lên trên và thêm hai giọt dầu mè.
Đang định gọi Cừu Y Khâu thì đã thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở bàn bếp bên cạnh chờ đợi.
Cừu Y Khâu gầy đi, sự núng nính trên khuôn mặt sắp biến mất, đôi mắt tròn xoe như ngấn lệ, nhìn đến nỗi Khâu Y Dã vô cùng đau lòng, nghĩ rằng mấy ngày qua không đi ra ngoài cũng khá tốt, cả nhà đều được nghỉ ngơi đầy đủ, cậu có thể nấu mấy bữa bồi bổ cho em trai.
Cậu bỏ hoành thánh chưa nấu vào ngăn đông trong tủ lạnh, vừa rửa thớt vừa nói chuyện phiếm với Cừu Y Khâu: “Sao em lại gầy như vậy? Cơm ở trường học không ngon hả?”
“Không phải, cũng khá ngon.
Chỉ là khi bắt đầu làm việc gì đó thì lại quên ăn thôi.”
Khâu Y Dã thở dài, thật sự hận không thể học kèm cùng Cừu Y Khâu.
Từ nhỏ Cừu Y Khâu đã như vậy, một khi đã tập trung vào việc mà mình hứng thú thì rất khó để thoát ra, gần như thoát ly khỏi nhu cầu thể chất.
Lúc còn ở nhà, Khâu Y Dã và Cừu Y Vân đều sẽ nhắc nhở cậu nhóc ăn cơm đúng giờ, thậm chí còn bê cơm canh đến trước mặt cậu nhóc, còn lúc trọ ở trường thì không có người trông coi, có khi bỏ ăn ba bữa, đôi khi thay thế bằng đồ ăn vặt, đôi khi còn không ăn gì.
Thế này làm sao mà tốt được? Cậu và Cừu Y Vân không thể sống cùng Cừu Y Khâu cả đời, thiếu niên cần phải học cách tự mình sinh sống, hoặc là… có một người toàn tâm toàn ý yêu mình ở bên cạnh.
“Khâu Khâu, em có muốn yêu đương không? Với độ tuổi của em, vẫn có thể bắt kịp chuyến xe cuối của tình yêu đó.”
“Nói sau đi.”
Khâu Y Dã nheo mắt.
80% Khâu Khâu nhà bọn họ trong lòng đã có người mà mình thích nhưng vẫn còn chưa ra tay.
Cừu Y Khâu biết cách theo đuổi con gái không? Một đứa trẻ không hòa đồng với mọi người như nó thì ắt hẳn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Khâu Y Dã giống như hầu hết các bậc cha mẹ trên thế giới, lo lắng về việc con mình yêu sớm khi mới học cấp hai, vừa lên đại học thì lo lắng con mình không yêu đương được.
Cậu có lòng muốn dạy em trai, nhưng bản thân mình chỉ có kinh nghiệm thất bại.
Cậu chỉ có thể âm thầm ghi nhớ, còn nhiệm vụ này phải giao cho chị gái rồi.
Lại nói, Cừu Y Vân đã từng yêu đương chưa? Hình như là chưa… Người nhà bọn họ sao mà yêu đương thôi cũng khó khăn vậy chứ? Dù thế nào đi nữa, Cừu Y Vân cũng đã đọc rồi xem qua nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy cũng tốt lắm rồi.
Bát hoành thánh nhỏ ăn sắp thấy đáy, Cừu Y Khâu còn muốn thêm một bát nữa nhưng bị Khâu Y Dã từ chối.
“Đột nhiên ăn nhiều đồ ăn khuya như vậy, dạ dày chịu không nổi đâu.”
Cừu Y Khâu lưu luyến liếc nhìn ngăn đông tủ lạnh: “Vậy đợi khi nào chị về thì nấu cho chị một bát đi.”
***
Khi Hạ Khôn bước vào nhà, Cao Mẫn Chi đang tập Thái Cực kiếm ở sân sau.
Một thân bà mặc bộ đồ luyện công thanh lịch thư thái màu trắng tuyết bằng tơ tằm, đường viền cổ áo thêu hai bông hoa mận đỏ, xuất hiện rồi biến mất theo động tác như nước chảy mây trôi.
Hạ Khôn đứng bên cạnh nhìn một lúc.
Sau khi Cao Mẫn Chi dừng lại, một tay cầm chuôi kiếm, thân kiếm dựng thẳng dán vào sau cánh tay, dáng người đĩnh bạt thong dong, khuôn mặt tràn đầy ý cười, dịu dàng bước tới, giống như sư mẫu của nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp kinh điển.
“Sao lại đáp chuyến bay sớm thế con? Thế thì phải dậy rất sớm nhỉ, có phải còn chưa ăn sáng đúng không? Dì Chu làm phở và bánh kếp hành, đều hâm nóng cho con rồi đấy.”
Từ sân sau đi dọc theo con đường đá cuội, bên cạnh trồng tám chín loại hoa, trái cây và rau xanh, vài nhánh hoa nhài ven tường đang nở những bông hoa nhỏ màu vàng, cách đó không xa có một hai khóm dương tử kinh cũng đang nở rộ, cây mộc lan Nhị Kiều màu hồng nhạt đã sắp tàn.
Những cây còn lại vẫn chưa ra hoa ra quả, đều là những cành lá xanh non, Hạ Khôn nhận ra rau chân vịt và cải bẹ non, còn những cây khác thì hắn không biết chúng là cây gì.
Hai mẹ con mỗi người tự tắm rửa dọn dẹp xong xuôi, trên bàn tròn trong phòng ăn nhỏ đã bày đầy đồ ăn, nhìn sơ qua cũng có bảy tám món, ngoài trừ phở, bánh kếp hành và trứng ốp lòng đào cho Hạ Khôn ra thì những món còn lại đều là rau dưa thanh đạm tốt cho sức khỏe.
Khi còn trẻ, Cao Mẫn Chi chỉ tập trung vào việc nghiên cứu và phát triển các sản phẩm của công ty, rất ít quan tâm đến các tiểu tiết trong đời sống.
Khi lớn tuổi hơn thì dường như khó tránh khỏi việc nói đến vấn đề dưỡng sinh: Bà đã làm việc trong một công ty hóa chất hơn nửa đời người, ba bốn mươi năm trước, các biện pháp bảo vệ vẫn chưa đủ tiên tiến, đã tiếp xúc nhiều với các chất độc hại, hiện tại mỗi lần nhớ lại đều sẽ cảm thấy bất an.
“Bố con dậy sớm đến trường học rồi, gần đây có một dự án cần phải hoàn thành, ông ấy không yên tâm.
Hơn một tiếng nữa mẹ sẽ đi đưa cơm trưa cho ông ấy, con có muốn đi cùng không? Thuận tiện đi dạo quanh khuôn viên trường luôn.”
Hạ Khôn húp một thìa canh phở: “Được ạ.”
Cao Mẫn Chi cười lên khóe mắt sẽ có nếp nhăn nhưng trông lại càng dịu dàng ôn hòa: “Gần đây hoa nở rất đẹp, bãi cỏ lớn bên cạnh viện Điện lực rất đẹp.
Cánh rừng phía Tây của Trung tâm Phân tích và Thử nghiệm trước đây rất đẹp, nhưng bây giờ đang được xây thành tòa nhà.
Có một vườn thực vật mới mở ở ký túc xá của nghiên cứu sinh, con vẫn chưa tham quan đúng không?”
Ấn tượng của Hạ Khôn về khuôn viên trường vẫn dừng lại ở mười mấy năm trước.
Lúc đó chỗ này vẫn còn là một vùng đất hoang rộng lớn, ngoại trừ hai khu nhà dạy học, những chỗ khác đều không có người.
Mặc dù không có nhiều người trong khuôn viên trường vì đang là kỳ nghỉ lễ, nhưng nó hoàn toàn khác với ký ức của Hạ Khôn.
Các học trò của Hạ Chính Tường từ lâu đã quen với việc vợ thầy đến đưa cơm trưa, trên diễn đàn của trường ở khu ‘tình cảm’ thậm chí còn có một số bài đăng liên quan đến giáo sư Hạ Chính Tường, bình luận phía dưới đều là ‘đã nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu’.
Trưa hôm nay vợ thầy còn dẫn theo một người đàn ông nhìn không già lắm, tuy mặc thường phục nhưng khí chất trên người lại như mặc một bộ âu phục cao cấp.
Nó ôm khít lấy cơ thể anh ta, khiến người ta cảm thấy bức bách vô cùng.
Sau khi giáo sư Hạ nhìn thấy anh ta, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc cả buổi sáng liền giãn ra, tuy không quá vui mừng nhưng rõ ràng là rất cao hứng.
Các học trò đều rất có mắt nhìn, nói rằng bọn họ sẽ đến nhà ăn để ăn trưa, hôm nay có ít cửa sổ phục vụ đồ ăn… Khi xuống dưới tầng, một cô gái nói rằng người đàn ông vừa nãy trông rất quen mắt.
Chàng trai bên cạnh nói rằng nhìn mặt mày thôi cũng đủ biết đó là con trai thầy, chắc chắn là trông quen mắt rồi.
Cô gái cảm thấy không chỉ có như vậy, hình như ở đâu đó đã nhìn thấy anh ta, nhưng cô không khỏi vứt suy nghĩ này ra sau đầu khi bên trái một câu bên phải một câu đều thảo luận xem trưa nay ăn gì.
Sau bữa trưa, Hạ Chính Tường phải tiếp tục làm việc, Hạ Khôn theo Cao Mẫn Chi đi dạo trong khuôn viên trường.
Khuôn viên trường rất rộng, thỉnh thoảng có một hai học sinh đạp xe ngang qua, Hạ Khôn sẽ bất giác liếc nhìn, tự hỏi liệu có em trai của Khâu Y Dã hay không.
Nhưng hắn ngay lập tức nhận ra rằng, em trai của Khâu Y Dã bây giờ càng có khả năng là đang chơi game với cậu trong căn biệt thự nhỏ.
Cao Mẫn Chi nhận thấy Hạ Khôn đang thất thần, cười nói: “Sao thế? Cảm thấy bọn họ trẻ tuổi à?”
“Đúng vậy, trẻ trung quá, vẻ mặt hoàn toàn khác với người sau khi đã đi làm.”
“Ừm, tâm thái của người vẫn còn đang đi học luôn đơn thuần hơn một chút.”
“Mẹ đang nói bố con đấy à?”
Cao Mẫn Chi chớp chớp mắt: “Mẹ không có nói thế đâu nha, không được nói cho ông ấy.
Bên kia là vườn thực vật, không biết hôm nay có mở cửa không nữa.”
Người quản lý hiển nhiên biết rằng trong kỳ nghỉ lễ có khá nhiều khách tham quan ngoài trường đến, tầm mắt sẽ dừng lại vài giây trên mặt mỗi người, dường như để phán đoán xem đây có phải là một người nguy hiểm hay không.
Anh ta rõ ràng không hài lòng lắm với vẻ mặt của Hạ Khôn, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc.
Cao Mẫn Chi cùng anh ta trò chuyện đôi câu, nói là dẫn con trai trở lại để tham quan.
Ánh mắt nhìn Hạ Khôn của người quản lý lập tức thay đổi, anh ta cười rồi nói nên đi dạo nhiều chút, mấy năm nay khuôn viên trường đã thay đổi rất nhiều.
Vườn thực vật có quy mô vừa phải, có một số loài hoa và cây quý hiếm do các bạn sinh viên quyên tặng.
Đó là một ngày nắng hiếm hoi, hoa đỏ cây xanh và nước chảy dưới cây cầu nhỏ phản chiếu tòa nhà thư viện ở đằng xa, phong cảnh thực sự rất đẹp.
Hai mẹ con di chuyển đến một hành lang gỗ chằng chịt những dây leo xanh tươi, nghe thấy một gia đình ở phía trước đang nói chuyện.
“Anh, anh nhìn bông hoa này đi, nó có nguồn gốc từ châu Phi, trồng ở ngoài trời liệu có vấn đề gì không?”
“Trông có vẻ khá mạnh mẽ, nếu cây xương rồng có thể sống sót ở đây thì loại hoa này có lẽ cũng rất dũng cảm đấy.
Mặc dù trông nó không được đẹp lắm thôi.”
Nhịp tim của Hạ Khôn tức thì đập nhanh liên hồi, hắn không khỏi dừng lại.
Cao Mẫn Chi phát hiện hắn tụt lại phía sau, quay đầu hỏi: “Nhìn thấy thứ gì thú vị à?”
Lúc này một nhà ba người đó cũng từ sau bụi cây đi ra, cô gái cao gầy xinh đẹp đang trêu chọc thiếu niên: “Sao em lại mê sắc đẹp thế? Nếu như rời khỏi giới giải trí sợ em không sống nổi mất nhỉ?” Thấy em trai nhìn về phía trước không có phản ứng gì, cô nghi hoặc nói: “Tiểu Dã?”
Lúc Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn, dường như cho rằng bản thân nhận nhầm người, chưa kể đến việc tại sao Hạ tổng lại xuất hiện trong khuôn viên trường của Đại học J, bộ thường phục này trông kỳ lạ không thể lý giải, mặc dù rất vừa vặn nhưng cảm giác như đó không phải là quần áo của hắn.
Hơn nữa bên cạnh còn có một dì cảm giác trông rất giống cô giáo, dựa theo hình dáng môi và độ cao của sống mũi, có lẽ đây là mẹ của Hạ Khôn.
Còn có ánh mắt nhìn cậu của Hạ Khôn nữa, như thể có một thứ gì đó mạnh mẽ trộn lẫn vào, đánh vào tim cậu ‘bụp’ một tiếng.
Trong lúc nhất thời cậu không biết có nên chào hỏi Hạ Khôn không, hoặc là, trước mặt người nhà của cậu và người nhà của Hạ Khôn, nên chào hỏi như thế nào.
Cuối cùng, cậu cười nhẹ: “Thật trùng hợp, Hạ tiên sinh.”.