Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 6


Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 6

Cục cảnh sát thuộc khu vực Tam Hoàn, thành phố C. Gần với trường cấp ba Nhất Trung của thành phố.

Ôn Thiền với Úc Hỉ ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.

Vị cảnh sát ngồi đối diện nhìn hai người: “Vẫn còn chưa đủ 18 tuổi mà đã dám lái xe, cũng may là không đâm trúng ai, nếu đâm trúng người thì hai đứa sẽ hối hận cả đời đấy, có biết không hả!”

Ôn Thiền là người gây ra chuyện nên rối rít xin lỗi nhận sai, khẩn cầu nói: “Vâng ạ. Chú cảnh sát, chú nói đúng lắm, bọn cháu biết sai rồi, lần sau cháu không dám nữa đâu. Chú tha cho cháu lần này đi mà!”

Cô chắp hai tay lại với nhau xin lỗi, đôi mắt long lanh như mắt nai bây giờ đang cố ép cho nước mắt chảy ra, còn sợ diễn không đủ thảm nên cô giơ tay véo vào hông Úc Hỉ, lực mạnh tới mức khiến Úc Hỉ đau điếng hít sâu một hơn, đôi mắt hạnh chẳng mấy chốc đã ửng đỏ.

Bên ngoài truyền tới tiếng phanh xe, ngay sau đó là tiếng bước chân vang lên sau lưng, dần dần tiến vào trong cục.

Cuối cùng tiếng bước chân trầm ổn cũng dừng lại phía sau lưng.

Úc Hỉ khẽ nâng đầu lên nhìn, hai tầm mắt giao nhau, Ôn Thuần Chi không ngờ Úc Hỉ cũng xuất hiện ở đây.

Cảnh sát nhìn Ôn Thuần Chi, cầm lấy bút gõ gõ lên mặt bàn: “Cậu là phụ huynh à? Đứa bé kia cấp 3 còn chưa tốt nghiệp mà đã dám lái xe trên đường rồi, cũng may không đâm trúng ai.” Ngừng lại chốc lát lại nói, “Thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn lắm. Thôi được rồi, về nhà phiền cậu dạy dỗ nghiêm khắc một chút.”

Nộp tiền phạt xong Ôn Thuần Chi dẫn hai cô gái rời khỏi cục cảnh sát.

Vừa ra khỏi cục cảnh sát Ôn Thiền ngay lập tức kéo lấy cánh tay của Ôn Thuần Chi, lấy lòng: “Anh họ, đại ơn đại ức này em gái sẽ không bao giờ quên.”

“Bớt dở giọng đi cho anh!” Ôn Thuần Chi giơ tay chỉ chỉ, “Chiếc xe này em lấy ở đâu ra vậy?”

“Xe của bố em để trong nhà xe.”

Ôn Thuần Chi: “Nếu còn lần sau thì tự em xử lý, nghe chưa!”


Ôn Thiền giơ ba ngón tay lên thề: “Em không dám, không dám nữa.”

Ninh Tắc Mộ đứng ở một bên, cười nói: “Thiền Thiền, lá gan của em càng ngày càng to lên rồi.”

Ôn Thiền cong môi: “Anh Tắc Mộ, anh đừng nói nữa!”

Sau đó Ninh Tắc Mộ lái chiếc xe mà Ôn Thiền trộm ra ngoài đưa cô ấy về nhà, còn Ôn Thuần Chi thì đưa Úc Hỉ về.

Úc Hỉ là bị Ôn Thiền kéo ra ngoài, Ôn Thiền nói thèm ăn mỳ chua cay ở cửa hàng gần trường học nên đã lôi cô đi.

Ai ngờ lúc sắp tới cổng trường Nhất Trung thì lại bị cảnh sát giao thông chặn lại.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

Ôn Thuần Chi để tay lên trên vô lăng, mắt nhìn phía trước: “Sắp nhập học rồi?”

Úc Hỉ nói: “Vẫn còn một tuần nữa.”

Ôn Thuần Chi gật đầu, từ trong túi lấy ra bao thuốc, rút một điếu ngậm lên trên miệng. Hạ thấp cửa sổ xe ô tô, tay anh mò tìm bật lửa trong ngăn kéo cất đồ, tiếng đồ đạc va chạm vào nhau nhưng mãi vẫn không tìm thấy.

Úc Hỉ nhìn qua, theo bản năng cô cầm bật lửa lên đưa qua cho anh.

Ôn Thuần Chi liếc nhìn cô rồi nhận lấy.

Anh châm thuốc xong sau đó đem bật lửa bỏ lại vào vị trí cũ.

Xe đi được một đoạn bỗng nhiên Ôn Thuần Chi cho xe dừng lại bên cạnh một tiệm cháo, cởi giây an toàn: “Cùng anh ăn cơm nhé?”


Úc Hỉ gật gật đầu sau đó xuống xe đi theo Ôn Thuần Chi.

Tiệm cháo này được xây theo phong cách cổ xưa, hai thanh ngang ngoài cửa được sơn một màu đỏ son, trước cửa còn đặt hai con sử tử bằng đá trông rất bắt mắt.

Dưới mái hiên treo bốn ngọn đèn lồng, bảng tên màu đen tuyền, bên trên là tên quán với hai chữ Ngự Chúc nổi bật.

Trước tiệm còn có mấy chiếc xe điện, đèn bên trong tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, khiến cho cửa tiệm rất có không khí gia đình.

Ôn Thuần Chi đi đằng trước, anh đẩy cánh cửa thủy tinh ra để Úc Hỉ bước vào trong.

Bên phía tay trái là quầy gọi món, Úc Hỉ gọi một tô mì xong sau đó ngồi xuống chiếc bàn bốn chỗ.

Ôn Thuần Chi gọi xong đồ ăn liền thấy cô đang dùng nước trà để chà đũa, lúc anh ngồi xuống cô đưa qua cho anh một đôi đũa với một chiếc thìa.

Ôn Thuần Chi ngước mắt quan sát cô, khóe môi nở một nụ cười rất tự nhiên.

Trong lòng anh nghĩ cô bé này còn rất biết quan tâm đến người khác.

Đồ ăn đều đã được mang lên đầy đủ.

Vì phải đến cục cảnh sát nên Úc Hỉ không ăn được mỳ chua cay, hiện tại cũng thấy có chút đói.

Cô ăn mỳ, trong tiệm bật điều hòa ấm áp.

Mỳ trong bát bị cô cho thêm không ít gia vị, cay đến mức đôi môi đỏ ửng, giống như vừa mới thoa một lớp son môi dày.


Tay áo len màu trắng được cô kéo lên cao, lộ ra cánh tay nhỏ bé trắng bóc, trên cổ tay cô còn đeo một sợi dây thun buộc tóc màu đen, khiến cho tay cô càng trở nên nhỏ bé hơn.

Hôm nay cô không xõa tóc mà búi lại thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, nhìn giống như chiếc bánh bao, trông rất đáng yêu, vầng trán đầy đặn cũng được hiện rõ.

Lúc hai người ăn tối xong đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài lại đổ một trận mưa lớn.

Mưa dày đặc, rào rào rơi xuống mặt đường được làm bằng xi măng, từng hạt mưa thi nhau bắn lên tung tóe.

Ôn Thuần Chi mượn ông chủ một chiếc ô sau đó cùng với Úc Hỉ lên xe.

Mưa hắt vào cửa kính, giọt nước loang lổ chảy dài theo mỗi lần gạt nước của cần gạt.

Ngõ nhỏ đen như mực, đầu ngõ có treo một ngọn đèn cũ kỹ, ánh sáng vàng yếu ớt hắt xuống khiến cho những hạt mưa trông giống như những cây kim nhỏ.

Úc Hỉ mở cửa xe, cô tưởng rằng lần này Ôn Thuần Chi cũng sẽ không xuống xe đưa cô vào trong, nhưng không ngờ tới bên tai lại truyền đến giọng nói: “Anh đưa em vào trong.”

Trong lòng Úc Hỉ vui sướng không thôi nhưng ngoài mặt cố gắng kiềm chế.

Hiện tại mưa cũng đã rơi nhỏ lại.

Người đàn ông che ô vòng qua đầu xe, Úc Hỉ vừa mở cửa xe thì đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với mùi thanh mát của người đàn ông.

Chưa tới mấy bước đã đến trước cửa.

Ôn Thuần Chi thu lại ô, giọt mưa từ trên ô chảy xuống, anh hất hất cằm: “Em mau lên trên đi.”

Úc Hỉ “Ừm” một tiếng, xoay người đi lên trên lầu.

Bước được mấy bậc thang cô lại dựa người vào lan can thấp đầu nhìn.

Trong màn đêm tối tăm, ánh sáng mờ nhạt từ đỉnh đầu chiếu xuống, người đàn ông dựa lên trên tờ quảng cáo được dán trên tường, vẻ mặt tản mạn. Anh rút điếu thuốc từ trong bao ra kẹp lên trên miệng.


Anh vòng tay che lại để châm lửa, ánh mắt khép hờ, đốm lửa vừa bùng lên đã nhanh chóng biến mất.

Mưa rơi bên ngoài lúc này lại như thác đổ ngày càng to hơn.

Tiếng mưa róc rách, người đàn ông không hề vội vàng, vẫn dựa lên trên bức tường loang lổ tiếp tục hút thuốc.

Hơn 20 ngày nghỉ đông chẳng mấy chốc đã kết thúc, cuộc sống khổ hạnh thời cấp 3 cứ thế lại lũ lượt kéo đến.

Hơn 20 ngày lười biếng, tuần học đầu tiên vậy mà lại bất ngờ tổ chức một kỳ thi kiểm tra, cả đám học sinh lớp 12 không ngừng kêu gào thảm thiết.

Cả đợt nghỉ đông Úc Hỉ không hề chểnh mảng việc học hành, cô thường xuyên ôn lại bài vở nên kỳ thi này cũng coi như nắm chắc trong lòng bàn tay.

Còn Ôn Thiền thì ngược lại, không ngừng than vãn, cô ấy cắn ống bút: “Mình toi thật rồi, kỳ thi này phải thi lại là cái chắc!”

Thật ra thì thành tích học tập của Ôn Thiền cũng không đến nỗi nào, cô ấy là thuộc dạng thiên tài bẩm sinh, cho dù có chơi thế nào thì thành tích lúc thi cũng không hề kém. Còn Úc Hỉ thì không được như vậy, những thành tích mà cô đạt được hoàn toàn là dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, cô không dám buông lỏng dù chỉ một phút một giây.

Ôn Thiền chống cằm, uống một ngụm trà sữa, nói: “Anh mình với Trình Uyển chia tay rồi.”

Úc Hỉ mím môi không nói gì.

Ôn Thiền gật gù đắc ý: “Cậu biết mẹ mình nói anh họ mình như nào không.”

“Nói như nào?”

Ôn Thiền ngồi lại ngay ngắn, bắt chước dáng vẻ của mẹ: “Ôi chao! Con người của anh họ con ấy à, mặc dù mặt mũi đẹp trai, lại là người có tiền, nhưng mà con gái nhà người ta sau này nếu có tìm bạn trai thì nghìn vạn lần cũng không được tìm người đàn ông như anh trai con. Mấy đứa con gái bọn con vẫn chưa trưởng thành, chưa hiểu chuyện. Cứ nghĩ rằng loại đàn ông này dễ chinh phục, ngoài miệng mới nói ngon nói ngọt mấy câu mà đã tưởng người ta coi mình là bảo bối, thật ra người ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi!”

Ôn Thiền nói xong thì phì cười một tiếng, lắc lắc đầu: “Cũng chẳng biết chị dâu họ sau này là thần thánh phương nào?”

~Hết chương 5~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.