Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 45
Tề Dục chống cằm, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Úc Hỉ: “Hỉ Hỉ, cậu lạ thật đấy. Đã tan học từ lâu rồi mà cậu không biết à?”
Úc Hỉ bấy giờ mới hoàn hồn, bắt đầu thu dọn sách vở trên mặt bàn.
Tề Dục hỏi: “Không về ký túc nữa?”
Úc Hỉ mím môi khẽ “ừm” một tiếng.
Tề Dục lẩm bẩm một câu: “Mình biết ngay mà.”
Úc Hỉ với Tề Dục xuống dưới lầu, hai người đi đến ngã rẽ thì tạm biệt. Úc Hỉ gửi tin nhắn cho Ôn Thuần Chi, hỏi anh đang ở đâu?
Rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Ở trên lầu hai của nhà ăn có một quán café, phong cách trang hoàng thiết kế nhìn qua khá là “tiểu tư sản”. Là nơi có không ít những cặp đôi yêu nhau lựa chọn làm chỗ hẹn hò.
Một tấm kính thủy tinh to lớn, ánh sáng rực rõ, phía bên trong được đặt những bộ bàn ghế màu nâu sậm.
Ôn Thuần Chi mặc áo sơ mi trắng, hơi nghiêng người dựa vào chiếc ghế màu nâu, nét mặt nhàn rỗi, chiếc áo khoác ngoài được anh tùy ý để ở trên đùi.
Trên bàn đặt hai cốc café, ở vị trí đối diện anh có một người phụ nữ đang ngồi.
Úc Hỉ ở phía xa xa nheo mắt nhìn, cảm thấy bóng lưng của người đó rất quen mắt. Lúc bước đến phía trước thì mới nhìn rõ, hóa ra là Ôn Hinh.
Úc Hỉ có chút mất tự nhiên, sau đó ngước mắt nhìn nhìn Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi thì trông cực kỳ vô tư, làm như bên cạnh không hề có người khác mà nắm lấy tay cô: “Tan học rồi à?”
Ở trước mặt Ôn Hinh như thế này, Úc Hỉ cảm thấy không hề thoải mái, nhưng vẫn khẽ “ừm” một tiếng.
Người đang ngồi đối diện hiện giờ là Ôn Hinh thì lại bất ngờ bật ra một tiếng cười nghe có vẻ chế giễu không hề đúng lúc.
Úc Hỉ ngây người nghiêng đầu nhìn cô ta.
Ôn Hinh nhếch khóe miệng, lắc lắc chiếc di động: “Xin lỗi nhé, vừa mới đọc được một confessions buồn cười quá.”
Úc Hỉ không lên tiếng, cũng may Ôn Hinh không ở lại quá lâu, cô ta nhận được một cuộc điện thoại rồi cũng nhân tiện rời đi luôn.
Ôn Thuần Chi cầm lấy cốc café trên bàn lên nhấp một ngụm: “Em muốn uống gì không?”
Úc Hỉ lắc đầu: “Anh với giáo viên Ôn có quen biết à?”
Ôn Thuần Chi gật gật đầu.
Úc Hỉ giờ khắc này như sáng tỏ ra, vội thốt lên: “Là người nhà sao?”
Ôn Thuần Chi phì cười: “Em khá đấy, đoán đúng rồi.”
Thật ra thì Úc Hỉ cũng chỉ là thuận miệng mà nói, không hề nghĩ là có chuyện như vậy. Lúc này nhận được xác minh đến từ Ôn Thuần Chi, ngược lại khiến cho cô có chút không dám tin.
Úc Hỉ: “Sao em chưa thấy Ôn Thiền nhắc qua lần nào cả?”
Ôn Thuần Chi vân vê bàn tay cô, trả lời qua loa: “Bởi vì cũng không vẻ vang gì cho lắm.”
Úc Hỉ coi “không vẻ vang gì cho lắm” trong miệng Ôn Thuần Chi là chỉ mấy tin đồn liên quan đến giáo viên Ôn, rồi lại nhìn ra được dáng vẻ không muốn nhắc đến của Ôn Thuần Chi, vậy nên cô cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hôm nay là thứ sáu, Úc Hỉ chỉ có hai tiết học vào buổi sáng.
Rời khỏi đại học B, Ôn Thuần Chi cho xe đi về hướng Đàm Âu. Đàm Âu là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới được khai thác vài năm gần đây, vẫn chưa được mở ra với bên ngoài, nhưng cũng đã tuyên truyền không ít, Úc Hỉ cũng có nghe nói qua.
Đi được nửa đường, Ôn Thuần Chi nhận điện thoại, nói: “Sắp tới rồi, vội gì chứ?”
Đợi anh cúp điện thoại xong Úc Hỉ mới hỏi: “Vẫn còn có người khác sao?”
Ôn Thuần Chi đánh vô-lăng: “Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn, cùng với một đám người nữa.”
Dứt lời, Ôn Thuần Chi lại nhắc nhở cô: “Mấy ngày nay quan hệ giữa Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn không được tốt, lần ra ngoài chơi này là do Ninh Tắc Mộ tổ chức. Vu Cẩn tính tình hẹp hòi, lát nữa đến nơi em bớt chạy nhảy lại gần Ninh Tắc Mộ đi, nghe rõ rồi chứ?”
Úc Hỉ biện bạch: “Em làm gì có?”
Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười khẽ, sau đó áp sát lại gần cô: “Anh sẽ ghen đấy, em không biết à?”
Úc Hỉ co rụt người lại ra phía sau né anh: “Anh vẫn đang lái xe đó.”
Ôn Thuần Chi trực tiếp bỏ hai tay ra khỏi vô-lăng, tóm chặt lấy cô: “Sợ gì chứ, lúc anh uống say chẳng phải em vẫn dám ngồi lên xe của anh đó sao.”
Úc Hỉ ở trong lòng anh, mặt mày tái mét hét lên: “Anh lái xe cho cẩn thận đi!”
“Lái xe, lái xe cái gì chứ?”*
*Trong tiếng Trung “lái xe” còn có nghĩa khác là: khiêu dâm.
Anh vẫn còn có tâm trạng để chọc ghẹo cô.
Úc Hỉ thật sự sợ anh rồi.
“Ôn Thuần Chi, em sợ!”
Con đường quốc lộ xung quanh được bao bọc bởi núi rừng như thế này, chỉ cần xảy ra một bất trắc thôi là hai người sẽ thịt nát xương tan ngay tức khắc.
Ôn Thuần Chi phát ra tiếng cười trầm thấp, sau đó cũng không trêu cô nữa, ngồi thẳng người, một tay để nghiêm chỉnh lại lên trên vô-lăng.
Úc Hỉ cũng vội vã ngồi ngay ngắn hẳn hoi lại.
Có vẻ cô đã bị dọa sợ không hề nhẹ, luôn trong trạng thái cảnh giác liếc nhìn về phía anh, giống như đang phòng chống thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Hai người đến sơn trang thì có người đi ra tiếp đón.
Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn đều có mặt, ngoài bọn họ là vợ chồng ra thì còn tụ tập cả đám nam nam nữ nữ khác.
Thẩm Khiên cũng ở đây, áo phông trắng cùng với quần jeans, nhìn thấy Úc Hỉ thì vô cùng phấn khích: “Em gái Úc, qua đây ngồi với anh.”
Ninh Tắc Mộ tiện tay cầm lên một cuốn tạp chí: “Em gái Úc cái gì chứ, đừng có trêu chọc người ta.”
Thẩm Khiên không nghĩ ra được, vội khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh Tắc Mộ này, em đâu có trêu chọc gì Úc Hỉ đâu chứ, em ấy chẳng phải nhỏ hơn em đó sao?”
Ninh Tắc Mộ hứng thú: “Bình thường cậu gọi Thuần Chi là gì?”
“Anh Thuần.”
“Thì đúng rồi, cậu phải gọi Úc Hỉ một tiếng chị dâu nhỏ đấy.”
Thẩm Khiên câm nín, ngước mắt nhìn Úc Hỉ, rồi lại nhìn Ôn Thuần Chi, bấy giờ mới như phát hiện ra được điều gì đó.
Anh ta chỉ vào Úc Hỉ: “Em với anh Thuần ở bên nhau rồi?”
Người trong phòng bao rất nhiều, giọng của Thẩm Khiên lại cực kỳ vang, vì vậy đã thu hút được kha khá sự chú ý của mọi người.
Úc Hỉ đỏ mặt, khẽ gật gật đầu.
Thẩm Khiên bất thình lình chửi bậy một câu: “Ôi thật là vãi đạn.”
Ôn Thuần Chi giơ tay ném hạt dẻ về phía Thẩm Khiên: “Thái độ gì thế hả?”
Thẩm Khiên sờ sờ sau gáy: “Tại em bị dọa sợ nên mới thế đấy chứ?”
Ôn Thuần Chi cười khẩy một tiếng.
Ôn Thuần Chi nắm tay Úc Hỉ, ngồi xuống ghế trước những ánh mắt tò mò hiếu kỳ của mọi người trong phòng bao.
Ôn Thuần Chi châm điếu thuốc, hỏi: “Tử Hoành vẫn chưa tới sao?”
Ninh Tắc Mộ nói: “Vẫn đang trên đường.”
Chung Tử Hoành là ông chủ của suối nước nóng này, vừa mới về nước hai năm trước, lần này đặc biệt mời bạn bè tới đây tụ họp vui chơi một bữa.
Đợt thêm một lúc lâu sau thì Chung Tử Hoành mới xuất hiện.
Bên cạnh anh ta còn có một người con gái duyên dáng yêu kiều, ánh đèn trong phòng bao mờ ảo nên nhìn không rõ tướng mạo. Đợi người đi đến gần thì hóa ra lại là Lẫm Nhiên.
Bầu không khí trong phòng bao bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.
Lẫm Nhiên thì ngược lại, hào phóng cởi mở, khoác tay của Chung Tử Hoành, cười nói dịu dàng ngồi xuống dưới ghế.
Ninh Tắc Mộ coi như là người biết rõ mọi chuyện, anh ngước mắt liếc Úc Hỉ, cô bây giờ vẫn tỏ ra rất bình thản, ngoài mặt không hề để lộ một chút khác thường nào.
Chung Tử Hoành cười nói: “Xin lỗi nhé, đến muộn rồi.”
Mọi người chào hỏi làm quen với nhau mấy câu, sau đó dời sang gian phòng dùng cơm.
Úc Hỉ nhìn thấy Lẫm Nhiên, nếu nói trong lòng không hề có một chút khác thường nào, thì đó hoàn toàn là giả.
Cô ngồi xuống bên cạnh Ôn Thuần Chi, trên bàn ăn không hề lên tiếng nói chuyện.
Mãi đến lúc Chung Tử Hoành đem đề tài câu chuyện chuyển đến cô, cười nói: “Cô gái này tên là gì thế, vẫn chưa giới thiệu đúng chứ?”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta hiện rõ sự tùy ý, giống như chỉ xem cô là một món hàng đang chờ ra giá cao ở trên kệ hàng.
Ôn Thuần Chi cười nói: “Cậu tìm hiểu kỹ như thế để làm gì?”
Chung Tử Hoành: “Sao thế, hỏi thôi mà cậu cũng không cho người ta hỏi à?”
Lúc này Lẫm Nhiên khẽ cười một tiếng, Úc Hỉ ngước mắt nhìn cô ta.
Lẫm Nhiên dường như không nhìn thấy, nói với Chung Tử Hoành: “Đây là tâm can bảo bối của Ôn tiên sinh đấy, anh tốt nhất là đừng đụng chạm vào tiểu cô nương này. Khiến người ta khóc rồi, thì không tốt đâu.”
Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, ngước mắt liếc nhìn Lẫm Nhiên một cái, sau đó đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn, môi khẽ nhếch lên tạo một nụ cười lấy lệ.
Những người ở đây quả thật đều là những con người lão luyện.
Úc Hỉ cùng lắm cũng chỉ là một con nghé mới sinh, vậy nên thật sự thì cô cũng lười chẳng muốn để tâm đến ý tứ ở trong lời nói đó rốt cuộc có bao nhiều phần chế nhạo, bao nhiêu phần là lời nói thật lòng.
Cô ngồi một lúc, cảm thấy ăn không ngon miệng nữa nên tiến sát lại gần bên tai Ôn Thuần Chi nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Thuần Chi nhìn cô một cái rồi sau đó gật gật đầu.
Úc Hỉ ở trong phòng chơi game chơi đến ván thứ ba thì thấy Ôn Thuần Chi quay trở lại.
Úc Hỉ không ngờ anh lại quay về sớm như thế, cô hỏi: “Mọi người giải tán hết rồi sao?”
Ôn Thuần Chi cởi áo vest ra ném lên trên sofa: “Vẫn chưa.”
“Vậy sao anh đã quay về rồi?”
Nói sao đây? Nói sợ cô nhìn thấy Lẫm Nhiên rồi sẽ suy nghĩ nhiều nên mới bỏ lại đám người ở trên bàn ăn, tức tốc quay về phòng?
Ôn Thuần Chi thật sự nói không ra lời.
Anh ngồi xuống dưới sofa, lấy ra bao thuốc: “Hay là ngày mai chúng ta quay về nhé?”
Ánh mắt Úc Hỉ vẫn dán chặt ở trên màn hình di động, nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có việc gì gấp à?”
Ôn Thuần Chi nắm tay cô, lấp lửng: “Chẳng phải là anh đang sợ em chơi sẽ không được vui vẻ hay sao?”
Úc Hỉ cũng coi như là hiểu được ý trong lời nói của anh, cô ném di động qua một bên, ngồi ở trước người anh, lời nói dõng dạc cam đoan: “Không sao, em thật sự không để ý.”
Ôn Thuần Chi hừ khẽ, anh thật sự không muốn nghe nhất chính là lời nói này.
Cô lại nói: “Anh lúc trước có nhiều phụ nữ như thế, nếu em thật sự ghen rồi, lẽ nào ghen nổi sao?”
Tay của Ôn Thuần Chi áp lên trên eo cô, cẩn thận quan sát từng chút một, xem xem lời nói này của cô rốt cuộc là thật hay là giả.
Lời vừa dứt, cô lại tức tối bất bình nói: “Em thì sao chứ, em bị thiệt rồi, vì em chỉ có một mình anh mà thôi!”
Ban đêm khí lạnh bao trùm nặng nề, thêm cả không gian yên tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng.
Câu than trách này của người con gái, vậy mà lại khảm chặt vào tận trong tim của anh.
~Hết chương 44~