Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 39
Đêm khuya, bầu trời bên ngoài cửa sổ bất chợt đổ cơn mưa.
Ôn Thuần Chi tắm xong, vừa đi từ phòng tắm ra ngoài vừa lau tóc.
Người ở trên giường đang nằm cuộn tròn ở trong chăn, trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất được phát ra là từ trên màn hình di động của cô.
Ôn Thuần Chi vén chăn nằm xuống giường: “Không buồn ngủ à?”
Úc Hỉ lật người nằm đối diện anh, ánh mắt cô vì buồn ngủ mà trông có vẻ lim dim, ngáp một cái rồi lên tiếng: “Kết quả kỳ thi TEM-8 tối này có rồi, em đang tra.”
Ôn Thuần Chi thấy cô buồn ngủ đến mức đó rồi mà vẫn ương bướng, thế là anh rướn người qua lấy di động khỏi tay cô, Úc Hỉ chỉ vội kêu lên mấy tiếng “ơ này”, “ơ này”.
Ôn Thuần Chi bỏ di động lên trên tủ đầu giường: “Buồn ngủ rồi thì phải đi ngủ.”
Úc Hỉ vẫn không chịu từ bỏ, cô nhíu mày: “Nếu như thi rớt là em chết chắc đó.”
Anh sát lại gần tai cô, thấp giọng dỗ dành: “Sợ gì chứ, sau này tốt nghiệp rồi thì em ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho anh, ra ngoài đi làm mệt như vậy, với lại cũng không cần em nuôi gia đình đâu.”
Câu nói này của anh cứ nhẹ bẫng như thế.
Úc Hỉ đương nhiên không chịu tin, nhưng khuôn mặt của anh lại toát lên một vẻ chân thành lạ thường.
Ôn Thuần Chi như có chút mệt mỏi, ôm lấy bả vai của cô: “Mau ngủ thôi.”
Úc Hỉ nhắm chặt mắt, không còn nghĩ đến chuyện kết quả thi kia nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Úc Hỉ tỉnh dậy thì không thấy Ôn Thuần Chi đâu, trong phòng rất yên tĩnh.
Cô tung chăn, đi đôi dép lê vào chân rồi ra ngoài.
Trong phòng khách là một bãi chiến trường hỗn độn.
Lọ sơn móng tay bị đổ mất một nửa, chất lỏng màu đỏ đã chảy lênh láng ở trên bàn uống trà, để qua một đêm đã đặc quánh lại. Úc Hỉ ngồi xổm xuống dưới đất, dùng tay sờ sờ.
Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dưới chân là chiếc áo sơ mi trắng của Ôn Thuần Chi, chiếc áo sơ mi đã bị trận cuồng nhiệt tối qua làm cho nhàu nát, vệt sơn móng tay màu đỏ ở trên áo chi chít, nhìn không khác gì cái rẻ lau.
Úc Hỉ nhớ lại chuyện tối qua thì không khỏi đỏ mặt, vành tai trở nên nóng rẫy. Tay cô vừa chạm vào chiếc áo sơ mi thì có tiếng mở cửa truyền đến.
Cô ngồi trên đất, trên người là chiếc váy ngủ bằng vải bông, toàn thân toát lên một hơi thở thơm tho sạch sẽ buổi sáng sớm.
Ôn Thuần Chi mỉm cười: “Dậy rồi à? Qua đây ăn sáng đi.”
Úc Hỉ từ trước tới giờ không có thói quen ăn sáng, nghe thấy vậy thì cô hơi nhíu mày, biểu lộ một nét ngây thơ vô số tội: “Em không đói.”
Ôn Thuần Chi đặt túi đồ ăn lên trên bàn, bước về phía cô kéo cô đứng dậy: “Em nhìn em xem đã gầy thành cái dạng gì rồi, phải ăn nhiều một chút, bảo bối. Anh chưa bao giờ mua đồ ăn sáng cho người khác đâu, em nhận tấm chân tình này của anh đi.”
Lời này của Ôn Thuần Chi hoàn toàn là sự thật, bao nhiêu năm phóng đãng, làm gì có chuyện lo lắng đối phương có ăn bữa sáng hay không, càng không có chuyện dậy sớm để đi mua đồ ăn sáng cho người ta.
…
Thứ bảy, Lương Thiển bay đến thành phố B, Úc Hỉ đi đón con bé.
Kết thúc kỳ thi đại học, Lương Thiên cùng với mấy người bạn đã hẹn sẽ đi du lịch sau khi tốt nghiệp, xuất phát từ thành phố S phương Nam, thẳng tiến đến phương Bắc.
Nơi dừng chân cuối cùng là thành phố B, lúc Úc Hỉ đến đón Lương Thiển, cô tưởng rằng chỉ có một mình con bé, không ngờ đứng bên cạnh nó còn có thêm cả những đứa nhóc bằng tuổi khác, nam nam nữ nữ đủ cả.
Lương Thiển giới thiệu Úc Hỉ với mọi người, nói rằng đó là chị của mình.
Mọi người đều đồng thanh chào một tiếng “chị”, chất giọng vừa cao vừa vang, khiến Úc Hỉ có chút ngượng ngùng.
Từ bên trong đại sảnh sân bay ra ngoài, Úc Hỉ chặn lại một chiếc taxi.
Trên đường đi Lương Thiển ở một bên kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra trong suốt hành trình, Úc Hỉ nghe không tập trung, ánh mắt dán chặt ở trên màn hình di động.
Lương Thiển bĩu môi, rướn người qua: “Chị, chị xem gì mà nhập tâm thế hả?”
Ngón tay Úc Hỉ chạm khẽ một cái, điềm nhiên như không thoát khỏi wechat.
Lương Thiển ngồi về vị trí, mắt liếc thấy vết đỏ ở trên cổ của cô. Lương Thiển giơ tay lên chạm khẽ vào vết đỏ trên phần da thịt trắng muốt phía dưới tai của Úc Hỉ, bộ dạng hóng hớt:” Chị, cái này là gì vậy? Chị đừng hòng lừa em là bị muỗi đốt nhé? Em không phải đứa trẻ lên ba đâu.”
Úc Hỉ không hiểu gì nhìn con bé: “Cái gì?”
Lương Thiển liếc mắt tới người tài xế ngồi phía trước, rút di động ra, gõ xuống hai chữ.
Xong xuôi con bé đưa di động cho Úc Hỉ, Úc Hỉ bỗng chốc nhìn thấy hai chữ đó – “vết hôn” -. Đã một tuần rồi mà vết hôn vẫn chưa chịu tan đi. Từ lúc hai người phát sinh quan hệ ngày hôm đó, Ôn Thuần Chi đối với chuyện này càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
Sắc mặt Úc Hỉ chợt ửng hồng, Lương Thiển thì giống như phát hiện ra được đại lục mới, trêu chọc: “Chị, lúc nào mới đưa em đi gặp anh rể vậy?”
Con bé này càng ngày càng lớn mật, dám trêu chọc cô rồi.
Úc Hỉ khẽ nói: “Đừng nói vớ vẩn.”
Lương Thiển mặc kệ, cười hihi truy hỏi cô “anh rể trông như thế nào.”
Úc Hỉ bị con bé hỏi tới tấp đến mức đau đầu, cô vẫn như cũ chọn cách im lặng không nói lời nào.
Lương Thiển yên tĩnh được một lúc thì lại nháo nhào nhảy cẫng lên: “Mẹ em còn nói chị không có bạn trai, em chẳng tin. Haiz, không lẽ anh rể xấu xí đến mức không chấp nhận được sao?”
Úc Hỉ thay đổi tư tế thành dáng dấp của người chị cả, cho dù có dọa thế nào cũng không thể khiến con bé này trật tự được.
“Mấy người con gái xinh đẹp như chị đại đa số đều mắt lác hết. Chị, chị tuyệt đối không được để mắt lác thật đâu đấy, rốt cuộc thì anh rể là người như thế nào? Chị nói đi, em tư vấn cho.”
Con bé nghĩ đủ mọi cách để moi bằng được manh mối của người anh rể này.
Úc Hỉ dở khóc dở cười: “Em không đói à?”
Lương Thiển ngay tức khắc đã bị chủ đề ăn uống làm lay chuyển sự chú ý, nhắc đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố B.
Úc Hỉ đưa con bé đi ăn uống một bưa no nê.
Sau khi ăn uống xong, Úc Hỉ đưa con bé về khách sạn, đưa thẻ phòng cho con bé. Lương Thiển giả vờ lấy tiền từ trong ví ra, nghiêm túc nói: “Mẹ em nói rồi, chị vẫn còn đang đi học, vậy nên dặn em bớt tiêu tiền của chị đi.”
Úc Hỉ nói: “Được rồi, em tự cầm lấy đi, muốn mua gì thì mua.” Cô vừa nói vừa đưa cho con bé mấy trăm tệ.
Lương Thiển cười tít mắt, bỏ tiền vào trong ví, không quên nói: “Vậy thì em nhận, là chị không cần đấy nhé.”
Úc Hỉ gật gật đầu.
Hai người quẹt thẻ vào phòng, Lương Thiển bỏ hành lý xuống đất, bắt đầu sắp xếp: “Chị, tối nay chị ngủ với em nhé?”
Úc Hỉ ngồi ở mép giường, nhìn con bé lấy đồ đạc từ trong hành lý ra ngoài: “Không dám ngủ sao?”
Lương Thiển lẩm bẩm, nói lí nhí: “Có một chút.”
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Lương Thiển nói lải nhải cả một tràng dài.
Úc Hỉ hỏi con bé dự định thi vào trường đại học nào, Lương Thiển nói: “Dựa vào điểm thi xem thế nào đã, nhưng mà em nghĩ chắc sẽ không đến nỗi quá thấp, hay là đến lúc đấy em báo danh vào đại học B học cùng chị nhé.”
Trường cấp ba Lương Thiển theo học cũng được coi là một trường trọng điểm, khi ấy điểm thi chỉ thiếu có một chút là đậu rồi, nhưng cũng may, dì hai cô đã vội đút tiền nhờ người ta để cho con bé theo học tại trường đó. Lương Thiển cũng coi như vẫn có trí tiến thủ, sau khi lên cấp ba, thành tích mặc dù chỉ đứng ở hạng trung bình trong lớp nhưng cũng còn đỡ hơn lúc học cấp hai.
Úc Hỉ: “Đợi lúc báo danh chị sẽ tư vấn thêm cho em.”
Mắt Lương Thiển dính chặt trên màn hình di động, lơ đễnh nói: “Đương nhiên rồi, mẹ em nói đợi tới lúc em báo danh nhất định phải tham khảo ý kiến của chị mới được.”
Úc Hỉ lật người: “Đừng nghịch điện thoại nữa, mau ngủ đi.”
Lương Thiển đang lướt weibo, bĩu môi: “Chị, lời nói của chị cũng tự vả quá cơ, chị tự nhìn chị đang cầm trên tay cái gì kia?”
Úc Hỉ bỏ di động xuống dưới gối, khẽ ho mấy tiếng rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Em đã khóa cửa cẩn thận chưa thế hả?”
“Khóa rồi, khóa rồi. Chị, ngày mai chị cùng em đi leo Trường Thành nhé? Chị vẫn chưa leo bao giờ đúng không?”
Úc Hỉ có chút xấu hổ, gật gật đầu, cô đích thực là một chúa lười, đặc biệt là ở phương diện vận động này.
“Vậy tốt quá, ngày mai đi cùng em đi?”
Úc Hỉ do dự: “Ngày mai mấy giờ?”
“7 giờ.”
Úc Hỉ: “Vậy thôi, bọn em tự đi đi.”
“Chị à, chị đừng lười thế chứ, đi cùng em đi. Bạn học của em đều bảo em rủ chị đi cùng đây này.”
Lương Thiển nhì nhằng đến cuối cùng, thấy cô vẫn không xi nhê gì thế là con bé đã nghĩ ra ngay một tuyệt chiêu, cười một cách bỉ ổi: “Chị mà còn không đồng ý đi em sẽ nói với dì ba về chuyện của anh rể đấy.”
Úc Hỉ nào còn dám phản đối, chỉ còn cách gật đầu đáp ứng.
Lương Thiển lại hỏi: “Chị, sao chị không nói với dì ba chuyện chị có bạn trai?”
Úc Hỉ trả lời qua loa: “Vẫn chưa phải lúc.”
Cũng may Lương Thiển không còn truy hỏi gì nữa.
Nửa đêm Ôn Thuần Chi gọi điện thoại đến, lúc đó Lương Thiển đã ngủ say, hơi thở đều đều.
Úc Hỉ thấp giọng: “Anh đợi chút.” Sau đó nhẹ nhàng vén chăn xuống giường.
Cô đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
Ôn Thuần Chi hỏi: “Đón được em gái em rồi chứ?”
Úc Hỉ “ừm” một tiếng, lại nói: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Ôn Thuần Chi liếc nhìn một đám ồn ào ở trong phòng bao, rít một hơi thuốc: “Làm em thức giấc à?”
Úc Hỉ gật gật đầu nói “ừm”, sau đó lại hỏi: “Anh nói xem phải làm sao đây, ngày mai em phải dậy sớm leo Trường Thành với Lương Thiển nữa.”
Ôn Thuần Chi: “Vậy bây giờ anh tắt điện thoại, để em đi ngủ?”
Úc Hỉ ngồi xổm dưới đất, giơ tay cọ cọ lên sàn nhà lát bằng gạch men, nghe thấy câu nói đó của anh thì vội vàng nói: “Không muốn.”
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ ở đầu bên kia, trầm ấm, rất dễ nghe.
Úc Hỉ đỏ mặt: “Sao anh lại đáng ghét thế nhỉ?”
Ôn Thuần Chi bật cười, hai người nói chuyện thêm một lúc nữa Ôn Thuần Chi mới chịu để cô đi ngủ.
Trong phòng bao, Giang Tứ nhận được một cuộc điện thoại, chửi bởi mắng nhiếc suốt một hồi.
Ninh Tắc Mộ: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Tứ nghiêng người, với lấy bao thuốc ở trên bàn, rút một điếu: “Lẫm Nhiên cô ta…”
Anh ấy kẹp điễu thuốc bên khóe miệng, liếc mắt thấy Ôn Thuần Chi thì lại thôi: “Thôi được rồi, không nói nữa.”
…
6 giờ 30 phút ngày hôm sau, Úc Hỉ bị Lương Thiền kéo dậy từ trong chăn ấm.
Tối qua lúc Úc Hỉ nhận được điện thoại, cơn buồn ngủ cũng đã vơi đi được hơn nửa. Lúc nằm lại lên trên giường, trằn trọc mãi tới tận 2 giờ mới ngủ thiếp đi, giờ phút này tinh thần không tốt nhưng lại không thể không đi cùng với Lương Thiển.
Úc Hỉ uể oải mệt nhọc đứng dậy, đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ở bên ngoài Lương Thiển đang gọi điện thoại, giọng nói lanh lảnh đang hẹn bạn học của con bé ở nơi nào đó gặp mặt.
Sáng sớm, bầu không khí trong núi trong vắt, thanh mát. Thời tiết ngày hôm nay không quá nóng nực, đường chân trời xa xa có thể nhìn thấy những áng mây âm u.
Lương Thiển với mọi người đi ở phía trước, cười nói vui vẻ.
Bản thân Úc Hỉ vốn không thích vận động, leo được nửa tiếng đồng hồ cô đã bị tụt lại tít phía cuối đoàn, cuối cùng bất lực đến mức dứt khoát ngồi bệt hẳn xuống bậc đá.
Lương Thiển chống hai tay lên eo: “Chị à, thể chất của chị cũng tệ quá mức rồi đấy.”
Dày vò một lúc lâu, khi thực sự thấy cô giờ phút này giống như một đống bùn nhão nhoét không cách nào trát lên tường được nữa thì con bé mới chịu từ bỏ, một mình chạy lên trên tiếp tục cuộc hành trình.
Đợi bọn họ quay về cũng đã sát giờ ăn trưa.
Úc Hỉ với Lương Thiển cùng nhau đi ăn cơm, giữa chừng có tin nhắn nhóm từ wechat gửi đến, là Chung Thanh chia sẻ đường link liên quan đến giới giải trí.
Úc Hỉ trước giờ rất ít khi quan tâm đến chuyện của giới giải trí, lúc này chẳng qua là cảm thấy hơi nhàm chán nên đã tiện tay nhấn vào xem tiêu đề tin tức.
Một Tiểu Hoa Đán hot nhất hiện nay bởi vì chia tay với một Kim Chủ họ W nên đã cứa cổ tay tự sát.*
*Chỗ này mình giải thích một chút: Tên tiếng Trung của Ôn Thuần Chi là “温淳之: wēn chún zhī” vậy nên mình giữ nguyên họ là W nhé.
Úc Hỉ mắt lướt nhanh như gió, đọc cũng được đại khái.
Chung Thanh ở trong nhóm chat căm phẫn trào dâng, chửi người bên báo trí truyền thông xuyên tạc sự thật, thần tượng của cô ấy là Lẫm Nhiên chẳng qua là lúc gọt hoa quả không may bị thương ở tay mà thôi.
Những chuyện trong giới giải trí, thực thực giả giả, khó mà phân biệt.
Úc Hỉ đọc xong, cũng chẳng có quá nhiều tâm trạng dư thừa nào.
Dùng xong bữa trưa, Lương Thiển với mọi người tiếp tục đi dạo phố.
Úc Hỉ vì quá mệt cộng thêm cơn buồn ngủ kéo đến nên đã để mọi người tự đi chơi, còn cô thì vẫy một chiếc taxi về chung cư nghỉ ngơi.
Cô mở cửa, nằm rạp xuống dưới giường.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên vừa mới đặt đầu xuống gối, chưa quá mười phút cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại.
Ánh nắng đã biến mất, thay vào đó là sắc hoàng hôn đang dần buông xuống, bên ngoài còn phảng phất những hạt mưa lâm râm, gió thổi tới khiến chúng hắt lên khung cửa sổ thủy tinh, tạo nên những tiếc “lách rách”, khiến cho người ta có một loại ảo giác như bên ngoài lúc này đang rơi mưa đá.
Ôn Thuần Chi ngồi ở bên mép giường, ngón tay vân vê bên má cô.
Úc Hỉ mơ mơ màng màng mở mắt, vẻ mặt vẫn còn một bộ dạng ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cô ngủ quá lâu nên giọng nói đã có chút khàn khàn.
Ôn Thuần Chi nói đùa: “Em dâu tới rồi, anh cũng nên ghé qua thăm một chút mới phải?”
Cô ngược lại không giống như mọi khi, đôi má ửng hồng mắng anh là đồ đáng ghét.
Cô lúc này chỉ hơi nghiêng người, gối đầu lên trên đùi anh, ngón tay nghịch nghịch chiếc cúc áo ở trên sơ mi.
Ngón tay Ôn Thuần Chi luồn qua mái tóc cô, anh hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu.
Có lẽ bởi vì cô vừa mới ngủ dậy nên bây giờ có chút dính người.
Úc Hỉ ôm eo anh, khuôn mặt ép sát lên trên lớp quần áo, thanh âm mơ hồ: “Anh không đi thăm một chút sao?”
Ôn Thuần Chi ngẩn người giây lát, hai ngón tay giữ chặt lấy cằm của cô: “Thăm ai?”
Úc Hỉ ấp úng: “Lẫm… Lẫm Nhiên?”
Anh bật cười, giống như nghe được một câu chuyện hài, ngữ khí nhàn nhạt: “Thăm cô ta làm gì?”
Giọng điệu của anh lãnh đạm hờ hững, không nghe ra được bất cứ chút tình cảm nào.
~Hết chương 38~