Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 30


Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 30

Tề Dục yên ổn được khoảng một tuần thì sáng sớm thứ bảy tuần này trong khi cô ấy vẫn còn chưa tỉnh giấc đã bị một cuộc điện thoại gọi đến phá tan giấc ngủ.

Ngay sau đó cô ấy rón ra rón rén bò xuống giường.

Chung Thanh mơ mơ màng màng, đang muốn xuống giường đi vệ sinh thì thoáng nhìn thấy Tề Dục quần áo gọn gàng như muốn ra ngoài, Chung Thanh hỏi: “Cậu ra ngoài à?”

Tề Dục tựa người vào khung cửa, quay đầu “á” một cái, sau đó ậm ờ đáp: “Đúng vậy.”

Tề Dục chột dạ, nhưng Chung Thanh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cô ấy gật gật đầu sau đó ngáp một cái rõ to rồi lê dép đi vào trong nhà vệ sinh.

8 giờ sáng, ở dưới lầu ký túc.

Tề Dục quẹt thẻ, đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá cao lớn.

Đi đến lối đi giữa hai tòa nhà ký túc xá thì nhìn thấy xe của Vương Minh Hiên đang đậu ở đó.

Tề Dục đi đến bên cạnh cửa sổ chỗ ghế lái, Vương Minh Hiên hạ cửa sổ xe xuống.

Khuôn mặt Tề Dục lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Trên mặt Vương Minh Hiên như có ý cười: “Lên xe rồi nói.”

Hai tay Tề Dục đút vào trong túi áo, chân đứng bất động.

Vương Minh Hiên như sáng tỏ, chắc là vì lần trước phá thai nên hiện tại cô vẫn còn giận dỗi anh.

Cũng biết cô chỉ đang làm bộ làm tịch, Vương Minh Hiên nhẫn nại mở cửa xe bước xuống.

Anh giơ tay chạm nhẹ vào chiếc áo chống nắng mỏng manh của cô.

“Mặc ít như vậy, có lạnh không? Lần trước chẳng phải em nói muốn chiếc túi xách đó sao, anh đã mua cho em rồi đấy.”

Vương Minh Hiên thò người vào trong xe lấy ra một chiếc hộp có đính nhãn hiệu Chanel đưa cho cô.

Tầm mắt của Tề Dục hơi liếc xuống nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: “Anh không cần phải mang mấy thứ này đến dỗ em đâu, anh có biết làm cái đó đau đến sắp chết không hả?”

Nhắc đến chuyện đó Tề Dục lại nhớ lại khoảnh khắc một mình đơn độc nằm trong phòng phẫu thuật, không nén nổi nước mắt.

Vương Minh Hiên ném chiếc hộp lại vào trong xe, giơ tay lên lau nước mắt cho cô: “Ngoan nào, em hiểu lầm anh rồi, vì anh lo lắng cho em nên vừa xuống máy bay anh đã đến tìm em ngay đó thôi?”

“Em sợ lắm, lần sau anh không được như thế nữa.”

Vương Minh Hiên ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi.


Tề Dục cũng biết nếu mình gặp anh thì chắc chắn sẽ mềm lòng bỏ qua, Vương Minh Hiên thấy cô đã bình thường trở lại thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh giơ tay lau nước mắt cho cô: “Lên xe thôi? Để bạn cùng phòng của em nhìn thấy sẽ tưởng rằng anh bắt nạt em đấy.”

Tề Dục thấp giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh bắt nạt em mà.”

Vương Minh Hiên sát lại gần tai cô, thì thầm một câu ám muội: “Vậy em thử nói xem, mọi khi anh bắt nạt em như thế nào?”

Mấy hôm nay tâm trạng của Ôn Thuần Chi không được tốt cho lắm, mấy người hẹn nhau ra ngoài tụ tập.

Hôm nay Giang Tứ cũng có mặt.

Tối hôm nay đều do Ninh Tắc Mộ an bài, vừa mới đến đã đưa cho bọn họ mấy tấm “bom đỏ”*.

*bom đỏ: thiệp mời.

Giang Tứ đang ngồi trên sofa, vân vê tấm thiệp mời đỏ: “Quyết định yên ổn rồi hả? Đáng mừng đáng mừng.”

Ninh Tắc Mộ cởi áo khoác ném qua một bên, tiến tới phía quầy bar rót một ly rượu: “Bớt châm chọc tôi đi.”

Giang Tứ lắc đầu cười ha ha.

Trong phòng bao, có một cô gái muốn ngồi xuống bên cạnh Ninh Tắc Mộ nhưng lại bị anh xua đuổi: “Đừng, tránh xa tôi ra chút.”

Cô gái đó nhất thời lúng túng, đứng đực ra ở đó.

Giang Tứ xoa dịu bầu không khí: “Qua đây, ngồi bên cạnh Ôn tiên sinh. Ninh thiếu của chúng ta bây giờ đã là hoa có chủ rồi.” Anh ấy châm điếu thuốc, không đứng đắn nói: “Là một người chồng hai mươi tư lòng hiếu thảo đấy.”*

*Câu chuyện Nhị Thập Tứ Hiếu (Hai mươi tư câu chuyện hiếu thảo): “Hiếu” là một tư tưởng luận lý quan trọng của Trung Quốc thời xưa, Quách Cư Kính thời Nguyên đã thu thập câu chuyện của 24 hiếu tử, biên soạn thành cuốn “Nhị thập tứ hiếu”, viết theo dạng thơ, dùng khuyên dạy trẻ nhỏ, nó trở thành sách đọc phổ thông tuyên truyền đạo hiếu. Sau đó, có người phát hành “Nhị thập tứ hiếu đồ thư” (Tập thơ tranh nhị thập tứ hiếu), “Nữ nhị thập tứ hiếu đồ” (Tập tranh 24 câu chuyện nữ hiếu đạo),… lưu truyền rộng rãi.

Ninh Tắc Mộ lười để tâm đến bọn họ, quay đầu hỏi Ôn Thuần Chi: “Lần trước chẳng phải vừa xuống máy bay đã đến đại học B sao, cậu không gặp được Hỉ Hỉ à?”

Ninh Tắc Mộ không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Ôn Thuần Chi lại nhớ lại lần ở bệnh viện, cô quả quyết kiên định nói anh từ nay về sau đừng bao giờ đến tìm cô nữa.

Quả đúng là phong thủy luân phiên xoay chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Con ngươi anh hơi rụt lại, khẽ cười: “Người ta bây giờ còn nói tôi bớt đến tìm cô ấy đi đây này.”

Ninh Tắc Mộ nghe xong thì cười phá lên: “Ai bảo câu trêu đùa người ta nhiều năm như thế, nói thật đi, tâm tư của cậu rốt cuộc là thế nào?”


Tâm tư của anh?

Ôn Thuần Chi cau mày, anh đối với cô chỉ là cẩn thận dè chừng hết mức mà thôi, vậy mà từ trong miệng của cô bản thân anh lại biến thành một tên xấu xa vô lại không thể tha thứ?

Ôn Thuần Chi không hiểu nổi, anh càng nghĩ càng cảm thấy tim như muốn nổ tung mà chết.

Anh rút di động ra, bấm một dãy số.

Đường dây không được kết nối, tiếp tục gọi, người ở bên kia đã trực tiếp cho số của anh vào danh sách đen.

Ôn Thuần Chi kêu lên một tiếng “ha”, lòng nghĩ: Được lắm.

Cô càng ngày càng giỏi rồi.

Anh với lấy chìa khóa xe ở trên mặt bàn.

Giang Tứ nhìn thấy thì mở miệng: “Phải đi sao?”

Ôn Thuần Chi: “Các cậu cứ từ từ chơi đi.”

Ôn Thuần Chi lái xe đến đại học B.

Cả đoạn đường không hề gặp trở ngại.

Cảnh đêm ở đại học B rất đẹp, Ôn Thuần Chi dừng xe ở dưới lầu ký túc xá, gọi mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không kết nối được.

Ôn Thuần Chi đợi một lúc, hút một điếu thuốc, dần dần cũng đã bình ổn trở lại.

Mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, có mấy đôi nam nữ trẻ tuổi đi qua.

Anh nhấn nút kéo cửa sổ lên sau đó lái xe rời đi.

10 giờ tối Tề Dục mới lững thững trở về phòng.

Chung Thanh nhanh mắt, vừa mới thấy Tề Dục xuất hiện đã hét ầm lên: “Là hãng Chanel đây mà, người đàn ông lớn tuổi đó tặng cậu à?”

Sắc mặt Tề Dục có chút khác thường, liếc mắt nhìn Úc Hỉ, thấy cô đang chăm chú nhìn vào màn hình di động không quan tâm tới bọn họ nên đã nhanh chóng lấy lại chiếc túi từ tay Chung Thanh: “Gì mà người đàn ông lớn tuổi chứ, đây là anh trai mình tặng cho mình đó.”

Cô ấy kéo cánh cửa tủ, đặt chiếc túi vào bên trong.

Chung Thanh cười hihi: “Anh trai cậu đối xử với cậu tốt thật á?”


Tề Dục cười hỏi: “Anh cậu đối xử với cậu không tốt à?”

Chung Thanh: “Mẹ mình chỉ đẻ có một mình mình thôi.”

Thứ bảy, Lương Đông Vũ đến thành phố B.

Úc Hỉ tưởng rằng Lương Đông Vũ với bạn gái của anh ấy cùng nhau đến, không ngờ lúc ra đến ngoài cổng trường đại học B lại chỉ nhìn thấy một mình Lương Đông Vũ.

Lương Đông Vũ như nhìn rõ suy nghĩ của cô, anh ấy cười cười, không nhanh không chậm giải thích: “Bạn gái mình có chuyện đột xuất nên đã đi gặp bạn cô ấy rồi, muộn một chút sẽ tới tìm chúng ta.”

Úc Hỉ gật gật đầu: “Vậy thì mình đưa cậu đi dạo loanh quanh trong trường nhé, cậu ăn cơm chưa?”

Lương Đông Vũ lắc đầu: “Mình chưa ăn, đang đợi cậu dẫn mình đi thưởng thức mỹ vị đấy.”

Úc Hỉ đang định đáp ứng thì chợt nhớ ra cô với Lương Đông Vũ một nam một nữ đi ra ngoài quả thật không hay cho lắm, cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Hay là gọi Ôn Thiền đi chung nhé?”

Lương Đông Vũ đút tay vào trong túi áo: “Được, cậu gọi đi.”

Úc Hỉ gọi cho Ôn Thiền hai cuộc điện hoại nhưng đều không có người nghe.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, cô nhìn thấy trên trán Lương Đông Vũ đã lấm tấm mồ hôi, bỗng cảm thấy bản thân rõ là lắm chuyện, cô nói: “Ôn Thiền không nghe, thôi vậy, bọn mình tự đi đi.”

Trên mặt Lương Đông Vũ xuất hiện ý cười.

Hai người bắt một chiếc taxi đi đến một nơi.

Đối với việc ăn uống Úc Hỉ không quá chú trọng thế nên cô đã nhờ bạn cùng phòng giới thiệu cho mấy chỗ, sau đó chọn một chỗ dẫn Lương Đông Vũ đi ăn.

Nhưng mà hai tiếng sau, Úc Hỉ lại lập tức hối hận vì đã chọn nhà hàng này.

Là một nhà hàng nhỏ chuyên về món Tây.

Lương Đông Vũ ngồi xuống ghế, ngắm nhìn xung quanh, cười nói: “Nơi này nhìn qua trông có vẻ rất đặc biệt.”

Có phục vụ đi tới đưa menu cho bọn họ.

Lương Đông Vũ tùy ý lật xem, trò chuyện linh tinh với Úc Hỉ, nhắc tới thời gian trước trường của bọn họ dính phải một mớ bòng bong.

Úc Hỉ không nén nổi bật cười thành tiếng.

Lương Đông Vũ thấy cô cười thì lúc này mới nói: “Đường tình duyên của cậu kém đến thế sao? Ba năm đại học mà không có ai theo đuổi cậu à?”

Úc Hỉ nói: “Không có.”

Lương Đông Vũ chép miệng: “Mắt nhìn của con trai trường các cậu có vẻ không được tốt nhỉ.” Anh ấy hơi dừng lại giây lát rồi lại hỏi: “Hay là cậu vẫn còn nhung nhớ tới người đó?”


Úc Hỉ yên lặng một khắc: “Không phải thật mà.”

Lời nói này của cô chẳng có chút đáng tin nào cả.

Lương Đông Vũ không tin, nói: “Không thì mình giới thiệu người anh em của mình cho cậu nhé?”

Úc Hỉ nửa đùa nửa thật cười nói: “Được đó, đến lúc đấy mà thành đôi thì mình sẽ mừng cậu một phong bao lớn.”

Lương Đông Vũ cũng cười: “Hay là cậu cứ nhìn người ở sau lưng trước đi đã?”

“Ai vậy?” Úc Hỉ không hiểu gì, cô quay đầu lại nhìn, thế là đã nhìn thấy Ôn Thuần Chi ngồi cách bàn của bọn họ mấy bàn.

Đối diện anh còn có một người đàn ông đang ngồi, Ôn Thuần Chi cũng đang nhìn cô.

Úc Hỉ không biết anh đã nhìn bao lâu, có chút chột dạ, cô ngẩn người mấy giây sau đó mới im lặng thu lại ánh mắt.

Lương Đông Vũ thấy sắc mặt đó của cô thì cũng đã hiểu ra phần nào.

Lúc nãy còn cảm thấy người đàn ông đó quen mắt, cứ nhìn chằm chằm về phía bàn bọn họ, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Úc Hỉ thì đã rõ ràng như ban ngày.

Người đàn ông ngồi đối diện Ôn Thuần Chi cũng nhận ra sự khác thường, quay đầu lại nhìn: “Sao thế, người quen à?”

Ôn Thuần Chi nói: “Cho tôi mượn điện thoại.”

Mặc dù người đàn ông nghi hoặc nhưng vẫn đưa điện thoại của mình cho anh.

Hai phút sau, di động đặt trong tay Úc Hỉ rung lên.

Úc Hỉ liếc nhìn, là một tin nhắn lạ.

Chỉ có hai chữ ngắn gọn xúc tích.

“Ra ngoài.”

Úc Hỉ không quan tâm, ngay sau đó lại có một tin nhắn khác được gửi đến.

Úc Hỉ cất điện thoại, thở dài một hơi, sau đó nói với Lương Đông Vũ: “Mình ra ngoài đi vệ sinh.”

Úc Hỉ đi đến nhà vệ sinh thì nhìn thấy Ôn Thuần Chi đang đứng ở đó đợi cô.

Ôn Thuần Chi thấy cô đi đến thì anh cũng thong thả bước qua.

Anh lấy bật lửa ra châm thuốc, giọng nói lạnh lẽo: “Tên nhóc đó vẫn còn theo đuổi em sao? Tình cảm đúng là sâu nặng gớm.”

Úc Hỉ cong môi, không nói tiếng nào.

Ôn Thuần Chi rít thêm một hơi thuốc lá, đôi mắt của anh nheo lại quan sát cô: “Hỉ Hỉ, ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn lại cỏ cũ đâu.”

~Hết chương 29~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.