Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 25


Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 25

Buổi tiệc kết thúc cũng là lúc đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm.

Đoàn người bắt đầu lục đục rời đi, Ôn Thuần Chi cũng nắm lấy tay cô đứng dậy.

Gió đêm thổi mạnh, anh đè giọng ho khan một tiếng, Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi phải quay về ký túc.”

Người đàn ông chỉ hơi gật đầu: “Tôi đưa em về.”

Úc Hỉ lắc đầu: “Không cần.”

Ôn Thuần Chi không nghe theo lời cô.

Úc Hỉ trong lòng cảm thấy phức tạp, cô hạ thấp mắt nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô cúi đầu, giọng nói cũng đã trở nên mềm mại hơn.

Ôn Thuần Chi đứng trong gió đêm, khẽ cười: “Tôi có thể làm được gì, chỉ là đưa em về ký túc thôi.”

Úc Hỉ ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên khuôn mặt anh, cô muốn nhìn xem liệu mình có thể tìm ra được điều gì không, thế nhưng nụ cười trên môi anh vẫn như cũ, thờ ơ lạ thường.

Cô nhìn không ra, cũng đoán không trúng.

Úc Hỉ bỗng nhiên cảm thấy mất hết sức lực, tâm trạng giống như một chiếc bình sứ bị đập nát, trong lòng nghĩ thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.

Đợi tới ngày nào đó anh chán ghét rồi sẽ lại ra vẻ đạo mạo đứng trước mặt cô nói với cô rằng tránh xa anh ra một chút.

Thế nhưng trí nhớ của cô cũng đâu có được tốt lắm.

Úc Hỉ về đến ký túc, vừa mở cửa đã phải đối mặt với hai cặp mắt dò xét.

Úc Hỉ không đợi bọn họ mở miệng mà đã lập tức nói: “Các vị đại lão, khoan dung độ lượng để tiểu nhân tự mình giải thích trước đã.”

Trình Sầm kéo chiếc ghế đến chính giữa, giả vờ ho khan hai tiếng: “Bạn học Úc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị phạt nặng đấy.”

“Chẳng trách cậu không thèm để ý đến mấy người mà mình giới thiệu, nhưng mà không sao, Hỉ Hỉ, cái người này trông mặt mũi cũng được lắm.” Chung Thanh ôm mặt, cả khuôn mặt lộ rõ vẻ dại trai.

Trình Sầm hứng thú: “Mau nói đi chứ, làm sao mà quen biết được nhau thế hả?”


Úc Hỉ bất đắc dĩ, cuối cùng cô cũng chỉ nói qua loa sơ sài chuyện cô và Ôn Thuần Chi quen biết.

“Đúng là sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.” Chung Thanh lại tiếp tục nói: “Bạn học Úc, con mắt của cậu rất tốt.”

Trình Sầm đánh nhẹ Chung Thanh một cái: “Đừng có đánh trống lảng, Thanh Thanh.” Sau đó lại hướng về phía Úc Hỉ: “Hỉ Hỉ, vậy cậu với người ta đã thành đôi rồi hay là vẫn chưa?”

Úc Hỉ nghĩ ngợi rồi nói: “Vẫn chưa.”

Chung Thanh giơ tay vỗ lên vai Úc Hỉ, lời nói ý tứ sâu xa: “Con đường này còn dài và khó khăn lắm đấy, Hỉ Hỉ.”

Thứ bảy, Úc Hỉ bị sốt.

Nửa đêm, cơn ho khiến cho cô không thể ngủ nổi, cứ lúc chuẩn bị thiếp đi thì cơn ho lại kéo đến. Cô không dám ho quá to, kiềm chế hết mức cuộn tròn người lại ở trong chăn, đè giọng ho khan.

Lúc Liễu Hương Đông gọi điện thoại đến, bà phát giác ra giọng nói của cô có chút khác thường thì nhẹ nhàng hỏi: “Hỉ Hỉ, có phải con bị cảm mạo không?”

Úc Hỉ cũng nhắc tới chuyện hai hôm nay bị ho.

Liễu Hương Đông trong điện thoại dặn dò cô nhớ đi bệnh viện khám bệnh.

Úc Hỉ nói: “Con đang uống thuốc rồi.”

Liễu Hương Đông lại hỏi bác sĩ kê thuốc uống bao nhiêu ngày, tình trạng như thế nào, Úc Hỉ kiên nhẫn nói hết lại với bà.

Ngày cô uống hết thuốc, buổi sáng đúng 8 giờ Liễu Hương Đông lại gọi điện thoại đến.

Lúc ấy Úc Hỉ đang ngủ nên không nghe thấy chuông điện thoại, tỉnh dậy thì ngay lập tức gọi lại cho Liễu Hương Đông, Liễu Hương Đông ở đầu dây bên kia nhắc nhở cô nếu tình trạng chưa tốt thì nhớ phải đi mua thêm thuốc uống.

Liễu Hương Đông hiểu rõ tính cách của con gái mình, cô từ nhỏ đến lớn không thích uống thuốc. Mỗi lần bị ốm, nếu tình trạng ổn một chút thì số thuốc còn sót lại cũng sẽ không bao giờ động vào nữa.

Úc Hỉ khỏi bệnh thì nhận được tin nhắn của Ninh Tắc Mộ.

“Bộ phim của thần tượng của em tổ chức buổi ra mắt rồi đấy, có muốn đi xem không?”


Úc Hỉ với Ninh Tắc Mộ có theo dõi tài khoản của nhau ở trên weibo, có một lần Úc Hỉ ở trên weibo chia sẻ một bài viết liên quan đến việc bỏ phiếu nhân khí cho Mai Nghiêu Thần. Ninh Tắc Mộ nhìn thấy bài chia sẻ đó thì để lại bình luận, sau này mới biết hóa ra cô thích Mai Nghiêu Thần.

Mai Nghiêu Thần là một thần tượng đã lớn tuổi nhưng độ hot thì không hề kém cạnh những tiểu thịt tươi hiện nay, là một người thú vị, tính cách hài hước. Những minh tinh ở thời bây giờ hầu hết đều dựa vào những tin đồn bát nháo để nổi lên, anh coi như là một người thanh tịnh trong sạch nhất trong số đó.

Trong tay Úc Hỉ đang cầm bình giữ nhiệt, ngón tay khẽ lướt xuống bàn phím: “Đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Tắc Mộ lái xe đến đại học B đón cô.

Úc Hỉ vừa mới lên xe Ninh Tắc Mộ đã hỏi: “Buổi tối lễ kỷ niệm thành lập đại học B, Thuần Chi có đến chứ?”

Úc Hỉ “Ừm” một tiếng.

Không hiểu sao Ninh Tắc Mộ lại cười nấc lên.

Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh: “Anh cười gì thế?”

Ninh Tắc Mộ đánh tay lái, chân mày nhướng lên: “Người như cậu ta em nghĩ sẽ đến xem mấy tiết mục đó sao?”

Úc Hỉ trầm mặc nửa ngày mới thấp giọng nói: “Ai mà biết.”

Ninh Tắc Mộ lắc đầu cười, có một chuyện Ninh Tắc Mộ cố tình không nói cho cô biết. Bộ phim điện ảnh ngày hôm nay Ôn Thuần Chi cũng là nhà đầu tư duy nhất.

Địa điểm tổ chức lễ ra mắt phim là một rạp phim của thành phố B, thuộc khu vực nội thành.

Ninh Tắc Mộ đưa Úc Hỉ vào bên trong thì thấy đã có không ít người.

Có người quen biết Ninh Tắc Mộ, tươi cười hớn hở đi đến chào hỏi: “Hiếm thấy Ninh tiên sinh nể mặt tham dự.”

Ninh Tắc Mộ: “Cô em gái trong nhà yêu thích Mai tiên sinh nên hôm nay tôi đưa em ấy đến xem một chút.”

Ánh mắt của người đó dừng lại trên mặt Úc Hỉ mấy giây, cười cười nói: “Sức hấp dẫn của Mai tiên sinh quả đúng là không phân biệt già trẻ.”

Ninh Tắc Mộ cũng cười phụ họa theo.

Người đó cong môi, giống như đang suy xét: “Không biết em gái của Ninh tiên sinh có nguyện vọng tiến quân vào giới giải trí không?”


Ninh Tắc Mộ nghiêng đầu quan sát Úc Hỉ: “Con bé vẫn còn đang đi học.”

Người đó thấy vậy thì hiểu ngay lập tức, trên mặt xuất hiện một nụ cười phù phiếm, gật gật đầu: “Ở độ tuổi này thì việc học vẫn là quan trọng nhất.”

Ninh Tắc Mộ thấy người đó đã đi xa thì nhìn Úc Hỉ một cái, giải thích nói: “Người vừa nãy là một quản lý rất có tiếng, những minh tinh ở trong tay anh ta không có ai là không nổi tiếng đâu. Em có muốn thử không?”

Vẻ mặt Úc Hỉ thản nhiên, lắc lắc đầu: “Em không có hứng thú.”

Ninh Tắc Mộ vẫn còn muốn nói gì đó thì lại nhìn thấy một người phụ nữ kiều diễm thướt tha đi tới: “Ninh công tử.”

Sau đó khuôn mặt tươi cười khẽ nghiêng qua phía người con gái ở bên cạnh Ninh Tắc Mộ: “Úc Hỉ.”

Úc Hỉ không ngờ rằng Tưởng Nguyệt vẫn còn nhớ mình: “Chị Nguyệt.”

Tưởng Nguyệt mặc lễ phục trễ vai màu đỏ thẫm, trang nhã mỹ lệ: “Em đến xem lễ ra mắt phim sao?”

Úc Hỉ gật gật đầu.

Tưởng Nguyệt không nán lại quá lâu, cô ấy trông thấy đạo diễn đi đến liền vội vàng rời đi.

Ninh Tắc Mộ để cho cô tự chọn vị trí ngồi, còn mình thì đi chỗ khác chơi.

Úc Hỉ chọn một vị trí ở phía sau cùng, ánh đèn ở vị trí này không quá sáng, không quá nổi bật.

Úc Hỉ vừa lấy điện thoại ra thì Chung Thanh đã nhắn tin dồn dập đến: “Hỉ Hỉ, cậu gặp Mai tiên sinh chưa thế? Cậu nhớ xin mấy tấm ảnh có chữ ký của Mai Nghiêu Thần nhé!”

Khi Ôn Thuần Chi đến nơi, lễ ra mắt phim đã bắt đầu được một nửa, hiện tại đang lúc chiếu phim.

Dưới ánh sáng mập mờ, anh mặc một bộ âu phục được cắt may vừa vặn, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, chiếc di động được anh siết chặt trong tay, anh tùy ý chọn một vị trí gần ngay lối vào rồi ngồi xuống.

Nửa buổi sau Úc Hỉ không thể nào tập trung nổi, liên tục thất thần.

Sắp kết thúc, cô ra ngoài đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra không ngờ lại đụng phải Ôn Thuần Chi đang đứng hút thuốc.

Ôn Thuần Chi thấy cô thì cũng bàng hoàng, ngẩn người mất mấy giây: “Sao em lại tới đây? Đi với bạn đến xem phim sao?”

Úc Hỉ gật đầu: “Có thể coi là như vậy.”

Chân mày Ôn Thuần Chi xoắn lại, hơi híp mắt liếc cô: “Với ai?”


Môi Úc Hỉ khẽ động: “Ninh đại ca.”

Ôn Thuần Chi cười cười: “Em với cậu ta liên lạc có vẻ thường xuyên quá nhỉ.”

Úc Hỉ không rõ câu nói này của anh là thuận miệng rói ra hay là còn có ý khác, nhưng cô vẫn ngấm ngầm cảnh cáo bản thân rằng không được suy nghĩ nhiều.

Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc: “Hôm nay không phải đi học à?”

Úc Hỉ: “Có hai tiết học nhưng mà tôi trốn tiết rồi.”

Ôn Thuần Chi cười khẩy: “Gan em càng ngày càng to rồi nhỉ, còn biết cả trốn tiết cơ đấy. Hmm?”

Úc Hỉ mím chặt môi, không dám cãi lại.

Ôn Thuần không nhìn nổi dáng vẻ im lặng đó của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy sốt ruột nôn nóng, anh dập tắt thuốc: “Tôi đưa em về.”

Úc Hỉ: “Ninh đại ca sẽ đưa tôi về.”

Ôn Thuần Chi lạnh lùng đáp: “Em thử gọi điện cho cậu ta xem xem cậu ta bây giờ còn thèm quan tâm đến em không?”

Ôn Thuần Chi với Úc Hỉ đi thang máy xuống dưới lầu, không ngờ lại chạm mặt Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt nhìn thấy Úc Hỉ với Ôn Thuần Chi đi chung thì trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh đã thu lại. Cô hướng đến người đàn ông ở bên cạnh Úc Hỉ chào hỏi: “Ôn tiên sinh.”

Ôn Thuần Chi khẽ gật đầu nhưng không nói câu nào.

Tưởng Nguyệt biết điều, không nói thêm câu nào nữa.

Một đoàn người, ai nấy đều chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.

Úc Hỉ với Ôn Thuần Chi rời khỏi thang máy.

Trợ lý của Tưởng Nguyệt là một người còn trẻ tuổi, nhìn thấy hai người đó đã đi xa thì mới thấp giọng nói: “Vị Ôn tiên sinh này lại đổi người mới rồi sao? Nhưng mà em đâu có nghe thấy Lẫm tiểu thư đề cập đến đâu nhỉ?”

Trên mặt Tưởng Nguyệt không có biểu cảm gì, ngữ khí không nặng không nhẹ: “Lúc quay về không được ở trước mặt Lẫm tiểu thư khua môi múa mép đâu đấy, nghe rõ chưa?”

Sắc mặt trợ lý ửng đỏ, lúng túng nói: “Em biết rồi, chị Nguyệt.”

~Hết chương 24~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.