Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 22
Úc Hỉ mím môi, dạ dày khó chịu, cô nghiêng đầu cãi lại anh: “Anh đừng quản tôi.”
Ôn Thuần Chi nghe xong sắc mặt liền biến đổi, anh hạ thấp chiếc cằm đang căng cứng xuống châm điếu thuốc, rít mấy hơi lại bật cười một tiếng.
Úc Hỉ nói những lời này chẳng qua là vì hiện tại đang say rượu, nhất thời kích động.
Người đàn ông này trước giờ không phải là một người có tính khí tốt, khoảnh khắc Úc Hỉ quay đầu, Ninh Tắc Mộ vội vàng giơ ngay ngón tay cái ra trước mặt cô.
Ninh Tắc Mộ giả vờ như không nhìn thấy hai người ngồi đằng sau đang gươm súng sẵn sàng đối chọi nhau, anh ấy mở cửa xe: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Ánh mắt lại nhìn hai người họ có chút chần chừ, sau đó lại giống như dân thường không sợ trời không sợ đất xem náo nhiệt, anh ấy nói: “Hai người cứ bình tĩnh mà giải quyết nhé.”
Hút hết một điếu thuốc, Ôn Thuần Chi đem đầu lọc ấn vào trong gạt tàn, bình tĩnh hỏi: “Tôi đưa em về nhà?”
Với cái bộ dạng sống dở chết dở này của cô mà về nhà thì chắc chắn sẽ khiến Liễu Hương Đông lo lắng, thế là Úc Hỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Ôn Thuần Chi không nói thêm gì cả, anh hạ cửa sổ xe xuống.
Ninh Tắc Mộ thấy vậy thì ném điếu thuốc đang hút dở đi, kéo cửa xe ra ngồi xuống vị trí ghế lái.
Anh ấy cười nói: “Mọi chuyện giải quyết êm đẹp rồi chứ?”
Hai người ở phía sau không ai lên tiếng trả lời, Ninh Tắc Mộ sờ sờ mũi rồi sau đó lái xe rời đi.
Ôn Thuần Chi đem người đến khách sạn thuê một căn phòng.
Hôm nay cô ăn mặc khá là chín chắn, áo len cao cổ màu cafe mặc cùng với một chiếc váy ngắn hơi bó sát, mái tóc được uốn xoăn buông thõng ở sau lưng, trên mặt còn trang điểm, chỉ có điều son mỗi lúc này đã bị lem ra khỏi viền môi, còn bị dính cả một chút lên trên gò má.
Ôn Thuần Chi đem áo khoác với túi xách của cô ném lên trên sofa, sau đó ngồi xuống ghế. Hai người sát lại rất gần, gần đến mức Úc Hỉ có thể ngửi thấy mùi rượu ở trên người anh.
Ôn Thuần Chi điềm nhiên như không nhấc tay lên, ngón tay chạm lên vết son môi bị lem ra trên môi cô, nhẹ nhàng lau sạch.
Úc Hỉ có một khoảnh khắc hoa mắt, mùi thuốc lá còn sót lại trên ngón tay của người đàn ông len lỏi vào trong lỗ mũi cô, một lúc sau nghe thấy anh nhàn nhạt mở miệng: “Tấm thẻ này em giữ lấy.”
Úc Hỉ hạ thấp con ngươi xuống, trong lòng bàn tay lúc này được đặt một tấm thẻ ngân hàng, cô cong môi cười không phát ra tiếng, nâng mắt lên nhìn anh, chỉ có điều hốc mắt lại có chút ửng đỏ: “Tôi không cần.” Tiếp đó giống như vẫn không cam chịu mà nói thêm một câu: “Tôi không phải là loại phụ nữ mà anh nghĩ đâu.”
Ôn Thuần Chi thật sự không hề suy nghĩ gì nhiều, anh làm những điều này đơn thuần là vì cảm thấy cô bây giờ đang học đại học, chi tiêu cũng cần rất nhiều, vì vậy… anh hỏi: “Loại phụ nữ nào?”
Siết chặt tấm thẻ cứng ngắc ở trong lòng bàn tay. Úc Hỉ cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá đang chặn lại không cho cô hít thở.
Thẻ ngân hàng bị cô thẳng tay ném vào trong thùng rác, bầu không khí trong phòng cũng thoáng chốc như đóng băng lại.
Ôn Thuần Chi vân vê chiếc bật lửa màu bạc ở trong lòng bàn tay, tầm mắt rơi vào trong thùng rác, một lời cũng không nói.
…
Ngày hôm sau, Úc Hỉ bị tiếng chuông giục giã như chuông gọi hồn ở ngoài cửa đánh thức.
Cô kéo lê chiếc dép đi ra ngoài mở cửa.
Ninh Tắc Mộ đứng bên ngoài, trong tay cầm một túi giấy: “Vẫn chưa dậy cơ à?”
Úc Hỉ “ừm” một tiếng.
Ninh Tắc Mộ cười cười, đặt túi giấy lên trên bàn uống trà.
Úc Hỉ đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Con ngươi của Ninh Tắc Mộ đảo một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc thẻ ngân hàng đang nằm gọn trong thùng rác, anh ấy tiến lại gần cúi người nhặt lên.
Úc Hỉ thay xong quần áo đi ra ngoài, cô lúc này cả người lôi thôi lếch thếch, trông không khác gì tuyết đọng lại trên cành cây vào sáng sớm.
Hai ngón tay Ninh Tắc Mộ vân vê tấm thẻ ngân hàng, lông mày hơi nhướng lên: “Hai người cãi nhau sao?”
Úc Hỉ khẽ cau mày: “Ừm.”
Cô ngồi xuống sofa sau đó mở phần thức ăn mà Ninh Tắc Mộ mang đến lúc nãy, thu lại ánh mắt, chuyên tâm ăn cháo.
Ninh Tắc Mộ ngồi xuống sofa đối diện cô, lấy ra bao thuốc: “Em có biết là tối qua cậu ấy từ trên bàn rượu chạy đến không? Lúc đấy đang bàn một hạng mục, không dễ dàng gì đối phương mới chịu từ bỏ, vậy mà bị cuộc điện thoại của anh gọi tới… đã thất bại rồi.”
Bàn tay đang cầm thìa của cô chợt khựng lại, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục múc một thìa cháo. Ninh Tắc Mộ cong môi, đem phản ứng của cô thu vào trong mắt.
Úc Hỉ rút một tờ khăn giấy, nâng mắt lên nhìn Ninh Tắc Mộ: “Có thể cho em điếu thuốc không?”
Ninh Tắc Mộ sững người hai giây rồi rút một điếu thuốc đưa cho cô: “Đừng nói với cậu ấy, đây là điếu thuốc duy nhất mà anh cho em hút đấy.”
Úc Hỉ nhận lấy bao thuốc, vụng về châm lửa, cô kẹp điếu thuốc bên miệng, nhìn qua trông có vẻ rất oai phong lẫm liệt, nhưng lại giống như đang uống thuốc độc vậy. Ninh Tắc Mộ không nén nổi muốn mở miệng thì lại thấy cô ngây ngốc rít một hơi thuốc thật sâu, giống như cô muốn một hơi sẽ hút hết cả điếu.
Ngay sau đó là những tiếng ho sặc sụa không ngừng nghỉ, kèm theo là bờ vai bé nhỏ cũng hơi run lên.
Ninh Tắc Mộ sợ cô ho đến mức tắt thở, anh ấy ngồi bên cạnh cười khổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô: “Tối qua cậu ấy đã nói những gì mà khiến em kích động đến mức này thế hả?”
Úc Hỉ đợi cho cơn ho khan dừng lại mới bĩnh tĩnh hỏi: “Các anh đều tùy tiện đưa thẻ ngân hàng cho phụ nữ à?”
Ninh Tắc Mộ rướn môi: “Anh đâu có giàu có tới mức đấy.” Nhìn thấy sắc mặt cô lạnh lại, anh ấy lại nhắc nhở: “Hoặc là em có thể nghĩ như thế này. Em làm cậu ấy mất mặt nhưng mà sáng sớm nay cậu ấy vẫn bảo anh đến đưa em về. Em là người duy nhất.”
Ninh Tắc Mộ hơi ngừng lại giấy lát: “Nghĩ như thế có phải sẽ thoải mái hơn không?”
Úc Hỉ: “Em ghét anh ta.”
…
Nhà họ Ôn năm nay trôi qua không được yên ổn cho lắm, lúc Ôn Hinh đến nơi thì toàn bộ bầu không khí trong nhà bỗng chốc trầm hẳn xuống.
Ôn Hinh là món nợ một thời chơi bời trăng hoa của bác hai Ôn Thầm, Ôn Hinh cũng biết thân phận này của bản thân không được người khác hoan nghênh, nhưng cô tuyệt nhiên không hề để ở trong lòng, nồng nhiệt thắm thiết chúc tết hai vị lão nhân gia trong nhà, dù sao thì mục đích cô tới đây chính là khiến cho bọn họ bực tức khó chịu.
Vợ của Ôn Trì Chi là Chu An Hân hạ sinh được một bé gái, biệt danh là Cốt Cốt.
Ôn Hinh ôm Cốt Cốt ở trong lòng, trêu đùa với cô bé: “Tiểu Cốt Cốt.”
Chu An Hân ở một bên, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, lo sợ mẹ của Ôn Trì Chi nhìn thấy sẽ nghĩ cô ấy với Ôn Hinh có qua lại thân thiết.
Chu An Hân đứng thêm một lúc cuối cùng cũng đi qua ôm lấy Tiểu Cốt Cốt đang ở trong lòng Ôn Hinh: “Con bé cũng đến lúc đói rồi.”
Ôn Hinh không cảm thấy có gì khác thường, cười cười, vân vê bộ móng tay mới được sơn một màu đỏ đậu, nhẹ nhàng nựng má của Tiểu Cốt Cốt: “Con bé đáng yêu quá.”
Năm nay Ôn Thuần Chi là người tới muộn nhất, gần chuẩn bị đến lúc ăn cơm tất niên anh mới lái xe đến.
Bóng tối dày đặc, trong sân truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Trưởng bối đều đã an tọa hết ở trên bàn, lúc này anh mới lững thững bước vào, trên mặt Ôn Tuần hiện rõ mấy phần không vui nhưng cũng không bộc phát ra ngoài.
Bác gái hai thấy anh đi vào thì trêu chọc nói: “Đúng là chỉ có Tam tiểu tử mới dám ở thời điểm này xuất hiện thôi, đổi lại là chúng ta nói không chừng sẽ được chăm sóc bằng gia pháp đấy.”
Trong tay Ôn Thuần Chi đang cầm áo khoác, anh cũng nói vài câu qua lại với bác gái hai Ngô Huệ, khiến cho Ngô Huệ không khỏi khẽ che miệng cười.
Ôn lão phu nhân lên tiếng: “Thím Ngô chuẩn bị thêm một đôi đũa với một cái bát nữa nhé.”
Ôn Thuần Chi ngồi xuống ghế, nhìn thấy Ôn Hinh có mặt ở đây thì hơi kinh ngạc.
Sau khi ăn xong, Ôn Thuần Chi đi ra bên ngoài.
Ôn Hinh cũng ở đó, đúng lúc đang gọi điện thoại, trong lời nói đậm vẻ châm chọc.
Ôn Thuần Chi không có thói quen nghe trộm người khác nói điện thoại, anh đi đến chiếc ghế mây ở bên cạnh ngồi xuống.
Ôn Hinh gọi điện thoại xong cũng đi qua, nhìn thấy Ôn Thuần Chi đang hút thuốc, cô giơ tay ra: “Xin điếu thuốc.”
Ôn Thuần Chi đem bao thuốc ném cho cô: “Năm nay sao lại đến phương Nam thế?”
Một ngọn lửa xanh lam bùng lên, chiếu rọi những đường nét tinh tế trên khuôn mặt cô.
Ôn Hinh rít một hơi, dáng vẻ thờ ơ: “Chị chỉ đơn thuần muốn chọc tức lão già kia thôi.”
Ôn Thuần Chi bật cười.
Ôn Hinh nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhìn qua nhìn lại thì thấy chiếc bật lửa này giống như đồ hạ giá, không hề giống với món đồ mà người này sẽ sử dụng, cô hỏi: “Em gần đây dùng cái này á?”
Ôn Thuần Chi giơ tay ra, lười biếng đáp: “Trả đây.”
Ôn Hinh thấy bộ dạng anh coi nó như bảo bối, thế là trong lòng bỗng chốc nổi lên mấy phần tò mò. Áng chừng một chút chiếc bật lửa ở trong tay xem xem có phát hiện ra được chỗ nào đáng giá hay không: “Cái này nhìn qua chắc cũng chỉ 200-300 tệ thôi mà.”
Ôn Hinh ngồi xuống ghế mây, một tay gác lên cằm, dáng vẻ hứng thú: “Không lẽ… Dạo này em đổi khẩu vị à?”
Ôn Thuần Chi nâng mắt, uể oải: “Cái gì?”
“Chị đều thấy cả rồi còn cãi.”
~Hết chương 21~