Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 19
Người con gái ở trước mắt trên mặt vẫn còn mang theo lớp trang điểm, đôi môi đỏ thẫm giống như những cánh hoa hồng đang khẽ hé mở, vì bị mưa hắt ướt nên những sợi tóc ở giữa trán cô hơi dính lại, lõa xõa cả ở bên gò má.
Chiếc áo lông dáng dài màu đen bao bọc toàn thân, từ đầu tới chân đều được che kín, duy chỉ có phần cổ áo là hơi lộ ra một chút, thấp thoáng có thể nhìn thấy những hàng cúc của chiếc xường xám.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn, dày đặc nặng nề như thác đổ, Úc Hỉ vẫn đứng đực ra ở đó không hề nhúc nhích.
Ôn Thuần Chi có lòng tốt nhắc nhở: “Vào đi chứ, mưa vẫn đang rơi đấy, đợi lát nữa lại bị cảm lạnh sẽ không dễ chịu đâu.”
Mặc dù anh quan tâm chu đáo đến như vậy nhưng cô vẫn không hề cảm kích, thái độ của Ôn Thuần Chi lại mềm mỏng hơn lúc nãy, anh nói: “Hỉ Hỉ, thật đấy, anh chỉ tiễn em một đoạn đường thôi, không làm gì cả.”
…
Trong xe, một luồng ấm áp truyền đến.
Tài xế chăm chú lái xe không hề lên tiếng, những hạt mưa bị gió tạt hắt lên trên cửa sổ tạo thành những giọt nước loang lổ.
Hai người ngồi ở ghế sau đều không nói chuyện, cô ngồi thẳng lưng, nhìn có vẻ rất gượng ép.
Bên trên chiếc áo lông màu đen có mấy giọt nước mưa rơi xuống tí tách, Ôn Thuần Chi đưa cho cô tờ khăn giấy: “Lau đi.”
Úc Hỉ giơ tay qua nhận lấy, nghe theo lời anh tỉ mỉ lau hết nước mưa ở trên áo.
Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống, châm lên một điếu thuốc: “Chuyên ngành mà em học là gì vậy?”
Trái tim Úc Hỉ chợt trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cô có hơi mất tinh thần đem người dựa lên trên cửa xe, giống hệt như quả khinh khí cầu bị xì hơi, từng chút từng chút một teo tóp lại. Cô hạ thấp con ngươi, khẽ chạm lên dây thun buộc tóc trên cổ tay: “Khoa Tiếng Đức.”
Ôn Thuần Chi không tỏ rõ ý kiến, anh chỉ khẽ gật đầu: “Tốt lắm.”
Úc Hỉ vẫn cúi thấp đầu xuống như cũ, chỉ có điều khóe miệng bất giác hơi cong lên, không nói thêm gì cả, một lúc sau lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ được bọc một lớp màng bảo vệ tối màu, nhưng nhìn qua đó lại có thể thấy rõ được hình bóng của người đàn ông được in lên trên.
Chân mày rậm, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài.
Úc Hỉ không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Anh vẫn như trước đây, vẫn phong lưu và thu hút người khác giới như vậy, vẫn giống như trước đây, thu hút hết sự chú ý của cô.
Úc Hỉ thu lại tâm trạng, trong lòng biết rõ làm người thì phải “đi một ngày đàng học một sàng khôn”, cô không thể tiếp tục ngu ngốc bám riết mãi ở trên con đường của người đàn ông này nữa.
Người đàn ông này xem chuyện tình cảm như một vở xiếc.
Qua cơn vui liền quên hết tất cả.
Thưởng thức xong rồi liền khinh thường.
Là một người đàn ông không dễ đối phó, cũng không dễ chinh phục.
Úc Hỉ quay về ký túc thì đám người Chung Thanh đều đã ra ngoài, cả phòng trở nên yên tĩnh lẻ loi. Cô lôi điện thoại ra khỏi túi áo khoác lông, ngay sau đó cũng có một tờ giấy cứng rơi ra ngoài.
Là một tấm danh thiếp, lúc trước ở trong phòng nghỉ có một người đàn ông đã đưa cho cô.
Úc Hỉ liếc qua một cái, kiểu chữ được in bằng màu vàng kim, phông nền được lót bằng màu đen, tên của chủ nhân bên trên là Thiệu Khiên.
Úc Hỉ tiện tay ném luôn vào trong thùng rác, sau đó cởi áo khoác ra treo lên móc áo.
Tòa nhà ký túc xá của bọn cô là tòa nhà mới được xây dựng, một phòng bốn người, bàn học ở dưới, giường ngủ ở bên trên.
Bọn cô là nhóm người đầu tiên vào ở, Úc Hỉ mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo ngủ ở bên trong, dự định sẽ đi tắm rồi đi ngủ bù một giấc thật ngon.
Sáng nay 6 giờ 30 phút đã phải thức dậy, bây giờ trong người cảm thấy có chút uể oải mệt mỏi, không biết nguyên nhân là do buổi sáng bị nhiễm lạnh hay là do ngủ không đủ giấc nữa.
Tắm xong, cô trực tiếp cuộn người vào trong chăn của mình để giữ ấm, toàn thân nhức mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Úc Hỉ tỉnh lại là vì bị tiếng mở cửa của Trình Sầm đánh thức.
Trình Sầm nghe thấy tiếng động ở trên giường, đè thấp giọng nói: “Hỉ Hỉ, mình đánh thức cậu rồi à?”
Úc Hỉ nằm trong chăn mơ mơ màng màng, giọng nói có chút khàn: “Không có.”
Trình Sầm “ồ” một tiếng, nhưng âm lượng cũng đã cố gắng giảm xuống mức khẽ nhất.
Úc Hỉ ngủ tới tận 7 giờ tối mới tỉnh dậy.
Chỉ cảm thấy giọng mũi đặc kịt lại, cô xuống giường, Chung Thanh đang ngồi trước bàn học ăn đồ ăn đặt bên ngoài về, vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Nghe thấy tiếng động, Chung Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Dậy rồi à?”
Úc Hỉ khịt khịt mũi: “Ừ, Trình Sầm đâu?”
Ánh mắt của Chung Thanh vẫn dán chặt lên trên màn hình di dộng, lơ đãng nói: “Ra ngoài rồi.”
Chung Thanh lại nói: “Cậu có phải là bị nhiễm lạnh rồi không? Ảnh chụp các cậu ở buổi lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu ban sáng đã đăng trên diễn đàn của trường rồi đấy, mình nhìn qua thôi cũng cảm thấy cả người run cầm cập.”
Dứt lời, Chung Thanh kéo ngăn kéo bàn ra, lấy từ bên trong một hộp thuốc cảm đưa cho cô: “Cậu pha một gói uống đi.”
Úc Hỉ lấy nước nóng sau đó đổ thuốc vào trong cốc, một tay cô vừa giữ chặt chiếc cốc để làm ấm, tay còn lại thì bật máy tính.
Chung Thanh cứ chốc chốc lại bật ra một hai tiếng cười giòn tan, cô ấy đang xem chương trình tạp kỹ.
Úc Hỉ mở trang chủ lên, đợi tới lúc trên màn hình máy tính xuất hiện mấy tấm ảnh thì cô mới nhận ra mình đã mở ra trang diễn đàn của trường học.
Cô mặc một bộ xường xám màu đỏ, trên tay bưng một chiếc khay hình tròn cũng màu đỏ nốt.
Ôn Thuần Chi đứng ở vị trí bên tay trái cô, đến tận bây giờ Úc Hỉ vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc anh giơ tay cầm lấy chiếc kéo, hơi ấm từ ngón tay anh vô ý chạm qua lòng bàn tay của cô.
Rất ấm, nhưng cũng rất thô ráp.
Úc Hỉ nhìn chằm chằm bức ảnh mấy giây rồi vội vàng thoát khỏi trang chủ.
… ❤❤❤…
Thành phố C.
Ninh Tắc Mộ biết chuyện Ôn Thuần Chi đến tham dự buổi lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu. Buổi tối, mấy người bọn họ tụ tập lại một chỗ, anh ấy nhiều chuyện hỏi một câu: “Cậu đến đấy đã gặp Hỉ Hỉ chưa?”
Vừa nói xong lại giống như có gì đó bùi ngùi xúc động, thở dài một hơi: “Đầu năm tôi có gặp em ấy ở trung tâm thương mại một lần, càng ngày càng trổ mã xinh đẹp hơn rồi.”
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, nhớ lại dáng vẻ của người con gái trong bộ xường xàm ngày hôm ấy, không thể không thừa nhận, hai năm không gặp, cô thật sự càng ngày càng có chút mùi vị rồi.
Ninh Tắc Mộ không nhìn ra được chút biểu cảm nào của Ôn Thuần Chi, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ anh thật sự buông xuôi rồi?
Gần hai năm nay, người bên cạnh Ôn Thuần Chi chỉ hơn chứ không bớt, nhưng Ninh Tắc Mộ vẫn luôn cảm thấy Ôn Thuần Chi sẽ không một tiếng động nào kết thúc với Úc Hỉ như vậy.
Nói chuyện thêm mấy câu, điện thoại của Ôn Thuần Chi đổ chuông dồn dập, anh lười biếng lấy ra liếc nhìn một cái, không nghe cũng không tắt mà tiện tay ném lên trên mặt bàn.
Ninh Tắc Mộ tò mò sát lại nhìn sau đó cười cười.
Một năm trước Lẫm Nhiên đã thành công đáp được xuống bên cạnh Ôn Thuần Chi, lúc bấy giờ ở trong đống vòng tròn giải trí hỗn độn mới có được chút danh tiếng.
Trong chốn showbiz này, chỉ cần trông thấy người đứng phía sau bạn là ai, không cần phí lời mở miệng mà những đống tài nguyên đó sẽ tự khắc tìm đến bên bạn như nước suối chảy không ngừng nghỉ.
Tính khí của Ôn Thuần Chi tẻ nhạt mà còn bộc lộ rõ vẻ sa sút, lúc cao hứng thì sẽ trêu đùa với bạn không thôi, còn lúc chán rồi thì sẽ lạnh nhạt với bạn ngay tức khắc, cũng chẳng hơi đâu bận tâm bạn sẽ lo lắng cuống cuồng đến mức nào.
Lẫm Nhiên gọi mấy cuộc điện thoại mà đều không có ai bắt máy, khó hiểu nhíu chặt chân mày.
Quản lý Ngô Hưởng gọi cô: “Nhiên Nhiên, sắp bắt đầu ghi hình rồi.”
Lẫm Nhiên siết chặt di động, sắc mặt thất vọng lạc lõng: “Tôi biết rồi.”
Ngô Hưởng thấy tâm trạng của cô có gì đó không đúng lắm, hỏi: “Cô sao thế?”
Lẫm Nhiên thở dài, cô đem hết mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay nói với Ngô Hưởng.
Ngô Hưởng biết rõ Lẫm Nhiên có thể đi được đến ngày hôm nay đều nhờ vào vị Ôn tiên sinh kia.
Cô ấy khuyên nhủ: “Có lẽ là đang bận thôi.”
Bận? Bận cái gì? Là đang bận vui vẻ với người đàn bà khác sao?
Vừa nghĩ đến điều này trong lòng Lẫm Nhiên đột nhiên có một sự chua loét không tên.
Ninh Tắc Mộ mở miệng nói: “Không nghe sao? Em gái Lẫm Nhiên chắc chắn sốt ruột lắm đấy.”
Ôn Thuần Chi dập tắt thuốc lá, với tay cầm lấy áo khoác: “Tôi đi trước đây.”
…
Ngày 17 tháng 1, nhóm người của Úc Hỉ sắp sửa thi giữa kỳ.
Gần một tuần nay đến cả Tề Dục cũng không bước ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở yên trong ký túc ôn bài.
Ký túc bốn người bọn họ hiếm thấy có lúc lại tập hợp đầy đủ như vậy.
Ngủ tới tận 7 giờ tối mới dậy, sau đó lại phải tiếp tục vùi đầu vào sách vở. Chung Thanh đọc sách một lúc thì gào lên: “Mẹ nó, tùy ý trời đấy. Không qua môn thì không qua môn.”
Nhưng mà còn chưa đến hai phút thì cô ấy lại bật dậy bò từ trên giường xuống dưới: “Thôi vậy, thôi vậy. Lão nương chịu khổ ôm chân Phật thêm một lúc nữa cũng không sao.”
Trình Sầm phì cười: “Thanh Thanh, cậu hài thật đấy.”
Thế mà chẳng mấy chốc bầu không khí ôn tập đang nghiêm túc đã bị gián đoạn, đám con gái bọn họ người nào người nấy thi nhau tám chuyện trên trời dưới biển.
Tề Dục nhắc tới giáo viên Ôn của Khoa thanh ngữ, Ôn Hinh.
Vị giáo viên Ôn của Khoa thanh ngữ cũng là một mỹ nữ nổi tiếng của thành phố B, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi tác mặc dù đã sắp 30 nhưng lại không khác gì thiếu nữ mới chỉ 20 mấy tuổi.
Tề Dục thần thần bí bí nói: “Nghe nói giáo viên Ôn này vẫn chưa kết hôn đâu.”
Trình Sầm nói: “Không phải đấy chứ, người theo đuổi cô ấy cũng đâu có thiếu.”
Tề Dục lại ra vẻ thần bí: “Nghe đâu là đi làm tiểu tam đấy, từng dây dưa với cả Viện trưởng nữa cơ mà.”
Úc Hỉ: “Cậu nghe ở đâu mấy lời này vậy?”
Tề Dục úp úp mở mở: “Dù sao thì đây là sự thật 100%, không phải giả đâu.”
Ngày Úc Hỉ thi xong kỳ thi giữa kỳ thì các học sinh của chuyên ngành khác đều đã về gần hết, riêng chỉ có chuyên ngành của bọn cô là thi xong muộn nhất.
Úc Hỉ quay về ký túc thu dọn hành lý, Tề Dục thì ngược lại, không vội vàng về nhà, cô ấy dự định sẽ tìm một công việc part time trước rồi mới quay về sau.
Úc Hỉ trên đường ngồi taxi đi tới ga tàu thì nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia là giọng nói của đàn ông: “Bạn học Úc phải không?”
Úc Hỉ hơi nhíu mày: “Anh là?”
Người đàn ông nói: “Tôi là Thiệu tiên sinh, lúc trước ở trong buổi lễ khánh thành…”
Úc Hỉ không để anh ta nói hết đã lập tức tắt điện thoại, sau đó còn thẳng thừng cho người ta vào danh sách hạn chế.
~Hết chương 18~